Nghênh Xuân - Chương 2
10
Phòng ngủ hỗn loạn, thức ăn tanh hôi, không còn màu sắc và hương vị.
Trên tay sủng phi nổi hai hòn mụn to.
Kể cả kẻ ngu cũng biết ta xong đời rồi.
Ừm.
Bạo quân liếc nhìn mâm cơm do Khương Phù làm, khóe miệng giật giật, liếc mắt sang ta.
Bỗng nhiên nảy ra ý.
“Ả này dám sai khiến ngươi làm những việc thô thiển thế này sao? Lôi ra ngoài ch.ém đi!”
Khương Phù (lại) cãi vã với hắn.
Tức giận, hắn ta hất tung bàn ăn, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Đừng giả vờ nữa, ta đã nhìn thấy hết rồi.
Khi nhìn thấy đĩa thức ăn cháy đen thui rơi xuống đất, ngươi đã thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Chẳng trách gì mà hắn ta là hoàng đế.
Thật là ranh mãnh!
Để vở diễn được trọn vẹn, hắn đã phạt ta mười roi.
Đủ rồi.
Có thể ban hành luật cấm biểu diễn tuồng chèo ở bất cứ đâu được không vậy?
Ngay khi ta nghiến răng chuẩn bị đi lĩnh phạt, hắn lại lên tiếng ngăn cản:
“Dọn dẹp thức ăn cho xong rồi hãy đi.”
?
Cái tên này …
Anh zai à, trong cung không chỉ có mình em là nô tì đâu.
Thôi phục rồi.
Điêng hết mọe rồi.
Trời ơi!
Chờ đến khi ta lên làm vua rồi á hả, ta sẽ bán mịe tên này đi.
11
Kẻ đánh roi ta là thị vệ.
Hắn nương tay.
Nhưng mười roi vẫn khiến mông ta sưng vù.
Giờ đây mông ta đã cong đến mức có thể kê một bình nước.
Thiên tài mông.
Tôi hỏi hắn xem có cách nào để giảm đau không.
Hắn suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi nói:
“Đến nhà bếp lấy một chai giấm, đổ vào bát, nhúng ngón tay vào một ít rồi cho vào miệng. Không có tác dụng gì đâu, nhưng mà chán thì làm thôi.”
…..
Tỳ nữ bên cạnh liếc mắt khinh miệt, đẩy hắn ta ra.
Nói với ta:
“Nghe ta nói này.”
“Đi ra nhà bếp lấy một miếng bánh tráng mỏng, nếm thử xem. Không có tác dụng gì đâu, nhưng mà ngon lắm.”
…….
Các ngươi thật là…
Một phương có nạn, tám phương thêm loạn.
12
Gần đây hình như ca trực của thị vệ dày đặc hơn.
Thường xuyên gặp được hắn ta.
Mỗi lần hắn ta đều nhìn ta với vẻ muốn nói lại thôi.
Lạ nhỉ.
Khương Phù thậm chí còn hỏi ta có muốn nàng ban hôn cho chúng ta không.
“Cấm gán ghép linh tinh!”
Thôi được rồi.
Cung nữ thị vệ kết hôn với nhau, sinh ra một con ngựa vằn nhỏ, tiếp tục kiếp làm trâu làm ngựa.
Sao vậy?
Có lẽ là vì thói quen sử dụng người hầu truyền lại từ tổ tiên.
Cuối cùng cũng biết được tại sao thị vệ mỗi lần gặp ta đều có vẻ mặt như vậy.
Một hôm, hắn chặn ta lại, do dự mở lời:
“Ngươi hãy cân nhắc việc di cư đi.”
Ta hỏi hắn tại sao.
“Cung khác thì việc vặt chia nhau mà làm, chỉ riêng cung của Khương quý phi thì từ trên xuống dưới toàn bộ phải trông cậy vào ngươi.”
“Khổ hơn cả trâu bò.”
Haha.
Mệt mỏi quá.
Bảo sao dạo này ta ngày nào cũng như bị yêu tinh hút hết cả năng lượng.
Tưởng sắp chếc đến nơi.
Hóa ra là đến giờ đi làm rồi à.
Chủ yếu là do tên bạo quân đó.
Hắn ta hay đến tìm Khương Phù, mỗi lần đến đều bắt ta làm việc.
Đặt tay lên trán cười khổ.
Lần sau đừng làm thế nữa nhé.
14
Lần trước, Khương Phù và bạo quân cãi nhau dữ dội, không vui mà tan.
Mọi chuyện trở nên rất căng thẳng.
Hôm nay, như thường lệ, ta lau thuốc cho tay Khương Phù, trong điện rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng nức nở của nàng.
“Ngươi có nghĩ hắn thực sự yêu ta không?”
Ta ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Hỏng rồi.
Sao lại chỉ còn hai chúng ta thôi.
Ta cúi đầu tập trung bôi thuốc:
“Tay của nương nương thật là đẹp.”
Xin ngươi đó bà nội.
Thú vị ghê, im đi được không.
Thực sự không thích nghe mấy chuyện vớ vẩn của mấy người.
Đi đến cái chỗ tồi tệ này đã đủ mệt rồi.
Vừa mệt vừa bực mình.
Ta nói chuyện còn khó nghe, nói ra ngươi lại không vui, vậy ta xin phép đi trước nhé.
“Hình như hắn rất yêu ta, nhưng lại không hoàn toàn yêu ta.”
Ta đã quay lưng đi một nửa, nghe câu nói này lại quay lại, vặn vẹo mông.
Khương Phù yên tĩnh ngồi đó thút thít khóc, vẻ đẹp mong manh khiến người ta thương cảm.
Ta tiến đến đưa cho nàng chiếc khăn tay:
“Hoàng thượng có thể yêu thương ngài, nhưng ngài ấy không hề tôn trọng ngài.”
Trước hết, gác chuyện g.iết ta sang một bên đã.
Ta đã nhiều lần chứng kiến Triệu Dịch ép nàng làm chuyện ấy.
Hoàng đế chỉ coi nàng như một món đồ chơi yêu thích của mình.
“Hắn không quan tâm ngài, ngài hà tất phải quan tâm đến hắn làm gì?”
“Sự tốt đẹp của nam nhân đến từ trí tưởng tượng của nữ nhân.”
“Hiện tại cuộc sống của ngài cũng không tệ, ăn ngon mặc đẹp, không cần phải cố chấp với Hoàng đế làm gì.”
“Tình yêu không thể làm no bụng.”
Tình yêu vốn dĩ mong manh, viển vông, huống hồ lại là tình yêu với một vị vua như Triệu Dịch.
Ít nhất, tiền bạc, vàng bạc là thứ thiết thực và hữu ích.
“Cố gắng nhịn nhục đi, coi như đi làm vậy.”
Triệu Dịch có yêu nàng hay không?
Có lẽ.
Nếu không thì ta đã không được tha mạng nhờ lời cầu tình của nàng.
Nhưng ấy lại là lần duy nhất Triệu Dịch nghe lời nàng trong ngần ấy năm.
Hắn ta cho rằng uy quyền của mình không thể bị xâm phạm, mà vì Khương Phù đã công khai bác bỏ ý kiến của hắn, nên hắn không nỡ trừng phạt Khương Phù, nên người phải chịu phạt lại là ta.
Ta thành n.ô l.ệ, chịu r.oi đò.n.
Ta thật vô tội làm sao.
Chế độ phong kiến ch.ết tiệt.
Sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong.
Khương Phù hỏi ta: “Không có cách nào có thể thay đổi hắn được sao?”
Ta cười cười:
“Có chứ, để ta làm hoàng đế.”
Bán mịe hắn đi!
15
Khương Phù lại phát đi.ên rồi.
Nàng chạy đến hỏi ta cách ch.ết nào tốt hơn.
Hỏi hay đấy.
Ta bỗng dưng đập bàn đứng dậy, hất tay áo, khí thế phô bày:
“Ngươi, đi c.hết đi!”
Khương Phù bảo ta đừng đi.ên.
Đã hiểu ra chưa?
Thật đáng buồn.
16
“Hai ngày qua, ta đã suy nghĩ rất nhiều.”
“Thực ra, trước đó ta đã trốn thoát một lần.”
Khương Phù ngồi im lặng, lần này nàng không khóc, giọng nói bình tĩnh.
“Khi phát hiện ra ta mang hương thơm kỳ lạ có thể trị đau đầu, hắn vô cùng vui mừng và ra lệnh cho cả hậu cung phải chăm sóc ta cẩn thận, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào.”
“Bí mật ta là vị thuốc không được tiết lộ ra ngoài, vì hắn sợ có người sẽ hãm hại ta. Tuy nhiên, hắn lại cần thường xuyên gần gũi ta, vì vậy hắn đã đưa ta lên vị trí phi tần được sủng ái vô cùng.”
“Khi Lệ phi hãm hại ta xuống hàn đàm, ta đã ở trong cung được ba tháng. Chỉ một ngày trước đó, Triệu Dịch còn ôm ta vào lòng, thề non hẹn biển chỉ yêu thương ta một đời.”
“Trời lạnh, nước cũng lạnh. Ta sốt cao không dứt và lâm bệnh nặng nửa tháng. Khi tỉnh lại, trong điện không còn một khuôn mặt quen thuộc nào, tất cả đều bị ch.ém vì tội không bảo vệ được chủ nhân … Thật tàn nhẫn!”
“Nhưng thủ phạm chính lại bình an vô sự.”
“Mọi thứ khiến ta cảm thấy thật hoang đường, thế nên ta đã bỏ trốn.”
Hoàng đế hợp lý hóa việc mình thường xuyên gần gũi phi tần.
Hắn ta cũng đẩy Khương Phù lên vị trí mũi dáo của dư luận, mặc cho các phi tần khác hãm hại nàng ta, nhằm dập tắt những tham vọng hoang tưởng mà có thể nàng đang ấp ủ –
Ví dụ như việc lợi dụng thể chất đặc biệt để tranh đoạt ngôi vị Hoàng hậu.
Nghe có vẻ rất đáng thương.
Nhưng mà!
“Hành động của hắn khiến ngươi khó chịu, và ngươi đã bỏ chạy, vậy tại sao ngươi lại quay lại?”
Câu hỏi này khiến Khương Phù câm lặng.
Nàng ta dường như cũng không biết lý do.
“Có lẽ là ta vẫn còn yêu hắn … ?”
Thật là,
Nói xằng nói xiên!
Ta căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Vì tiền!”
“Chỉ cần mang đủ tiền, ngươi đã đi du lịch khắp nơi rồi, nào còn tâm trí để nhớ nhung phu quân cũ của ngươi nữa!”
Thật đáng ghét!
Không cần phải suy nghĩ, nàng ta chắc chắn sẽ không thèm lấy tiền.
Đừng đưa cho ta.
Đưa hết đây mới đúng!
Mỗi ngày ta dậy sớm thức khuya cũng không dễ dàng, kiếm được chút tiền bất ngờ cũng là điều xứng đáng.
17
“Nói chuyện đó, tại sao ngươi muốn chết?”
Dưới ánh mắt của ta, Khương Phù ngoảnh đầu đi.
Cố tình không nhìn ta.
?
Có ý gì vậy?
Đã hiểu.
Hiểu rồi.
Nàng ta không dám ngồi xuống cùng ta nhấp một ly, vì sợ hãi phải đối diện với ánh mắt sâu thẳm của ta.
Đôi mắt của Trần Hạnh là điều kinh sợ nhất mà nàng ta từng nhìn thấy trong đời, và những câu hỏi của Trần Hạnh chính là điều ám ảnh nhất mà nàng ta không bao giờ muốn nghe.
Thật rùng rợn làm sao!
Ta hắng giọng:
“Để ta đoán xem nào –“
“Ngươi muốn chết để khiến hắn ta nhận ra là yêu ngươi nhiều như thế nào. Để hắn ta đau đớn tột cùng, khóc lóc thảm thiết, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm. Từ đó hắn sẽ hối hận, sửa đổi bản thân và làm lại cuộc đời.”
Khương Phù e dè.
Ta im lặng.
Không ổn.
“Ta nói đúng chứ?”
Hình như, có vẻ như, là vậy.
Tiếp theo là ngược tâm hả?
Đừng mà.
Hành động nguyền rủa ai đó sẽ mất đi tình yêu vĩnh viễn sau khi ch.ết thực sự là rất điên rồ.
Thật khó hiểu suy nghĩ của người đó.
Nên gọi thái y đến khám cho nàng ta thôi.
Tiêm cho nàng ta một mũi thuốc an thần.
Chị gái à …
Đừng dùng cái chế.t để trừng phạt người khác!
Ngươi đánh mất mạng sống, còn hắn chỉ mất đi tình yêu mà thôi.
“Nhưng ta không còn cách nào khác để thoát khỏi tất cả…”
Khi ta sở hữu quá ít ỏi, thứ quý giá duy nhất còn lại chỉ là mạng sống.