Nghe Xem Trời Sắp Mưa - Chương 4
20.
Tối đó, một tin tức làm cả trường bùng nổ.
Lan truyền khắp ký túc xá.
Lữ Ngang Nhiên với Văn Tuần đánh nhau, cả hai cùng nhập viện.
“Không phải hai người đó thân lắm à?”
“Sao lại đánh nhau?”
Tiếng bàn tán xôn xao khắp nơi.
Tôi không quan tâm, chỉ vội đến bệnh viện.
Phó Xảo Lâm đã từ bỏ Văn Tuần.
Nên lúc thấy tin, chỉ cắn môi một cái rồi cố nén tò mò.
Nhưng tôi không biết…
Sau khi tôi đi, Phó Xảo Lâm đã nhắn cho Lữ Ngang Nhiên một tin.
“Cậu ấy đến bệnh viện rồi, anh phải tranh thủ cơ hội.”
Lữ Ngang Nhiên đang trong bệnh viện, thấy tin thì thấp thỏm không thôi.
Hắn vẫn giữ một tia hy vọng.
Hy vọng tôi tới thăm hắn.
Vì lúc hẹn hò online, hắn từng nói.
Hắn là một người rất sợ đau.
Lúc bé, mỗi khi ba hắn làm ăn không được, sẽ về nhà lấy dây nịt quất hắn.
Trên mông Lữ Ngang Nhiên giờ vẫn còn vết sẹo mờ mờ.
Từ lúc đó, hắn có bóng ma với việc bị đánh.
Nhìn hắn như thế, ai cũng nghĩ hắn rất giỏi đánh nhau.
Nhưng trên thực tế, trước nay hắn chưa bao giờ đụng tới chuyện đó.
Đánh nhau với Văn Tuần, là lần đầu tiên.
Xế chiều hôm nay, sau khi trở về ký túc xá.
Lữ Ngang Nhiên tìm Văn Tuần, túm chặt cổ áo chất vấn anh ấy.
Văn Tuần trả lời: “Là cậu tự giao Giang Vũ Ý cho tôi.”
Câu này tôi cũng từng nói.
Loại ăn ý này khiến Lữ Ngang Nhiên tức giận.
Văn Tuần còn nói: “Giờ cậu lấy tư cách gì chất vấn tôi? Chồng cũ à?”
“Tôi sẽ giành lại em ấy!”
“Học cách tôn trọng em ấy trước, rồi hãy nói theo đuổi hay không.”
“Bớt dạy đời tôi đi!”
Đang tức giận, Lữ Ngang Nhiên chợt nhớ chuyện tôi từng nói.
“Văn Tuần, cậu nói thật cho tôi, đêm hôm đó, hai người chỉ đi ăn một bữa thôi à?”
Văn Tuần không trả lời.
Tôi không cho phép, anh ấy sẽ không trả lời lung tung vấn đề này.
Nhưng im lặng, đã chứng minh tất cả.
Lữ Ngang Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Cụ thể là đến mức nào?”
“Nắm tay? Hôn môi?”
“… Ngủ?”
Văn Tuần vẫn im lặng, nhưng không hề né tránh ánh mắt của hắn.
Lữ Ngang Nhiên hiểu ánh mắt này có nghĩa là gì.
“Mẹ mày!”
Hắn kích động tung một đấm.
Nhưng Văn Tuần cũng đâu phải người ăn chay.
Dù anh ấy ít nói, khiêm tốn, nhưng vẫn là con sĩ quan hàng thật giá thật.
Cuối cùng, Lữ Ngang Nhiên bị thương còn nặng hơn Văn Tuần.
Lúc này đây.
Lữ Ngang Nhiên đang đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Một lát lúc Giang Vũ Ý bước vào, nên nói gì đây?
Thành tâm xin lỗi, giả vờ đáng thương?
Em ấy biết mình sợ đau, không thích đánh nhau.
Chắc chắn sẽ đau lòng cho mình, đúng không?
Lữ Ngang Nhiên đi qua đi lại.
Đợi hơn một tiếng, chả đợi được gì.
Hắn đẩy cửa ra, hỏi y tá bên ngoài: “Có nữ sinh nào tóc dài, cao tầm này tới không?”
“Họ Giang à?” Y tá xem danh sách, “Cô ấy đang ở phòng bên cạnh.”
Phòng bên cạnh, là Văn Tuần.
21.
Tôi vào bệnh viện, chạy thẳng tới phòng Văn Tuần.
Cũng may, bị thương không nặng lắm, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nghe nói hai người đánh nhau tới mức nằm viện, em sợ hết hồn, cứ tưởng…”
Văn Tuần sờ tóc trấn an tôi.
“Tưởng giống trong phim, đánh hư bộ đồ lòng?”
“Đúng rồi, sợ muốn chết.”
“Yên tâm, bọn anh đâu phải con nít, có mức độ thôi.”
Tôi bĩu môi: “Tính Lữ Ngang Nhiên khác gì con nít.”
Văn Tuần nói: “Em qua thăm cậu ấy rồi à?”
“Không.”
“Tới thăm anh trước?”
“Đúng rồi.”
Anh ấy thật lòng cười: “Tốt quá, lần này anh không lỡ mất.”
“Nghĩa là sao?”
Văn Tuần hắng giọng mấy cái: “Đại thần Thính Vũ, đề này tôi không hiểu lắm, dạy tôi với.”
Bất chợt, tôi trợn to hai mắt.
“Khoan đã! Anh là —”
“Là anh.” Mắt Văn Tuần đong đầy ý cười.
Mấy đoạn ý ức đã phủ bụi chợt hiện về.
Trước khi biết Lữ Ngang Nhiên, tôi từng đăng ký một tài khoản trên diễn đàn kiến thức.
Biệt danh là “Thính Vũ”.
Để ảnh đại diện em chó ba mẹ tôi nuôi.
Có một hôm, tôi nhận được một lời mời.
Chủ top “Triêu Văn Đạo” gửi một đề toán cao cấp, nói không giải được.
Cái này là sở trường của tôi.
Tôi lia bút xoàn xoạt, viết cách giải lên giấy rồi chụp hình gửi lên.
Tài khoản “Triêu Văn Đạo” này chú ý đến tôi ngay, luôn nhắn tin cho tôi.
Đôi khi là hỏi bài, đôi khi chỉ là chia sẻ quyển sách mình đã đọc.
Sau đó, tôi bận rộn với cuộc sống, không vào diễn đàn đó nữa.
Cũng mất liên lạc với người bạn mạng kia.
Sau đó nữa, tôi quen Lữ Ngang Nhiên trong game.
Rồi lại biết Văn Tuần.
…
“Anh là [Triêu Văn Đạo]?” Tôi hỏi.
“Đúng. Xét cho cùng, thật ra anh còn biết em sớm hơn Lữ Ngang Nhiên.”
“Vậy sao anh không nói?”
“Lúc Lữ Ngang Nhiên giới thiệu em với bọn anh, em đã là bạn gái của cậu ấy.”
Dưới góc nhìn của Văn Tuần, thì đoạn ký ức này khác biệt hoàn toàn.
Lúc ở diễn đàn, anh ấy đã xem tôi là đại thần, muốn hẹn tôi đi offline.
Anh ấy biết tôi học trường nào.
Nhưng không biết khoa với họ tên.
Lúc Văn Tuần lấy hết can đảm, muốn hẹn tôi offline, thì tôi đã không vào diễn đàn nữa.
Thế nên, anh ấy đã mất mát thật lâu.
Bốn tháng sau, Lữ Ngang Nhiên kéo một bạn nữ tên “Thính Vũ” cùng chơi game.
Anh ấy thấy ID với ảnh đại diện của tôi thì mới giật mình.
Lữ Ngang Nhiên nói: “Thính Vũ là bạn gái tôi, mới quen nhau.”
Thoạt đầu Văn Tuần chỉ nghi ngờ thôi.
Sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Giống cả ID lẫn ảnh đại diện.
Sau đó, có lần tôi vô tình nói tên trường đang học, anh ấy mới nghi ngờ nhiều hơn.
Để chứng thực suy đoán của bản thân.
Văn Tuần từng gửi một đề toán cao cấp lên kênh thế giói.
Lữ Ngang Nhiên lắm miệng phàn nàn: “Chơi game còn gặp toán cao cấp, anh Văn, cậu giết tôi luôn cho rồi.”
Nhưng tôi lại giải được đề đó.
Lúc này Văn Tuần mới hoàn toàn chắc chắn thân phận của tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Anh ấy nhìn tôi với Lữ Ngang Nhiên hẹn hò online, không nói không rằng
Cũng không mở mic nói chuyện bao giờ.
Đợi thật lâu, cũng có cơ hội.
Lữ Ngang Nhiên nói hắn không muốn đi offline.
Hôm đó, Văn Tuần mở mic.
Nghe anh ấy kể xong, tôi mới chợt bừng tỉnh.
“Thì ra anh là người yêu có lý trí.”
22.
Văn Tuần nói xong.
Tôi cũng chấp nhận anh ấy.
“Bắt đầu từ bây giờ, anh là bạn trai em?”
“Đúng.”
“Lữ Ngang Nhiên không còn cơ hội?”
“Ừm.”
Văn Tuần giữ chặt gáy tôi, hôn thật mạnh.
Tôi nói: “Kiềm chế chút đi, còn trong bệnh viện đó.”
“Lần cuối hôn em là lúc nào?”
“Nửa năm trước, lần đầu tiên gặp nhau…”
“Hơn nửa năm rồi. Lần nào gặp em cũng muốn hôn, anh nhịn khổ lắm rồi.”
“Nói quá vậy, mới có nửa năm.”
“Em không hiểu,” Tay anh ấy sờ lên môi tôi, khàn khàn nói, “Ăn ngon quen mùi.”
Văn Tuần thật sự rất đẹp trai.
Tròng mắt đen tuyền như muốn hút tôi vào đó.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị người khác đẩy ra.
“Hai người đang làm gì đó?”
Lữ Ngang Nhiên hỏi một cách khó khăn.
Đừng hiểu lầm.
Tôi chỉ đang nhìn vào mắt Văn Tuần thôi, ngồi hơi gần.
Đâu thể làm gì trong phòng bệnh được, Văn Tuần còn đang bị thương mà.
Tôi nói: “Không thâý hả? Tôi đến thăm bạn trai.”
“Bạn, trai?”
“Ừ, mới quyết định quen nhau. Mới— một phút trước khi anh bước vào.”
Tay Lữ Ngang Nhiên còn đặt trên chốt cửa.
Run rẩy.
“Anh tới trễ một bước sao?”
Tôi lắc đầu: “Anh chen hàng, nhưng sự thật chứng minh, chen hàng cũng vô ích.”
Lữ Ngang Nhiên không hiểu ý tôi.
Hắn cũng chẳng quan tâm.
“Giang Vũ Ý.”
“Nói.”
“Em không quan tâm anh chút nào sao? Anh bị thương nặng hơn cậu ấy nhiều, anh đau, đau lắm.”
“Bác sĩ sẽ chữa cho anh.”
“Nhưng lúc trước em đâu có nói như vậy.”
Mắt hắn đã đỏ lên.
Không biết là tia máu hay vì gì khác.
“Em nói em đau lòng cho anh khi bé, sẽ chữa khỏi vết thương lòng cho anh.”
“Đúng.” Tôi trả lời rất nhẹ nhàng, “Tôi đã từng cố gắng.”
Cho dù kết quả ra sao.
Tôi cũng từng rất cố gắng.
Lúc hẹn hò online với Lữ Ngang Nhiên, tôi thật sự nghiêm túc, đầu tư vào chuyện tình đó.
Tôi sẽ thương cảm cho tuổi thơ của hắn.
Sẽ cùng Lữ Ngang Nhiên ghét ba của hắn.
Nhưng, hắn mở rộng trái tim với tôi, chỉ để tôi càng thêm tuyệt vọng.
Nói năng lỗ mãng, tự làm mình bị thương.
Bây giờ, tôi chỉ muốn nhìn về phía trước.
23.
Tôi làm sinh viên trao đổi ở thành phố A một năm, đã phải về đại học B ở thành phố B.
Vừa hay, Văn Tuần là người thành phố B.
Một năm sau, anh ấy tốt nghiệp, cũng quay về thành phố B.
Bọn tôi vẫn luôn ở bên nhau.
Sau đó Lữ Ngang Nhiên không đi học tiếp.
Hắn xuất ngoại.
Ngày hắn đi, tôi mới biết.
Hắn nói, bây giờ hắn thật lòng thích tôi, hoá ra không phải nói dối.
Lữ Ngang Nhiên cũng có lúc không buông được một người.
Vì không buông được, nên đành phải ra nước ngoài trốn tránh.
Ngày hắn lên máy bay, gửi cho tôi một tin.
[Thính Vũ, có duyên gặp lại.]
Tôi trả lời: [Không có duyên, cũng sẽ không gặp lại.]
Còn về Phó Xảo Lâm.
Sau khi về thành phố B, tôi không chú ý đến tin tức của cậu ấy nữa.
Nhắc tới cậu ấy, sau khi tôi quen Văn Tuần, gần như cậu ấy không nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng, cũng chưa từng làm gì tôi.
Tôi nghĩ, cậu ấy từng thích Văn Tuần rất thật lòng.
Thích một người, không phải lỗi của cậu ấy.
Tôi cũng không cần so đo với cậu ấy.
Tôi tốt nghiệp đại học B, được cử đi học nghiên cứu sinh.
Hôm tốt nghiệp, tôi nhận được tin nhắn của Phó Xảo Lâm.
[Vũ Ý, dù chỉ có duyên làm bạn cùng phòng một năm, nhưng vẫn chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ, tương lai suông sẻ!]
Tôi biết, cậu ấy đã buông rồi.
Tôi cũng cười trả lời: [Cũng chúc cậu tương lai xán lạn.]
Tôi cất điện thoại, giương mắt nhìn ra xa.
Văn Tuần đứng ở đằng xa, ôm một bó hoa, đến tham dự lễ tốt nghiệp của tôi.
Tôi chợt nhớ đến một câu —
Nhìn về phía trước.
Người phù hợp, đang ở tương lai của bạn.