Nghe Gió Nam Thổi - Chương 3
8
Đàn anh ở trường đại học lại giới thiệu cho tôi một công việc vẽ minh họa cho sách thiếu nhi.
Cuộc sống của tôi đang dần dần trở lại quỹ đạo ban đầu.
Ngoại trừ việc có thêm Nam Phong trong cuộc sống, dường như mọi thứ vẫn như xưa.
Ngoại trừ việc y quá ghen tuông.
Sau khi tôi ôm đàn anh, y tức giận đến mức khóc như ấm nước sôi trên đường.
“Anh ấy là đàn anh của em, chỉ là để cảm ơn anh ấy đã giới thiệu việc làm cho em.”
Y cao 1m9, ngồi xổm bên cạnh thùng rác, khóc đến mức không ra hình thù gì.
“Cảm ơn thì cần phải ôm à?”
Y giật lấy khăn giấy trong tay tôi, dựa vào thùng rác.
“Tôi thua kém hắn ở điểm nào?”
Y di chuyển một bước, tôi di chuyển một bước, cho đến khi y đụng vào thùng rác và dừng lại.
“Tôi cao hơn hắn, tôi đẹp trai hơn hắn, tôi còn trẻ hơn, tôi còn ở nhà giặt giũ, nấu ăn cho em mỗi ngày. Tôi dễ dàng lắm à? Nhưng em thì sao? Em đối xử với tôi như thế nào? Em có xứng đáng với tôi không?”
Lời y nói khiến tôi hơi bối rối, dường như sau khi kết hôn, Nam Phong, người chồng hiền lành này, rất chu đáo.
“Em còn lén tôi, em lén tôi ở bên ngoài…”
Y nói được nửa câu, nhìn về phía đối diện đường, nơi có một hàng người dân đang ngồi xổm ăn dưa.
Mỗi người đều ôm một quả dưa hấu, gặm ngon lành.
Ông chú bán dưa bên cạnh cười đến mức miệng không thể khép lại, thái dưa đến mức tạo ra ảo ảnh.
“Cô ấy làm gì ở bên ngoài thế?”
9
“Nói đi nói đi. Chúng tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”
“Đúng đúng.”
Một nhóm người thì thầm to nhỏ.
“Nghe nói cô ấy ôm người đàn ông khác ở bên ngoài.”
“Ôi trời, quá dữ, quá dữ.”
“Thật hay giả vậy?”
“Nói nhanh nói nhanh.”
Nam Phong nghe vậy, lập tức nổi giận.
“Các người hiểu cái gì? Là những gã đàn ông buông thả bên ngoài dụ dỗ cô ấy.”
“Cô ấy có lỗi gì, chẳng qua là những gã đàn ông đó không giữ được lưng quần của mình thôi.”
Mấy người đối diện ăn dưa càng hăng say hơn.
“Đừng nói nữa, cậu ấy quá yêu rồi.”
“Yêu mù quáng, chó còn không thèm ăn.”
Nam Phong kéo tôi đi.
“Các người thì biết cái quái gì.”
Tôi nhìn mắt Nam Phong vì khóc mà đỏ lên.
“Em nói xin lỗi anh được không?”
Hai mắt y vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Sau này tiếp xúc với đàn ông khác, bắt tay không được quá 3 giây, ôm không được quá 1 giây.”
“Được.”
Y có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi đồng ý, muốn kiềm chế lại không kìm chế nổi khóe miệng vẫn nhếch lên.
Tự mình vui sướng đến mức môi cong lên.
10
Tôi không ngờ mình lại nhận được cuộc gọi của Bạch Thần.
Nhìn điện thoại di động gọi đến, tôi níu lấy cái đuôi của Nam Phong, bảo y ngừng động tác lại.
Nam Phong không được thỏa mãn rầm rì dụi đầu vào đỉnh đầu tôi, đôi tai to cũng rũ xuống.
“Thính Thính. Anh đã trở lại, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, chúng ta ký khế ước đi.”
Nam Phong phía sau giật lấy điện thoại, cúp máy.
“Tưởng ông đây chết rồi à phải không?”
Tối hôm đó, tôi nhận ra một đạo lý.
Đàn ông không được thỏa mãn và ghen tuông là đáng sợ nhất.
Việc chia tay với Bạch Thần đến sớm hơn tôi nghĩ.
Hắn là một người mẫu nổi tiếng mới nổi.
Mặc dù chưa tiến hóa hoàn toàn, nhưng đôi tai thú, cơ thể yếu ớt và vẻ ngoài quá rạng rỡ của hắn đã trở thành điểm đặc biệt của hắn, thu hút một lượng lớn fan nữ và những fan mama yêu thích lông xù.
Hiện tại, hắn đang ngồi trong văn phòng, yêu cầu tôi thiết kế poster cho hắn.
Hắn đã đuổi hết những người khác trong văn phòng đi, chỉ giữ lại tôi.
Hắn ngồi trên ghế cười khanh khách nhìn tôi, trên mặt còn mang theo chút cưng chiều.
Nếu là trước đây, tôi sẽ choáng váng vì vẻ mặt này, nhưng bây giờ đến một chút cảm giác tôi cũng không có.
11
“Thính Thính, chúng ta ký khế ước được không?”
Tôi không dừng tay, đổi cây bút vẽ, tiếp tục vẽ loạn
“Trước đây đều là lỗi của anh, anh không nên nghe lời con ả đê tiện kia. Nếu không…”
Dường như hắn nhớ đến điều gì đó khó nói, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
“Sau này chúng ta sẽ sống hạnh phúc, em từng nói chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, chúng ta cũng sẽ có con của riêng mình.”
Tôi nhìn Bạch Thần ân cần, ngoài sự ghê tởm, tôi không có cảm giác gì khác.
“Bạch tiên sinh, tôi đã có bạn đời rồi.”
Hắn dường như không tin, cho rằng đó toàn là lời nói giận dỗi của tôi.
“Thính Thính, vẫn đang giận phải không? Không sao. Anh sẽ chờ em nguôi giận, bất kỳ hình phạt nào em đưa ra, anh đều sẽ chấp nhận.”
Tôi không rõ giữa hắn và Lục Anh đã xảy ra chuyện gì, mới ầm ĩ đến mức này.
Tôi cũng không hứng thú tìm hiểu về những việc đã trải qua của một người xa lạ.
Nộp bản nháp thiết kế cho sếp, tôi đề xuất ý kiến mình không đủ khả năng thiết kế poster cho Bạch Thần.
Sếp tuy đồng ý với quan điểm của tôi, nhưng vẫn bác bỏ, lý do bác bỏ đương nhiên là Bạch Thần đã chỉ định.
“Có lẽ cô từng có chút ân oán với Bạch Thần, nhưng cơ hội này đối với cô là vô cùng quý giá.”
Ông chủ nói có lý, vì tỷ lệ sinh giảm, bộ phận minh họa thiếu nhi bị cắt bỏ hoàn toàn, bây giờ cơ hội này thực sự rất quan trọng đối với tôi.
Ra khỏi văn phòng, tôi gặp Bạch Thần đã đợi sẵn ở cửa thang máy.
Hắn mặc áo sơ mi màu trắng gạo, quần kaki, ôm bó hồng phấn, trông vô hại, rất giống hoàng tử trong truyện cổ tích.
“Thính Thính, anh đưa em về nhà.”
Tôi né tránh bàn hắn đang muốn nắm lấy tay tôi, hắn nhìn bàn tay trống rỗng, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Nhớ hồi xưa chúng ta thường tay trong tay đi dạo, em nói em thích hoa hồng phấn, nhưng lúc đó không có tiền, chúng ta chỉ có thể nhìn, chưa bao mua dù chỉ một lần.”
“Thính Thính, tặng em.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tầng số đang tăng lên của thang máy.
Thang máy mở ra, tôi bước vào, Bạch Thần theo sát phía sau.
Trong thang máy có nhiều người khác chen chúc, nếu hắn không muốn bị truyền scandal nào ra, thì nên thông minh mà im miệng lại.
Tôi nhìn thang máy đi xuống, cầu nguyện mau chóng đến tầng một.
12
Tuy nhiên, rõ ràng là tôi đã đánh giá thấp Bạch Thần.
Hắn đã tặng hoa cho những người trong thang máy, bông hồng phấn đưa đến trước mặt tôi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy.
“Hoa này chắc không phải chuẩn bị cho chúng ta nhỉ.”
Cô gái nhận hoa trêu chọc, những người xung quanh đều đồng ý.
“Dành cho cô gái tôi thích. Nhưng cô ấy không nhận.”
Ánh mắt Bạch Thần vô tình rơi vào người tôi.
“Cô ấy không nhận, thật quá đáng.”
“Không trách cô ấy, tại tôi đã làm sai, khiến cô ấy tức giận. Tôi sẽ nhanh chóng dỗ dành cô ấy.”
Nhìn thang máy hiển thị đến tầng một, cục đá lớn trong lòng tôi mới rơi xuống, hoảng hốt bước ra khỏi thang máy.
Nam Phong như thường lệ đợi ở lề đường, nhìn thấy y, trái tim nhảy nhót của tôi mới bình ổn trở lại.
Tôi mở cửa xe chui vào trong, giục y mau lái xe.
Về đến nhà mới phát hiện bông hồng phấn bị tôi mang về, đặt nó lên bàn, tôi cần tắm nước nóng để thư giãn đầu óc.
Đợi đến khi tôi tắm xong ra ngoài, bông hoa ấy đã hoa lá tách rời nằm trong thùng rác.
Trên TV, Bạch Thần đang trả lời phỏng vấn.
“Bạch Thần có người mình thích không?”
Bạch Thần ngượng ngùng cúi đầu, gật nhẹ hai cái.
“Vậy cô ấy là người như thế nào?”
“Tốt đẹp, hiền lành, dịu dàng. Mọi điều tốt đẹp trên đời đều không bằng cô ấy.”
“Xem ra cậu thực sự rất yêu cô ấy nhỉ.”
“Cô ấy vẫn chưa đồng ý ở bên tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ.”
Tivi bị Nam Phong tắt đi.
Tối nay y vô cùng nhiệt tình.
13
Ngày hôm sau, bó hoa hồng phấn ướt đẫm sương trên bàn làm việc khiến tôi cảm thấy nhức đầu.
Trên điện thoại, một tin nhắn lạ hiện ra.
[Thích không?]
Kéo số điện thoại vào danh sách đen, tôi tặng hoa hồng cho đồng nghiệp rồi ôm tập tranh đi vào phòng họp.
“Hôm nay cô Mạnh cũng rất xinh đẹp.”
Bạch Thần chống cằm nhìn tôi, mắt hơi cong lên, trông có vẻ rất thâm tình, chân thành.
“Bạch tiên sinh nếu không có việc gì thì có thể về trước, có bản vẽ hiệu quả rồi thì chúng tôi sẽ gửi cho đoàn đội của anh.”
Hắn như không hiểu lời tôi nói, vẫn ngồi im ở đó.
Cuộc họp kết thúc, sắc mặt tôi khó coi đến cực điểm.
Bạch Thần hoàn toàn không để ý đến những người xung quanh, ngồi đó ra vẻ thâm tình.
Trong công ty bắt đầu có một số lời đồn đại, thậm chí một số câu chuyện xưa sướt mướt giữa tôi và Bạch Thần.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc hợp tác lần này, ngoài công việc tiếp xúc, những lúc khác đều tránh anh ta.
“Thính Thính, anh đưa em về nhà.”
Bạch Thần đợi ở cửa công ty, trước mặt mọi người mở cửa xe cho tôi.
“Không làm phiền anh. Tự tôi đón vợ tôi về là được rồi.”
Nam Phong sải ba bước lên bậc thang, tiện tay nhận lấy túi xách trong tay tôi.
Bạch Thần nhìn hai chúng tôi có vẻ khó tin.
“Hai người kết hôn rồi?”
Nam Phong nắm tay tôi, để lộ chiếc nhẫn đơn giản.
“Tất nhiên.”
Khác với vẻ đắc ý của Nam Phong, nụ cười trên mặt Bạch Thần biến mất ngay lập tức.