Nghe Nói Cô Ta Rất Điên - Chương 2
3.
Lần này nổi cơn tam bành thật rồi!
Tôi muốn đánh cô ta nhưng bị hai người bạn cùng phòng chưa rõ mô tê gì ngăn cản lại.
Đầu tóc ướt nhẹp, tôi giận đến run người, thuật lại mọi chuyện cho bọn họ nghe.
Nghe xong, giường 2 với giường 3 cũng sắp tức muốn xì khói luôn rồi.
“Vương Mạn Mạn này, lúc trước buổi chiều cô phát sóng trực tiếp chúng tôi cũng chẳng nói năng gì cô, sau này chịu hết nổi rồi mới nhắc nhở, không ngờ đến cô lại quá quắc đến như thế!”
“Cô coi bọn tôi là cái gì? Cây hái ra tiền của cô sao?”
“Thích Ngôn nói đúng, dừng phát sóng trực tiếp, hoặc là dọn đi cho khuất mắt bọn tôi!”
“Nếu cô dám tiếp tục phát livestream thì ngày mai tôi sẽ đi báo với cố vấn học tập!”
Dưới đà công kích liên tục như đại bác của ba chúng tôi thì Vương Mạn Mạn rốt cuộc chịu không nỗi nữa oà khóc lớn.
Vừa khóc vừa kể lể bảo mẹ của cô ta đang bệnh, cần có tiền để chạy chữa.
Sau đó hứa hẹn rằng chỉ phát sóng từ sáu giờ đến tám giờ tối, sẽ chú ý đến vấn đề riêng tư của bạn cùng phòng, cũng như xóa đi những đoạn clip được cắt ra từ phát sóng trực tiếp đã được chia sẻ rầm rộ ra bên ngoài, thế nên chúng tôi mới miễn cưỡng ngừng mắng cô ta.
Bởi lẽ chúng tôi biết cho dù đến gặp cố vấn học tập thì cũng sẽ chẳng có cách nào khác để giải quyết nào khác.
Vương Mạn Mạn nói hết thảy đều chỉ là ngoài ý muốn, lại khóc sụt sùi nói mẹ mình bệnh nên cần tiền để trang trải, đắp nặn hình tượng một cô ả yếu đuối.
Mà cố vấn học tập cũng chỉ bắt cô ta viết một bản kiểm điểm rồi bảo đôi bên chúng tôi làm hoà.
Đến lúc đó chẳng những chẳng thể tống được Vương Mạn Mạn đi, thậm chí xui xẻo hơn cả là hứa hẹn gì cũng chả có.
Tuy rằng còn tức giận nhưng còn biện pháp nào nữa chứ, tôi lau nước ở trên mặt rồi hậm hực nổi giận cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh thay ra.
Thực lòng thì cơn giận này tôi nào nuốt trôi được, nhưng hiện tại nóng lên thì đầu óc cái gì cũng chả nghĩ được, nên tính toán định bình tĩnh lại rồi ngẫm nghĩ tiếp.
Nghĩ xong, tôi khoá trái cửa phòng tắm, thay bộ quần áo ướt sũng nước ra, bỗng tôi nghe được tiếng bước chân, trong lòng xuất hiện dự cảm chẳng lành, tôi theo bản năng cầm quần áo lên che thân.
Ngay lập tức, cửa nhà tắm bị người ta đẩy ra!
Lẫn trong âm thanh mở cửa, là giọng của Vương Mạn Mạn: “Cảm ơn anh trai đã tặng du thuyền, giờ em sẽ đi lấy nước tẩy trang, để anh trai xem mặt mộc của em… A! Thích Ngôn, sao cô lại ở đây?”
Cái camera màu đen của cô ta chỉ thẳng về phía dáng người nhếch nhác của tôi.
Tất cả đều được phát hết trên livestream!
4.
Mỗi người trong ký túc xá đều có chìa khoá sơ cua của phòng tắm mới bị tôi khoá trái.
Thoạt nhìn Vương Mạn Mạn cực kỳ king ngạc, mà trong phiên livestream của cô ả đột nhiên xuất hiện một món quà tặng.
Cái món quà bảy sắc cầu vồng đó làm máu tôi sôi trào lên, tôi giật phăng điện thoại của cô ta ném xuống đất.
“Bộp!”
Tôi cho cô ta ăn một cái tát rõ mạnh, làm cô ta ngã đụng vào bồn rửa tay, đồng thời tôi lấy chiếc chìa khoá đi, đưa tay đóng cửa rồi khoá trái nó lại luôn.
“Thích Ngôn, cậu mở cửa cho tôi đi Thích Ngôn!”
“Sao cậu lại đánh tôi hả Thích Ngôn!”
“Tôi chỉ sơ ý thôi mà, thật sự là sơ ý mà hu hu…”
Vương Mạn Mạn đứng bên ngoài gõ cửa ầm ầm, giả nhân giả nghĩ ai oán khóc lên.
Tôi nhanh chóng thay quần áo sạch vào.
Cô ta cố ý!
Lúc nãy tôi mới vào phòng tắm, tôi đã chắc chắn là mình khoá trái cửa nhưng cuối cùng vẫn bị cô ta dùng chìa khoá mở ra!
Do là lúc trước có sinh viên từng ngất xỉu trong nhà vệ sinh nên tuy rằng có thể khoá trái cửa nhưng mỗi phòng ký túc xá cũng cần thêm chìa khoá dự phòng để phòng ngừa bất trắc.
Nhưng dù như thế thì cũng chẳng ai lại đi mở cái cửa mà người khác vừa mới khoá trái, Vương Mạn Mạn cố ý làm như thế!
Hơn nữa cô ta còn nhìn thấy tôi mang quần áo sạch vào nhà vệ sinh.
Mà hơn nữa là người dội nước tôi chính là cô ta!
Bên ngoài hẳn đang vang vọng tiếng khóc dối trá của Vương Mạn Mạn, lửa giận trong tôi sôi lên sùng sục, bỗng tầm mắt bỗng trở thành một màu đen kịt.
Đột nhiên…
【Ding dong! Kiểm tra đo lường phát hiện ký chủ có giá trị hiểm ác đạt level max, hệ thống thay đổi hiểm ác tự động thức tỉnh.】
【Bổn hệ thống thức tỉnh rồi, những mưu ma quỷ chước ác ý mà Vương Mạn Mạn dành cho ký chủ đều sẽ phản ngược lại trên người cô ta, còn ký chủ sẽ không tổn hại lông tóc gì hết.】
【Tức là Vương Mạn Mạn có ác ý với ký chủ, dự định làm điều gì đó xấu xa với ký chủ thì đến cuối cùng cô ta đều sẽ phải gánh hết, không cần ký chủ nhọc lòng.】
【Bắt đầu dự đoán mưu ma quỷ chước tiếp theo mà Vương Mạn Mạn định hố ký chủ nào…】
Trong đầu cứ ding dong ding dong, làm tôi ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó còn tưởng rằng bản thân đang xuất hiện ảo giác.
Tận đến lúc hệ thống đó lại phát ra âm thanh…
【Ký chủ có thói quen chạy bộ buổi tối trong sân vân động ở trường, Vương Mạn Mạn định tiết lộ đường chạy của ký chủ để tiện đà huỷ hoại ký chủ.】
Tôi giật mình một cái, tự dưng thấy bên ngoài an tĩnh tới lạ thường, tôi lập tức mở cửa nhà vệ sinh ra thì thấy Vương Mạn Mạn đang ngồi bệt trên sàn nhà gõ chữ.
Tuy rằng lúc cô ta nghe thấy tiếng động đã giấu điện thoại đi nhưng tôi vẫn nhìn lướt qua được chút ít nội dung.
Cô ta nhắn trả lời tài khoản đã bình luận hỏi trường học của chúng tôi ở đâu…
【Cậu ta là bạn học của tôi, chúng tôi học ở Đại học A, giường số 4 có thói quen chạy bộ buổi tối ở sân vận động của trường.】
【Được, tốt lắm!】
【Mỉm cười.jpg】
5.
Liếc thấy Vương Mạn Mạn trốn tránh ánh mắt của tôi, tôi vờ như không nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện mới nãy của cô ta, hơn nữa còn tỏ ra “tức giận” mắng cô ta.
“Sơ ý sao, cô coi tôi là đồ ngốc hả Vương Mạn Mạn?”
“Thích Ngôn, tôi…”
“Chát!”
Tôi cho cô ta ăn một bạt tai vang dội.
Chỉ một từ thôi!
Đã!
Tôi lại tát cô ta thêm một cái, xô ngã cô ta luôn.
“Thích Ngôn, cô…”
“Chát!”
Lại thêm một cái tát.
Liên tục tát ba cái, chẳng có gì gọi là hạ thủ lưu tình, đánh tới mặt cô ta sưng như đầu heo.
Cô ta còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy tôi giơ cánh tay lên thì cuối cùng chỉ biết ngậm miệng câm nín, nhìn tôi bằng ánh mắt oán độc muốn giấu mà chả giấu nỗi.
Cùng lúc đó, tôi bỗng thấy được một dòng chữ ở trên đỉnh đầu cô ta…
【Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +5, Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +6, Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +10…】
【Hệ thống nhắc nhở: Vương Mạn Mạn đang giả bộ nhẫn nhịn, định để ký chủ buông bỏ cảnh giác sau đó giáng cho ký chủ một đòn trí mạng.】
Tôi khẽ nhướng lông mày.
Đòn trí mạng luôn sao?
Tôi cười.
Kệ giá trị thù hận đang tăng như tên lửa của cô ta, cho cô ta ăn xong ba cái tát rồi, tôi lại giật phăng điện thoại của cô ta ném luôn vào trong xô nước bên cạnh.
“Điện thoại của tôi!” Vương Mạn Mạn gào lớn, nhanh chân chạy tới vớt điện thoại lên.
Đây là mẫu Iphone đời mới nhất, cô ta đã chi rất nhiều tiền để mua nó.
Nhưng vậy thì đã sao, tiền cô ta kiếm được chẳng phải đều bòn rút trên người chúng tôi à, ở đâu ra món hời to thế?
Chưa đủ, còn chưa đủ!
Tôi đi tới trước bàn của cô ta, dùng cái bình nước lúc nãy cô ta xối lên người tôi đổ ướt hết bàn của cô ta.
“Thích Ngôn!”
Cô ta muốn đánh tôi nhưng tôi đã sớm đoán trước được, cuối cùng giẫm phải bình nước trượt chân ngã chổng vó.
【Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +10, Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +20, Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +100, Giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn +…..】
【Ding dong, hệ thống nhắc nhở, giá trị hận thù của Vương Mạn Mạn sắp đạt tới cực hạn.】