Ngọc Mạn Uyên Châu - Chương 2
Hài tử quay đầu lại, đôi mắt ngây thơ ban đầu lập tức mở to tràn ngập kinh ngạc.
“…Mẫu thân, người chính là mẫu thân của ta, đúng không?”
Đôi mắt to tròn như quả nho của tiểu tử bất giác rơi lệ, rồi lao thẳng vào lòng ta. Ta ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cậu nhóc vào lòng, lòng tràn ngập cảm xúc khó tả.
Tiếng khóc thút thít vang lên bên tai, ta ôm con dỗ dành một lúc lâu mới thấy thằng bé dần dần nín lại.
“Mẫu thân, đây không phải là mơ, đúng không?”
Nó đưa bàn tay nhỏ bé lên chạm vào mặt ta, cẩn thận lau đi giọt nước mắt của ta. Động tác vừa cẩn trọng vừa đáng thương ấy khiến ta không kìm được, cúi xuống hôn lên má nó một cái.
“Không phải mơ đâu, mẫu thân đã trở về rồi.”
Ánh mắt của nó sáng lên, có chút ngượng ngùng đưa tay sờ mặt mình. Có vẻ như sự thân thiết này làm nó bối rối.
“Tập nhi cũng chuẩn bị quà cho mẫu thân nữa.”
Nó rời khỏi lòng ta, định quay người đi lấy thứ gì đó, nhưng vừa quay lưng lại đã vội vàng quay đầu nắm lấy tay ta, dường như sợ ta lại biến mất.
Nó kéo ta đến trước bồ đoàn, cẩn thận thu hết những đồng vàng nhỏ lại, đặt tất cả vào tay ta.
“Tất cả đều là Tập Nhi dành dụm được, đều là của mẫu thân hết.”
Ta còn chưa kịp trêu ghẹo nó về chuyện đồng vàng vốn định đưa cho Phật Tổ mà giờ lại dâng hết cho ta thì một thanh trường kiếm lạnh lẽo đã vô thanh vô tức áp lên cổ ta.
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên: “Buông nó ra.”
Cả người ta cứng đờ, từ từ quay đầu lại, chạm vào ánh mắt lạnh lùng của Tạ Tẫn.
Tựa như cảnh quay chậm trong phim, chỉ là khoảnh khắc này không hề đẹp đẽ, ta nhìn thấy trong mắt Tạ Tẫn là sát ý lạnh buốt.
“Phụ thân, đây là mẫu thân, là mẫu thân mà!” Tiểu Tập Nhi chạy đến bên cạnh Tạ Tẫn, lo lắng kêu lên.
“Mẫu thân con đã chết rồi.”
Trong khoảnh khắc, ta không còn đủ can đảm để thừa nhận thân phận của mình nữa.
Tạ Tẫn căm hận ta.
Nhận thức này làm lòng ta dâng lên cảm giác chua xót, khóe mắt như muốn ứa ra dòng lệ nóng bỏng. Ta cố gắng hít một hơi thật sâu rồi giải thích: “Ta chỉ thấy Tiểu Tập đáng yêu, không kìm lòng mà muốn đến gần, hoàn toàn không có ý định làm hại nó.”
Nghe ta nói thế, tiểu Tập Nhi như sắp khóc, muốn chạy lại ôm lấy ta, nhưng lại bị Tạ Tẫn giữ chặt sau cổ áo.
Thấy dáng vẻ đáng thương của tiểu Tập Nhi, ta đưa tay định gạt thanh kiếm đang kề trên cổ xuống, muốn tiến lại gần nó. Thế nhưng mũi kiếm lại một lần nữa nhắm thẳng vào yết hầu ta.
Ta giơ hai tay lên, nhấn mạnh: “Ta thật sự không có ác ý.”
“Đứa nhỏ dù gì cũng là con ngươi, không thể nào ngươi lại nhẫn tâm như vậy… có thể dịu dàng với nó một chút được không?”
Tạ Tẫn thu lại kiếm, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đối xử với con của mình thế nào, liên quan gì đến ngươi sao?”
Nói xong, hắn kẹp lấy Tiểu Tập Nhi dưới cánh tay, xoay người bỏ đi.
Tiểu Tập Nhi bị hắn giữ chặt, giãy giụa khóc lóc: “Ta không muốn rời xa mẫu thân.”
“Câm miệng.” Tạ Tẫn giơ tay lên đánh hai cái vào mông thằng bé.
Ta nhìn mà lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu, chẳng nghĩ ngợi gì mà buột miệng thét lên: “Tạ Tẫn! Ngươi đánh con ta thêm một lần nữa thử xem!”
Bước chân của Tạ Tẫn dừng lại, hắn quay đầu lạnh lùng nhìn ta.
“Nó là con ta, còn ngươi mà dám hồ ngôn loạn ngữ lần nữa, đừng trách ta chặt đứt lưỡi ngươi.”
Đám thuộc hạ của hắn chặn đường ta lại, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Bánh bao nhỏ bị mang đi.
—
Để có cơ hội gần gũi với cha con họ, ta quyết định bán mình vào Tạ gia.
Thế nhưng, còn chưa kịp tìm đến người phụ trách tuyển mua nô tỳ của Tạ gia tại chợ, đã bị lão bà của thanh lâu phát hiện.
“Hay cho ngươi, Đào Yêu, lão nương ta bao năm qua nuôi ngươi ăn ngon mặc đẹp, ngươi không biết cảm ơn mà còn dám bỏ trốn.”
“Lôi về cho lão nương!”
Một lần nữa quay lại thanh lâu, lão bà rõ ràng không có ý tốt lành, sai hai ma ma già toan dùng thủ đoạn độc ác để tra tấn ta.
Ta vội vàng ngăn lại, thử thương lượng: “Ta có tiền, ta tự chuộc thân mình.”
Lão bà nghe thế hai mắt sáng rỡ: “Ngươi chưa từng tiếp khách, lấy đâu ra tiền? Đừng có lừa lão nương!”
“Ngươi cứ nói đi, muốn bao nhiêu?”
Bà ta lập tức lấy bàn tính ra bấm loạn xạ: “Năm ngàn lượng bạc trắng, không thiếu một văn.”
Ta hít một hơi thật sâu, biết rõ bà ta đang đòi giá trên trời nhưng đành phải cam chịu.
Cũng may đồng vàng Bánh bao nhỏ đưa ta vẫn còn.
Nhưng ta đã đánh giá thấp lòng tham của bà ta.
Khi thân thể rã rời ngã xuống, ta mới biết bản thân vẫn còn quá ngây thơ.
—
Đêm đến, Dạ Hương Lâu rực rỡ ánh đèn.
Những tấm màn mỏng đỏ buông quanh đài cao.
Ta mặc chiếc áo sa thêu đỏ, lộ ra eo thon cùng đôi chân trắng ngần, bị đặt nằm nghiêng trên ghế trường kỷ ở giữa sân khấu.
Giọng rao bán của lão ma ma vang lên: “Đào Yêu là hoa khôi của Túy Hương Lâu, ai ra giá cao, người ấy sẽ được chung đêm cùng nàng.”
Lời vừa dứt, những khách nhân phía dưới bắt đầu tranh nhau ra giá.
Qua màn sa lay động, ta thấy những ánh mắt nhìn ta như bầy sói đói thấy mồi.
Da đầu ta tê dại, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Gọi hệ thống cũng chẳng thấy hồi âm.
“Ta ra giá mười ngàn lượng!”
Nghe tiếng người hô lớn, ta đưa mắt nhìn về hướng ấy. Người vừa tới đang ngồi trên chiếc xe lăn, xung quanh mọi người lập tức cung kính nhường lối.
“Thì ra là Hiển Vương cũng xuất hiện, có lẽ đêm nay chẳng ai có duyên cùng mỹ nhân nữa rồi.”
“Đáng tiếc thật, nghe nói Hiển Vương từ khi ngã gãy chân năm năm trước thì tính tình đại biến, đặc biệt là thích hành hạ nữ nhân trên giường. Xem ra nàng ta sắp phải chịu khổ rồi.”
Hiển Vương, ta vẫn còn nhớ. Một tên vương gia chỉ biết ăn chơi trác táng, chẳng có thực quyền.
Năm năm trước, khi còn theo bên cạnh Tạ Tẫn, ta đã từng bị hắn trêu ghẹo. Cũng chính Tạ Tẫn là người bày kế khiến hắn gãy chân.
Bây giờ lại phải rơi vào tay hắn lần nữa, chỉ là lần này không còn Tạ Tẫn ở bên che chở ta nữa rồi.
Khi mụ tú bà tuyên bố ta thuộc về hắn, cả người ta như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Giữa lúc lòng dạ rối bời, Hiển Vương đã được người đẩy vào sau màn.
“Mỹ nhân quả nhiên không làm bản vương thất vọng, nhìn gần lại càng đẹp hơn.”
“Chỉ là không biết khi nếm thử sẽ ra sao?”
Tay hắn từ mắt cá chân ta lần mò lên trên, cái đụng chạm ấy như loài giòi bám vào xương tủy.
Tim ta như bị bỏ vào chảo dầu sôi. Ngay lúc tay hắn sắp trượt đến đùi ta, một mũi tên lao đến xuyên qua cánh tay của Hiển Vương.
Trong tiếng kêu đau đớn của hắn cùng tiếng hét hoảng loạn của mọi người xung quanh, ta nhìn thấy ở cửa Túy Hương Lầu, Tạ Tẫn ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường cung.
Trái tim ta như được kéo từ chảo dầu sôi lên, rồi lại rơi vào dòng suối xuân ngọt ngào.
Mắt ta ươn ướt, nhìn Tạ Tẫn nhảy xuống ngựa đi về phía ta.
“Tạ Tẫn! Ngươi dám giữa thanh thiên bạch nhật hành hung bản vương, bản vương sẽ tố cáo ngươi!” Hiển Vương ôm tay, quỳ rạp dưới đất gào thét.
Tạ Tẫn tháo chiếc áo choàng đen trên người phủ lên thân ta.
Ngay lúc tầm nhìn của ta bị che đi, ta nghe thấy tiếng lưỡi dao rút ra khỏi vỏ.
“Tố cáo ta? Đi mà tố cáo với Diêm Vương đi.”
—
Hiển Vương chết rồi.
Tạ Tẫn đã giết hắn ngay tại chỗ.
Khi ta bị vác lên vai đưa đi, đầu óc chỉ còn vang vọng tiếng thở hổn hển của Hiển Vương khi bị cắt cổ.
Năm năm trôi qua, thủ đoạn của Tạ Tẫn càng ngày càng tàn nhẫn.
Ta bị ném vào trong xe ngựa, Tạ Tẫn ngồi ở phía đối diện, mặt không chút cảm xúc, dùng khăn lau vết máu trên kiếm.
Cả không gian yên ắng chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn đều đều.
Ta cắn môi, khẽ nói lời cảm tạ.
Tạ Tẫn chẳng buồn ngẩng đầu.
Ta lại hỏi: “Ngươi giết Hiển Vương, nếu hoàng đế truy cứu thì phải làm sao?”
Hắn đặt kiếm xuống, đưa tay nắm lấy cằm ta nâng lên: “Việc của bản hầu, có liên quan gì đến ngươi sao?”
“Ta chỉ là lo lắng cho ngươi thôi.” Ta đau đớn nhăn mặt.
Tạ Tẫn cười lạnh, lấy ra một chiếc khăn nhét thô bạo vào miệng ta.
Ta trừng mắt giận dữ nhìn hắn, hắn rút kiếm ra vài tấc đe dọa: “Không muốn giữ đôi mắt nữa thì để ta móc ra giúp.”
Ta sợ hãi nhắm chặt mắt, không dám nói thêm lời nào.
Khi đến phủ Trấn Bắc hầu, ta lại bị Tạ Tẫn vác vào phòng của Tập Nhi.
Lúc này ta mới hiểu vì sao hắn xuất hiện ở Túy Hương Lầu đêm nay.
Không phải vì hắn nhận ra ta chính là Tô Uyên, không nỡ để ta chịu khổ sở.
Mà bởi vì sau khi ta rời đi, Tập Nhi bỏ ăn bỏ uống, khóc lóc ầm ĩ, đòi gặp ta, nên hắn mới đến cứu ta khỏi Túy Hương Lầu.
Thấy ta, Tập Nhi mừng rỡ, vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy ta, miệng không ngừng gọi “Mẫu thân.”
Ta dỗ dành bé ăn cơm, lại dỗ bé ngủ.
Bé nằm gọn trong lòng ta, đôi tay ôm chặt: “Mẫu thân, Tập Nhi nhớ người lắm.”
“Mẫu thân biết, mẫu thân cũng nhớ Tập Nhi.”
Nghe ta nói vậy, bé càng vui mừng, kể lể hết chuyện của mình.
“Mẫu thân, khi người không ở đây, Tập Nhi rất ngoan, con đã học đọc và viết chữ với phu tử, cũng học võ nghệ. Nếu có kẻ xấu dám ức hiếp mẫu thân, Tập Nhi sẽ đánh đuổi hắn.”
Ta hôn lên má bé con: “Tập Nhi thật giỏi.”
—