Ngôi Sao Sáng Nhất Trong Đêm - Chương 4
Anh muốn vào đội điều tra hình sự là vì muốn kế nghiệp cha, muốn tìm ra con chuột ẩn nấp trong lực lượng cảnh sát.
Còn tôi, chỉ đơn giản là do thích anh ấy.
Vì thích, nên muốn cùng anh sóng vai.
Nhưng đến một ngày, cục trưởng Trần tìm tôi.
Ông ấy nói muốn tôi diễn một vở kịch, một vở kịch chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Tuồng kịch này, tôi là nữ chính, Bạch Thường là nam chính.
Mục tiêu của tôi, là trở thành người phụ nữ của Bạch Thường, nằm vùng bên cạnh gã, lấy được sự tín nhiệm của gã, cung cấp tình báo cho đội điều tra hình sự.
Ông ấy nói, một khi tôi thành công là có thể giúp đỡ cho biết bao nhiêu người dân vô tội có thể bị bọn lừa đảo điện tử nhắm trúng, cũng xem như là báo thù cho ba của Giang Tuần.
Tôi không hề do dự, đồng ý.
Để thuận lợi lấy được lòng tin của Bạch Thường, tôi nhiều lần trà trộn vào các hộp đêm, còn tham gia đánh nhau, vào tù mấy lần, cuối cùng bị trường đuổi học.
Lúc Giang Tuần tìm được tôi, hỏi tôi sao lại tự mình sa đoạ.
Tôi đã nói gì nhỉ?
Tôi nói: “Ồ, anh thật sự nghĩ tôi muốn làm cảnh sát á? Lúc đó tôi gạt anh chơi thôi, giờ chị đây không muốn chơi trò chơi cảnh sát này với cưng nữa. Chị đây còn phải kiếm thật nhiều tiền với anh Bạch, cưng cút xa xa ra chút.”
Anh thất vọng cực kỳ.
Vịn hai vai điên cuồng lay người tôi, liên tục khuyên tôi quay đầu là bờ.
Nhưng thái độ tôi vẫn thế, quyết tuyệt xoay người bỏ đi.
Sau đó lúc gặp lại, tôi đã thành tình nhân của Bạch Thường, còn anh là cảnh sát đội điều tra hình sự.
Anh lạnh lùng nhìn tôi, nói gằn từng chữ: “Sẽ có một ngày, đích thân tôi còng tay cô, dẫn về đồn cảnh sát.”
Tôi cười rất dửng dưng: “Được đó, Giang đại đội trưởng.”
Thật ra thì trong lòng vô cùng hưng phấn.
Anh mặc đồng phục cảnh sát đẹp trai quá đi.
Cơ mà tôi không thích giọng điệu của anh lắm nhé, rõ ràng lúc trước anh chỉ là một chàng cún con dính lấy tôi đòi hôn hôn.
Còn bây giờ, lại đòi còng tay tôi.
Không đáng yêu chút nào.
Ký ức mất đi dần hiện lên trong đầu tôi.
Tôi đau lòng ngồi cạnh Lâm Văn Sơn.
Anh ơi, em xin lỗi.
Em nói em ghét phải mang khuôn mặt giống anh, là nói xạo đó.
Em thích anh nhất, anh là anh trai tốt nhất trên đời.
Nếu có kiếp sau, anh làm em trai đi, để em làm chị gái. Lúc đó em sẽ thương anh giống như anh cưng chiều em vậy.
Trước khi chết, em bị Bạch Thường bỏ đói rất lâu.
Giờ em rất muốn ăn cơm.
Nhớ món lỗ tai heo xào cay anh làm cho em quá, muốn ăn bánh ngọt nhỏ anh làm nữa, cả rất nhiều rất nhiều…
Anh ơi, em xin lỗi.
Tôi muốn chính miệng nói với anh ấy một câu xin lỗi, nhưng hình như càng ngày tôi càng yếu.
Tôi khẽ tựa vào vai Lâm Văn Sơn, ý thức ngày càng mơ hồ, linh hồn cũng tiêu tán bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Hẹn gặp lại, anh hai.
Cố lên nha, Giang Tuần.
Mình từng nói muốn đi chung một con đường, giờ em đi trước đây.
Ngoại truyện 1.
Nửa tháng sau, băng nhóm tội phạm lừa đảo điện tử quốc tế bị cảnh sát Trung Quốc và Myanmar hợp tác triệt phá thành công. Nội gián ẩn núp mười mấy năm liền trong lực lượng cảnh sát cũng bị đào ra.
Cảnh sát đã chuẩn bị một buổi họp báo rất quan trọng cho vụ án này, phát ngôn viên của buổi họp báo là Giang Tuần.
Trong cuộc họp báo, cảnh sát công bố chi tiết về vụ án thi thể chìm dưới sông Mekong, rửa sạch nỗi oan cho Lâm Âm nhiều năm nằm vùng trong băng nhóm tội phạm.
Nhưng sau khi trần thuật xong vụ án, nhân viên tại hiện trường ai nấy đều xôn xao.
Không ai dám tin người đàn bà việc ác nào cũng không chừa bên cạnh Bạch Thường lại là cảnh sát.
Buổi họp báo cũng được phát trực tiếp trên mạng, cư dân mạng xem trực tiếp phẫn nộ không thôi, bình luận đầy màn hình.
Lâm Văn Sơn cũng ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm bình luận của họ.
“Mờ ám! Nhất định có nội tình mờ ám! Lâm Âm là ác quỷ bò ra từ địa ngục, người như vậy sao có thể là cảnh sát nằm vùng?”
“Lâm Âm đáng chết! Cô ta đánh một người mẹ đang ôm con, bắn chết đứa nhỏ! Mấy thứ này đều là sự thật! Loại người này cho dù có là nằm vùng thì cũng chết chưa hết tội!”
Lâm Văn Sơn nhìn chằm chằm những bình luận nhục mạ Lâm Âm, ngón tay tung bay trên bàn phím. Anh ấy muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
“Anh hùng không thể bị khinh nhờn!”
Giang Tuần đang ngồi ở họp báo chợt đứng dậy, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang khắp hội trường.
Cư dân mạng yên lặng trong phút chốc, có phóng viên nhắc tới video Lâm Âm nổ súng với đứa trẻ lúc trước.
Giang Tuần nhìn nữ cảnh sát bên cạnh.
Nữ cảnh sát vội mở máy tính, chiếu một đoạn video.
Trong video, sau khi Lâm Âm và Bạch Thường đi mất, cảnh sát vội chạy đến, đưa người phụ nữ và đứa bé vào bệnh viện cấp cứu.
Chuyển cảnh, trong bệnh viện, người phụ nữ ngồi bên giường bệnh nhìn bé gái, mừng rơi nước mắt.
Đứa bé vẫn còn sống, dù trên mặt người phụ nữ có sẹo nhưng vẫn đang sống rất tốt.
Hội trường lại lần nữa xôn xao.
Giang Tuần tiếp tục giải thích cho mọi người.
“Trong video, đồng chí Lâm Âm nhìn như ngược đãi người mẹ, nhưng thật ra là đang bảo vệ cô ấy. Nếu không nhờ đồng chí ấy chủ động nói muốn ra tay với họ, hai mẹ con sẽ rơi vào tay Bạch Thường, nếu vậy kết quả sẽ không đơn giản chỉ là huỷ dung.”
“Đúng là Lâm Âm có bắn bé gái một phát, nhưng đồng chí ấy không bắn trúng tim đứa trẻ, cũng không tổn thương đến lá lách hay dạ dày. Sau khi kịp thời được đưa đến bệnh viện, cô bé đã được cứu chữa thành công, nửa tháng sau đã bình an xuất viện.”
“Còn những tin tức khác liên quan đến Lâm Âm, để bảo vệ thân nhân liệt sĩ, cảnh sát sẽ không công bố…”
Giang Tuần giải thích xong, cả hội trường hoàn toàn im lặng.
Có người bắt đầu khóc, Giang Tuần cũng đỏ mắt theo.
Thần kinh căng chặt của Lâm Văn Sơn trước máy tính cuối cùng cũng giãn ra.
Âm Âm… Anh không nên mắng em, hận em lâu như thế…
Ngoại truyện 2.
Rất lâu sau khi phá được vụ án thi thể trên sông Mekong.
Cục trưởng Trần lại tìm Giang Tuần, hỏi thái độ của anh đối với Khanh Khanh là thế nào?
Giang Tuần chỉ hỏi lại ông ấy một câu: “Tám năm, tôi hiểu lầm em ấy, hận thù em ấy. Rõ ràng ngài biết việc em ấy đang làm, sao lại còn tác hợp tôi với Khanh Khanh? Sau khi phát hiện vụ án thi thể trên sông, ngài nói trên người Lâm Âm có tình báo là do em ấy mang thai đứa con của Bạch Thường, muốn uy hiếp hắn cưới em ấy nên mới bị sát hại. Nhưng sự thật không phải như vậy, sao ngài lại phải gạt tôi?”
Cục trưởng Trần trầm mặc hồi lâu.
Tác hợp cho Giang Tuần và Khanh Khanh không phải chủ ý của ông ấy, mà là do Lâm Âm chủ động nhắc đến.
Sau khi Lâm Âm thuận lợi trở thành tình nhân của Bạch Thường được hai tháng, cô trộm liên lạc với ông.
Cô nói cho dù có một ngày cô có thể trở về cục cảnh sát, thì cô cũng không còn xứng đáng với Giang Tuần được nữa. Hy vọng ông có thể giới thiệu cho Giang Tuần một cô gái tốt, mong anh sẽ hạnh phúc.
Cục trưởng Trần nhìn Giang Tuần thật lâu, rồi quyết định nói thật với anh.
“Cô ấy từng gặp Khanh Khanh, nói Khanh Khanh cũng không tệ. Nên tôi mới muốn tác hợp cho cậu với Khanh Khanh…”
Biết được sự thật, phòng tuyến trong lòng Giang Tuần bị đánh tan từng chút một.
“Đồ lừa gạt, còn nói phải sinh cho anh một đội bóng…”
Cục trưởng Trần bất đắc dĩ vỗ vai anh, an ủi đôi câu: “Tôi nghĩ, nếu cô ấy còn sống cũng không mong thấy cậu chán chường sa đoạ vì nữ nhi tình trường, ngược lại sẽ hy vọng cậu phấn chấn lên, phá thêm nhiều vụ án.”
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, hai tay Giang Tuần che mặt, bả vai không ngừng run rẩy.
Đáng chết.
Mình từng nói em ấy chết là đáng tội…
Ngoại truyện 3.
Nhiều năm sau, trong một lần hành động, Giang Tuần bất hạnh trúng sáu phát đạn trong khi cố bảo vệ một viên cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh.
Phát cuối cùng, bắn vào giữa trán anh.
Lúc ý thức tan rã, cơ thể theo quán tính ngã ra đất, anh thấy Lâm Âm đang mặc đồng phục cảnh sát, đứng cạnh cổng trường vẫy tay gọi anh.
“A Tuần! Mau lên!”
A Âm —
Đã lâu không gặp.
-HẾT-