Nghịch Thần - Chương 6
14
Năm Cảnh Hòa thứ hai mươi mốt, phụ hoàng băng hà, A Lăng lên ngôi.
Bệnh tình của đệ ấy ngày càng nặng, thuốc thái y viện kê đơn chẳng mấy hiệu quả.
Ta đến Càn Thanh cung thăm đệ ấy, đệ ấy nhìn ta, giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “A tỷ, ta sắp chết rồi phải không?”
Trước mặt ta, đệ ấy chưa bao giờ nói “Trẫm.”
Ta nắm tay đệ ấy, nhẹ nhàng lắc đầu: “A Lăng, đệ sẽ không chết. Thái y đã nói, chỉ cần đệ tĩnh dưỡng, không ra gió, bệnh tình sẽ thuyên giảm.”
A Lăng chống đầu nhìn ta, đưa một ngón tay lên lau khóe mắt ta, mỉm cười: “Đồ mít ướt.”
Ta trừng mắt nhìn đệ ấy, đệ ấy liền nói: “A tỷ, ta có phải rất vô dụng không, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có con.”
Ta nói: “Đệ đừng lo, a tỷ có cách.”
A Lăng liền cười: “Có cách gì chứ? Chẳng lẽ tỷ sinh thay ta?”
Ta búng trán đệ ấy: “Ta thay đệ làm hoàng đế được không?!”
A Lăng kinh ngạc trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới thốt ra được mấy chữ: “Tỷ đúng là điên rồi.”
Đệ ấy nhìn chằm chằm vào đỉnh màn một lúc, rồi tự cười trước: “Điên thì điên thật nhưng… đúng là một ý kiến hay.”
Ta bắt đầu thay A Lăng lên triều.
Ta uống thuốc làm hỏng giọng nói, khiến giọng nói trở nên khàn khàn.
Ta ngày ngày mặc áo bó ngực, đi giày đế dày, khoác lên mình một bộ long bào.
Ta chấm chu sa phê duyệt tấu chương, từ vụng về đến thành thạo, ta đã có thể dưới sự che chắn của mười hai viên châu rủ xuống của lưu miện, nổi trận lôi đình, quở trách Hoài Nam vương dâng sớ tuyển tú mở rộng hậu cung là hành vi bất trung bất hiếu.
Ta ném tấu chương trước mặt Hoài Nam vương, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng.
Ta lạnh lùng mở mắt, chậm rãi nói: “Yến Hư còn thiếu một lễ quan, cứ để Tạ Đào đi trông coi đi. Phụ thân hắn không biết lễ nghĩa, cứ để hắn học xong rồi hãy trở về Hoài Nam, giáo hóa dân chúng cho tốt.”
Tạ Đào là đường đệ của ta, nhi tử của Hoài Nam vương.
Cũng là… người mà Tống thái phó cùng một đám lão thần ngày trước hết sức tiến cử làm thái tử.
Ta vô cảm cong môi, hỏi ông ta: “Tạ Đào có nghi ngờ gì không?”
Ánh mắt Hoài Nam vương chớp liên hồi, cuối cùng dưới sự kéo của Tạ Đào, cùng nhau quỳ xuống, không cam lòng nói: “Bệ hạ thánh minh.”
Sau khi lui triều, A Lăng đánh giá ta: “A tỷ, tỷ ngày càng không giống một cô nương rồi.”
Ta tháo mũ miện đặt sang một bên, tiện tay vuốt ve mười hai viên châu, hờ hững đáp một câu: “Nếu ta còn giống một cô nương thì ai có thể khuất phục ta?”
Đệ ấy uống cạn bát thuốc, ném một viên mứt vào miệng, tiện tay ném cho ta một viên.
Ta không thèm nhìn: “Ta không ăn mấy thứ này.”
Đệ ấy liền cười: “Trước kia tỷ rõ ràng thích ăn nhất mà.”
Ta cũng cười theo: “Giờ ta là hoàng đế rồi, cái gì nên kiêng thì phải kiêng.”
Đệ ấy nhún vai: “Oa, khoa trương thế à? Vậy ta không dám làm hoàng đế đâu, tỷ cứ làm luôn đi.”
Ta nhìn vẻ mặt không hề giả tạo của đệ ấy, từ từ thu liễm nụ cười: “A Lăng, đệ đi Giang Nam dưỡng bệnh đi.”
Đệ ấy khó hiểu nhìn ta: “Tại sao?”
Ta cụp mi, che đi một tia u ám trong mắt.
Ta phải nói thế nào với đệ đệ thân yêu nhất của ta, rằng a tỷ của đệ ấy, để khi đệ ấy tiếp nhận giang sơn này, bên cạnh không còn sói lang vây quanh nên đang chuẩn bị lấy thân làm bẫy, chặt đứt dã tâm phạm thượng làm loạn của tông thất vì đệ ấy.
Ta nhắm mắt lại, không nói gì.
Một lúc lâu sau, ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt với A Lăng: “Mùa thu sắp đến rồi, kinh thành quá lạnh. Thái y đã nói, Giang Nam ấm áp ẩm ướt, có lợi cho bệnh tình của đệ.”
A Lăng vô thức gật đầu, lập tức đồng ý, rồi suy nghĩ một chút lại nói: “Ta có thể mang theo Từ phi không?”
Từ phi là thanh mai trúc mã của đệ ấy, một cô nương cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.
Ta gật đầu nói được, A Lăng liền mừng rỡ, nói: “Đến hẹn gặp lại vào mùa xuân năm sau, tỷ sẽ được gặp cháu ngoại của tỷ.”
Ta bật cười.
Một tháng sau, hai cỗ xe ngựa lặng lẽ xuất phát từ cửa phụ hoàng thành, mang theo vô số ám vệ ẩn núp trong bóng tối, một đường tiến về Giang Nam.
Ta đứng trên cung điện cao nhất hoàng thành, tiễn đưa từ xa.
Ánh hoàng hôn còn sót lại in trên từng cung điện, ráng chiều nhuộm một màu cam đỏ nhạt. Không xa có chú chim mệt mỏi vỗ cánh chậm rãi, ngưng đọng thành hai ba chấm mực trên nền trời rực rỡ.
Gió trên cao dường như lạnh hơn một chút, cuốn qua long bào của ta, cũng cuốn qua lưu miện trên trán ta.
A Lăng nhỏ bé của ta, đã có cô nương mà đệ ấy yêu, họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau ở Giang Nam mưa khói hữu tình.
Ta nghĩ, ta thực sự cô đơn rồi.
Ta nghĩ, ta không còn gì phải lo lắng nữa.
Đây thực sự là một chuyện đáng mừng nhưng tại sao, lòng ta lại nặng trĩu, nặng trĩu như một dòng sông băng mấy nghìn năm không tan chảy?
15
Ngày hôm sau, ta triệu kiến Lâm Kinh Phong.
“Tạ Đào thế nào?” Ta hỏi như vậy.
Lâm Kinh Phong đáp: “Tên này thông minh, biết ẩn nhẫn mưu đồ hơn Hoài Nam vương.”
Ta gật đầu không tỏ ý kiến, cười nói: “Vậy thì không thể giữ lại.”
Lâm Kinh Phong nhất thời không nói gì.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.
Cách mười hai viên châu rủ xuống của lưu miện, ta không nhìn rõ trong mắt hắn ẩn chứa điều gì.
Ta từ từ hỏi: “Có phải ngươi thấy ta rất đáng sợ không?”
Lâm Kinh Phong lắc đầu, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Công chúa còn gặp ác mộng không?”
Ta vuốt viên ngọc ấm trong lòng bàn tay, mỉm cười: “Sau khi ta lên ngôi hoàng đế, ta không còn gặp ác mộng nữa.”
Ta đang nói dối.
Sau khi lên ngôi hoàng đế, ta càng gặp nhiều ác mộng hơn.
Lâm Kinh Phong nhìn ta chăm chú, như thể xuyên qua ta mà nhìn thấy ai đó.
Là ai chứ? Là Tạ Linh hay khóc ngày trước sao?
Ta nắm chặt viên ngọc ấm, ép mình không được phân tâm, chuyển chủ đề: “Hoài Nam vương ngu ngốc nhưng Tạ Đào lại thông minh, khi gặp thiên tai nhân họa sẽ mở kho phát chẩn, được lòng dân. Ta muốn giết hắn, phải có danh chính ngôn thuận.”
Lâm Kinh Phong suy nghĩ một chút, nói: “E là khó.”
Ta cười nhẹ, ánh mắt âm u: “Nếu hắn có ý định giết vua thì sao?”
Sắc mặt Lâm Kinh Phong lập tức lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Công chúa muốn lấy thân phạm hiểm, thần không thể đồng ý.”
Ta đập mạnh viên ngọc ấm xuống bàn, mực trên nghiên rung lên: “Lâm Kinh Phong, ngươi không giúp ta, tự nhiên sẽ có người khác giúp ta. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!”
Ngự thư phòng tĩnh lặng như tờ.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim hót líu lo, có ánh nắng ấm áp rực rỡ nhưng bên trong cửa sổ, chỉ có ta và hắn đối đầu trong im lặng.
Lâm Kinh Phong nhìn ta hồi lâu, giọng hơi khàn, hắn nói: “A Linh, nàng chỉ biết ép ta.”
Hắn không còn gọi ta là công chúa nữa, hắn gọi ta là A Linh.
Trước kia hắn vẫn thường nói, A Linh, nàng còn có ta.
Nhưng hôm nay hắn nói, A Linh, nàng chỉ biết ép ta.
Tim ta như bị dao cắt nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Lâm Kinh Phong, ngươi đã hứa với ta, cả đời không thay lòng.”
Hắn im lặng rất lâu, lâu đến nỗi ta tưởng hắn sẽ quay đầu bỏ đi.
Nhưng hắn lên tiếng, ánh mắt u ám: “Có lần này, sẽ có lần sau, sẽ có lần sau nữa. A Linh, nàng muốn đi đến bao giờ mới chịu dừng lại?”
Ta nhẹ giọng nói: “Lâm Kinh Phong, ta cũng không muốn.”
Ta tháo bỏ lưu miện nặng nề, để lộ khuôn mặt vốn thuộc về Minh Nghi công chúa trước mặt hắn.
Một tia nắng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua mái tóc ta, còn sắc mặt ta thì tái nhợt: “Mỗi người đều có trách nhiệm của mình. Phụ hoàng đã hoàn thành nên mới có giang sơn thịnh thế này. Mẫu phi và ngoại công cũng đã hoàn thành nên ta mới có thể vô tư vô lo lớn đến mười bốn tuổi. Trách nhiệm này cuối cùng cũng rơi xuống vai ta, ta có thể dừng lại, có thể trốn tránh nhưng nếu ta dừng lại, ta trốn tránh thì A Lăng phải làm sao, thiên hạ bách tính phải làm sao?”
Ta hít một hơi thật sâu, khi quay lại nhìn hắn, cuối cùng cũng nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Lâm Kinh Phong, ngươi không biết ta muốn được như lúc mười bốn tuổi đến nhường nào, có thể thoải mái yêu ngươi như vậy.”
Ánh mắt hắn đau đớn, đưa tay ôm ta vào lòng, khẽ thở dài: “A Linh…”
Cuối cùng hắn cũng đồng ý với ta.