Ngôi Sao Sáng Nhất Trong Đêm - Chương 1
Người phụ trách giải phẫu cho tôi là bác sĩ Lâm.
Anh ấy lạnh lùng hỏi nữ cảnh sát phụ trách vận chuyển xác:
“Người này cần làm gì?”
Nữ cảnh sát mím môi giải thích: “Là vầy, chứng cứ chúng tôi đang nắm giữ còn chưa đủ để chứng minh thân phận người chết. Nhưng thủ pháp gây án của hung thủ rất tàn nhẫn, giống với tác phong của Bạch Thường cầm đầu băng nhóm tội phạm chúng tôi truy xét nhiều năm nay.”
“Bạch Thường?” Cái tay đang định kéo túi chứa xác của bác sĩ Lâm chợt chững lại, giọng nói cũng dần run rẩy, “Người, người chết là nam hay nữ?”
Tôi lơ lửng giữa hai người họ, hứng thú nhìn chằm chằm vẻ mặt của bác sĩ Lâm.
Sao anh ấy lại có vẻ lo lắng không yên nhỉ?
Hình như còn hơi… quen mắt?
Tôi biết anh ấy à?
Tôi không nhớ nổi.
Nữ cảnh sát lắc đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Giờ bọn tôi mới tìm được đầu của người chết, khuôn mặt đã hoàn toàn hư tổn.”
Giọng bác sĩ Lâm vẫn lạnh lùng như cũ: “Hư tổn đến mức không phân biệt được nam nữ luôn à?”
Xuỳ.
Anh ấy quả quyết kéo khoá túi xuống, thấy thứ bên trong thì phải hít một hơi thật sâu.
Ố, là đầu lâu của tôi.
Tôi cũng bay lên nhìn thử.
Cũng… tàn nhẫn ghê, thật sự không nhìn ra nam nữ.
Chắc trước lúc chết tôi phải đau lắm nhỉ?
May mà giờ tôi là linh hồn, không nhớ được chuyện kiếp trước, cũng không nhớ mình từng bị hành hạ đau đớn ra sao.
Anh ấy lấy đầu tôi ra khỏi túi đựng xác.
Nữ cảnh sát vừa thấy là sợ đến phát run, quay lưng đi nôn oẹ không ngừng.
Bác sĩ Lâm không nhìn cô ấy, chỉ lạnh lùng nói nếu thấy buồn nôn thì cứ ra ngoài trước, giám định xong anh ấy sẽ báo đội trưởng Giang tới.
Nữ cảnh sát không hề chần chừ, quả quyết bước ra ngoài.
Trong phòng phẫu thuật chỉ còn lại mình bác sĩ Lâm, tôi thấy anh ấy nhìn cái đầu tôi đầy chán ghét.
“Phần tử tội phạm bất lương, kẻ nào cũng đáng chết.”
Bác sĩ Lâm bắt đầu bày các dụng cụ chuyên nghiệp cạnh đầu tôi, tôi lơ lưng bên cạnh anh ấy, yên lặng nghe anh ấy dùng bút ghi âm ghi lại theo thời gian thực.
“Trên cổ có nhiều vết chém, suy đoán sau khi chết bị chém nhiều nhát bằng dao cùn rồi mới chặt xuống.”
“Không có tóc và da đầu, trên đỉnh đầu có nhiều vết bỏng do tàn thuốc gây ra, suy đoán là vết thương trước khi chết…”
“Hai mắt và tai đều mất, sống mũi lõm xuống, môi… Môi dính chặt vào nhau, không thể tách ra…”
Giọng thu âm của anh ấy ngày càng run rẩy.
Nhưng vẫn kiên trì ghi tiếp câu cuối cùng: “Da mặt bị thiêu cháy, chỉ sót lại gân xương dính chặt vào nhau.”
Người giết tôi không muốn tôi bị nhận diện đến mức nào chứ?
Tôi khẽ thở dài, thấy hơi tò mò không biết vì sao mình lại chết.
Mặt người là đặc điểm nhận dạng thân phận quan trọng nhất của một thi thể.
Bác sĩ Lâm đặt bút ghi âm xuống, lấy kim chỉ khôi phục lại nguyên trạng gương mặt tôi ở mức tối đa.
Nhưng mặt tôi thiếu quá nhiều bộ phận.
Cuối cùng, anh ấy chỉ có thể ngừng tay, gọi điện thoại cho một người tên Giang Tuần, kêu anh ta đến đây.
À, tôi nhớ rồi, chính anh ta là đội trưởng đội điều tra hình sự vớt tôi từ dưới đáy sông Mekong lên.
Lúc Giang Tuần tới, còn dẫn theo một người đàn ông.
Tôi nghe anh ta giới thiệu với bác sĩ Lâm rằng người kia là hoạ sĩ mô phỏng, có thể vẽ lại khuôn mặt tôi lúc còn sống thông qua việc quan sát hộp sọ.
Khuôn mặt tôi thế nào nhỉ? Tôi hưng phấn nhìn hoạ sĩ đó làm việc.
Dưới những nét phác hoạ, hình dáng tôi lúc còn sống từ từ hiện ra sinh động trên giấy.
Tôi nằm trên giấy vẽ quan sát, thì ra tôi đẹp thế này, là ai đố kỵ sắc đẹp của tôi làm cái đầu tôi thành ra như vậy đó?
“Lâm Âm…” Giang Tuần và bác sĩ Lâm cùng lúc thốt lên.
Họ biết tôi cả à?
Tôi xích đến gần bác sĩ Lâm, lại nhìn mặt tôi trên giấy, hình như anh ấy giống tôi lắm đó.
Không lẽ… là anh tôi?
“Em xem em ghét nhất là phải mang gương mặt giống anh, giờ lại bị huỷ thành như vậy đó, quả báo mà!” Bác sĩ Lâm như dở cười dở khóc lẩm bẩm.
Không hiểu sao trong trí óc vốn đã vô tri vô giác từ lúc chết của tôi lại hiện lên vài hình ảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Trong đó, tôi mặc một cái quần da siêu ngắn, cưỡi trên người một gã đàn ông mặc âu phục trong quán bar.
Bác sĩ Lâm bất chợt đẩy cửa phòng riêng vào, kéo tôi đi trước mặt tất cả mọi người.
Nhưng tôi cứ sống chết không chịu đứng dậy, tát anh ấy lệch cả mắt kính trên sống mũi, còn hét lên:
“Lâm Văn Sơn! Má nó anh đừng có xía vào chuyện của tôi nữa được không! Anh biết chuyện tôi ghét nhất trên đời này là gì không? Đó là phải làm em gái sinh đôi của anh, lớn lên giống anh y như đúc!”
Bác sĩ Lâm, anh ấy là anh tôi?
Vậy cũng khó trách anh ấy hận tôi. Anh ấy là pháp y, mà lại có người em gái sinh đôi liên quan đến băng đảng tội phạm, hận là đúng.
Nhưng sao tôi lại liên quan đến băng nhóm tội phạm nhỉ?
Xít… Nhức đầu quá, nghĩ không ra.
“Cậu đã đoán được chủ nhân của cái đầu này là em ấy đúng không?” Lâm Văn Sơn chợt nghiêng đầu nhìn Giang Tuần.
Giang Tuần gật đầu.
“Bọn tôi nhận được tình báo, nói bên Bạch Thường xảy ra lục đục, tình nhân hắn nuôi bị đem ra xử tử. Ngoài ra, trên người nhân tình của hắn có thể có tình báo đặc biệt. Bọn tôi đoán là tình nhân của hắn muốn dùng tình báo uy hiếp, nên mới bị hắn giết ngược.”
“Ồ, cậu bình tĩnh thật.” Lâm Văn Sơn nhếch môi nói một câu không đầu đuôi.
“Cô ấy là tình nhân của người cầm đầu băng nhóm tội phạm lừa đảo điện tử, tôi là cảnh sát. Cô ấy chết, tôi rất mừng.” Giang Tuần đáp mà không mảy may thay đổi sắc mặt, “Bác sĩ Lâm vui lòng chuẩn bị, sẵn sàng đợi lệnh. Bên này chắc sẽ còn đưa hài cốt mới của thi thể tới nữa đấy.”
Lồng ngực Lâm Văn Sơn hơi phập phồng, qua mấy giây sau mới cười nhạt: “Vậy à? Lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
Sau khi Giang Tuần đi khuất, Lâm Văn Sơn mềm nhũn cả người, trượt ngồi xuống đất.
Mò ra một cái đầu người dưới sông vốn đã là chuyện chấn động rồi, huống chi đầu của tôi còn mò được dưới đáy sông Mekong.
Phụ tá của Lâm Văn Sơn làm xong vội chạy tới, lật đật đưa anh ấy xem tin tức trên mạng.
Đều là tin về tôi.
“Ngày này tháng này, chủ nhân của cái đầu được cảnh sát tìm thấy dưới lòng sông Mekong khu vực chảy qua thành phố, bước đầu được nhận định là tình nhân của Bạch Thường – người đứng đầu băng nhóm lừa đảo điện tử. Nếu người dân thành phố phát hiện những bộ phận khác của thi thể, vui lòng liên lạc ngay với cảnh sát địa phương…”
Bình luận của cư dân mạng toàn là tiếng chửi mắng tôi.
“Tội phạm lừa đảo điện tử đứa nào cũng đáng chết, hại nhiều người như thế, đàn bà của tụi nó chết cũng đáng!”
“Con đàn bà này ti tiện quá. Nó có đi làm gà tao cũng mặc niệm cho nó ba giây. Đằng này lại đi làm đồ chơi cho mấy thằng tội phạm lừa đảo điện tử! Chết chưa hết tội!”
“Tình nhân cái gì, chắc chắn cũng là nhân viên nội bộ trong cái băng nhóm tội phạm đó! Có tham gia lừa đảo điện tử là cái chắc, không biết hại biết bao nhiêu người nhà tan cửa nát rồi nữa! Nếu không sao được làm tình nhân?”
“Đưa tin lâu rồi mà sao chưa ai moi ra thông tin của nó vậy?”
“Tìm lẹ lên đi ạ, tui phải cào cả lò nhà nó ra!”
“Đồng tình!”
“…”
Ngón tay thon dài của Lâm Văn Sơn lướt lên lướt xuống trên màn hình điện thoại phụ tá, tôi tựa vào người anh ấy, cũng đọc đi đọc lại mấy cái bình luận kia nhiều lần. Đầu bắt đầu ong ong đau.
Thì ra sau khi chết vẫn có thể cảm nhận được bình luận ác ý của cư dân mạng.
Khó chịu quá, mệt mỏi quá.
Tôi không nhịn được bèn ngồi cạnh Lâm Văn Sơn, tựa lưng vào tường.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, tôi nghe anh ấy khẽ gọi tên thân mật của mình.
“Âm Âm.”
Hai tiếng Âm Âm làm linh hồn tôi ấm áp, cuối cùng cũng không thể khống chế, chìm vào giấc ngủ.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, Giang Tuần và nữ cảnh sát lúc trước lại tới.
Tiếng bước chân của họ đánh thức tôi.
Lần này, họ mang vài bộ phận khác trên cơ thể tôi tới.
Tôi rất tò mò, lần này là bộ phận nào trên cơ thể tôi đây?
Lâm Văn Sơn đeo bao tay và khẩu trang, kéo khoá túi đựng xác ra, bên trong là hai tay hai chân của tôi.
Da thịt trên cánh tay bị dán vào ống nhựa, không thể gỡ ra.
Hai bàn tay tôi thì nằm trong một đầu khác của ống nhựa, không còn một cái móng nào trên những đầu ngón tay.
Lâm Văn Sơn cầm cánh tay tôi lên, quét qua mấy chữ cái tiếng Anh tôi viết trong kẽ ngón áp út.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Giang Tuần.
Giang Tuần mất tự nhiên siết chặt nắm tay.
Tôi nghi hoặc tiến đến nhìn tay anh ta, thì thấy trên ngón áp út của anh ta cũng có chữ cái tiếng Anh như thế.
Cái này không phải chỉ là mấy trò con nít của trẻ con thôi sao?
Nhưng sao tôi với anh ta lại…
Tôi ngước đầu lên nhìn Giang Tuần, góc độ này, quen quá.
Hay là tôi cũng từng nhìn anh thế này rất nhiều lần trước đây?