Nghe Nói Cô Ta Rất Điên - Chương 4
9.
Tôi mới bước đến trước cổng sân vận động, đã bắt gặp anh họ đang vội chạy tới.
Lúc anh họ đi tới gần tôi, tôi đã nhạy bén nhận ra được có ai đó đang chụp lén chúng tôi.
Nhớ tới hệ thống từng nói rằng Vương Mạn Mạn tìm người đến, trong lòng tôi đã có đáp án.
Cùng lúc đó, anh họ nói: “Tiểu Ngôn, xảy ra chuyện gì sao?”
Trên trán của anh ấy vẫn còn ướt đẫm mồ hôi.
Tôi lấy khăn đưa cho anh ấy lau, sau đó kể những chuyện gần đây mà Vương Mạn Mạn đã gây ra cho tôi.
Hơn nữa còn nói cho anh ấy biết rằng có người đang chụp lén chúng tôi.
Anh họ tôi tức tới phát điên lên: “Để anh đi tìm ban giám hiệu của các em!”
“Tạm thời khoan hãy đi.” Tôi giữ anh họ lại.
“Cô ta cứ luôn mồm bảo mình không cẩn thận, em không có chứng cứ thì biết làm sao bây giờ? Dù cho có nói với ban lãnh đạo rồi nhưng cứ nửa nạc nửa mở như thế thì cùng lắm chỉ cho cô ta đổi ký túc xá là hết chuyện.”
“Nhưng anh à, em không muốn như thế.”
Tôi nói: “Dựa theo những gì Vương Mạn Mạn làm hôm nay thì giữa em và cô ta sẽ mãi chẳng hết chuyện trừ phi một trong hai người bị buộc thôi học, đánh chó thì phải đánh cho nó sợ, nếu không nó sẽ lại đuổi theo cắn, em không muốn sau này phải dây dưa với cô ta.”
Anh họ gật đầu: “Em nói đúng lắm nhưng nhớ phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh chống lưng cho em!”
Tôi cảm động gật đầu, sau đó nói nhỏ bên tai anh ấy: “Anh, là thế này…”
Tôi lại nói với anh ấy thêm vài chuyện, anh ấy gật đầu, tỏ rõ anh ấy sẽ làm ngay lập tức tôi cứ yên tâm, sau đó mới rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi, lén lút quay đầu nhìn lại, chờ bọn họ đã chụp rõ gương mặt của tôi, tôi mới trở về ký túc xá.
10.
Trong ký túc xá, giường 2 với giường 3 thấy tôi về liền bàn tính với tôi cả đống chuyện, ý chính chính là cùng nhau hợp tác để làm cho Vương Mạn Mạn hết đường phát sóng trực tiếp.
Chỉ là chuyện của tôi với Vương Mạn Mạn bây giờ đã chẳng còn là phát sóng trực tiếp nữa.
Chỉ là đến một trong hai chết mới ngừng được mà thôi.
Nhưng tôi cũng chẳng thể nói với họ về hệ thống của tôi được nên là chỉ gật gật đầu, tỏ ra tán thành.
Ba chúng tôi vừa mới nhất trí thì Vương Mạn Mạn về tới.
Cô ta hung dữ liếc xéo tôi một cái, định nói cái gì thì giường 2 mở miệng: “Vương Mạn Mạn, cả ba người chúng tôi đều cảm thấy nếu cô tiếp tục livestream thì chúng tôi sẽ đi nói cho giáo viên cố vấn, yêu cầu bên trên đổi ký túc xá cho chúng tôi.”
Giường 3 cũng gật đầu: “Chuyện đã quá quắt lắm rồi, cô lần lượt chạm tới điểm mấu chốt của chúng tôi, chúng tôi không thể nhẫn nhịn thêm được nữa!”
Tôi bổ sung thêm: “Tôi là người bị hại, tôi kiên quyết không đồng ý để Vương Mạn Mạn tiếp tục livestream.”
Nhưng ngoài dự đoán là Vương Mạn Mạn cũng không chống cự mà lại gật đầu.
“Được, tôi không livestream nữa.”
Nói xong, cô ta lại oà khóc, thoạt nhìn như là chúng tôi đang bắt nạt cô ta.
Giường 2 với giường 3 đứng ngây ngốc tại chỗ, chả hiểu tại sao Vương Mạn Mạn lại như thế.
Nhưng tôi biết tỏng, do tôi được hệ thống nhắc nhở mà…
【 Ding dong, Vương Mạn Mạn đã lấy được clip lúc nãy ghi lại cảnh nói chuyện của ký chủ với anh họ, âm mưu tiếp theo của cô ta chính là hai hôm sau sẽ mời ký chủ đến dự tiệc sinh nhật, sau đó chuốc say ký chủ rồi cho người xâm hại ký chủ, sau đó rải clip đó lên toàn mạng xã hội.】
Lúc nghe được lời nhắc nhở này, tay của tôi run run.
Nhìn con người đang khóc hư tình giả ý trước mặt, nắm tay tôi siết chặt.
Hôm sau, cả ngày trời tôi chẳng nói chuyện với ai, chỉ im lặng mà thôi.
Tới lúc tiết học kết thúc, bạn cùng lớp Tạ Vũ đột nhiên tới tìm tôi.
“Thích Ngôn, mai là sinh nhật tôi, tôi định tổ chức sinh nhật, cậu cũng đến nhé.”
Tôi điềm nhiên nhìn mặt hắn ta, cũng chẳng nhìn ra được vẻ gì gọi là chột dạ trên gương mặt đó, nhưng trong lòng lại biết tỏng hắn ta là người Vương Mạn Mạn tìm tới.
Thường ngày tôi đã làm gì đắc tội hắn ta sao?
Dường như thấy tôi im lặng, hắn ta có hơi khẩn trương: “Sao thế?”
Tôi thoát khỏi mới suy nghĩ, lắc đầu cười nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới chút chuyện, ngày mai mấy giờ đấy?”
Hắn ta nhanh chóng đáp: “Tối ngày mai không có tiết lại còn là thứ sáu nữa, buổi tối tám giờ tập hợp tại khách sạn Đình Đình gần trường nhé.”
Tôi gật đầu: “Được, tôi nhất định sẽ đến.”
Hắn ta liếc nhìn tôi thêm một cái rồi mới quay người rời đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn ta, dọn dẹp tập sách, đúng lúc nhìn thấy Vương Mạn Mạn đang lẳng lặng đứng cách đó không xa.
Gương mặt cô ta vô cảm, chỉ lẳng lặng đứng nhìn tôi.
Tôi nghĩ một chốc, sau đó đi đến bên cạnh cô ta.
Cả ngày hôm nay, hệ thống đã bổ sung đầy đủ chi tiết kỹ càng cho tôi.
Trong kế hoạch của cô ta, cô ta có lén đưa thêm địa chỉ cho mấy đại ca máu mặt, cũng đưa địa chỉ cho một số người trong trường học, còn gắn cả camera, định hôm trước quay thì hôm sau tung lên luôn cho nóng.
Chẳng qua những người cô ta gọi đến đều không biết là cô ta muốn quay trộm với lén đăng lên mà thôi.
Nên nếu hết thảy những chuyện này mà xảy ra trên người một cô gái nhỏ thì đúng thật là làm người đó vạn kiếp bất phục.
Tôi nhìn cô ta, nói: “Vương Mạn Mạn, chúng ta quen biết nhau cũng đã lâu, lần này mọi chuyện ầm ĩ tới mức độ này, là thứ tôi cũng chẳng ngờ tới.”
Cô ta không đáp, chỉ đứng nhìn tôi.
Tôi tiếp tục nói: “Tôi suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mọi chuyện dừng tại đây là được rồi, cô thấy sao?”
“Ngày hôm qua tôi cũng đã nói, tôi sẽ không livestream nữa.”
“Cô chắc chắn chứ?” Tôi tỏ ra không thèm để ý, gật gật đầu:
“Được, cứ như thế đi.”
Nói xong tôi quay người định rời đi, chỉ là khoảnh khắc quay người lại, tôi nói: “Đúng rồi, Tạ Vũ nói ngày mai là sinh nhật cậu ta, cậu ta muốn mời tôi đi, thật ra tôi chẳng muốn đi cho lắm, cô thấy sao?”
Giọng của cô ta truyền đến từ sau lưng tôi: “Cô đã đồng ý với cậu ta rồi, sao cô lại không đi, nếu cô không đến thì cậu ta nhất định sẽ rất buồn.”
Tôi im lặng, chắc tầm chừng ba giây.
Sau đó gật gật đầu: “Lời cô nói cũng đúng, được, mai tôi sẽ đi.”
“Thế là tốt rồi.” Cô ta nói.