Nghe Gió Nam Thổi - Chương 2
5
Đêm đó, tôi không về nhà, mà đi đến quán bar uống rượu say mèm.
Quán bar xa hoa trụy lạc, đám người nhảy múa trên sàn nhảy, xoay tròn, tôi cũng nhảy theo.
Dường như điều này có thể giúp tôi quên đi nỗi đau.
Tỉnh dậy đã thấy trong khách sạn.
Trong chiếc chăn trắng xám ngoài tôi ra còn có một người đàn ông.
Lưng trần, trên người có vài vết cào xước rỉ máu, đang quay lưng về phía tôi ngủ say.
Nhìn vết thương trên lưng, có lẽ đêm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Tôi rón rén mặc quần áo đàng hoàng, ngồi trên ghế sofa nhìn người đàn ông, trông cũng khá đẹp đấy chứ.
Lấy hết số tiền còn lại trong túi là năm mươi tám tệ sáu hào, tôi để lại hai tệ để đi xe, số còn lại đều đưa cho anh ta.
Coi như là phí vất vả tối hôm qua hầu hạ người say rượu này đi.
Về đến nhà, Bạch Thần đang ngồi trên ghế sofa.
Nhìn thấy quần áo tôi xộc xệch, cổ mang theo dấu vết mập mờ, hắn phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường .
“Mạnh Thính Thính, cô làm tôi thất vọng quá, vì cô, Lục Anh đã từ chối tôi, cô ấy bảo tôi về đây sống yên ổn với cô.”
“Cô xem cô bây giờ ra cái thể thống gì, cô xứng với Anh Anh đã tặng tôi cho cô sao?”
Hắn nhìn tôi với vẻ chán ghét, như nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn.
“Lúc đầu bọn họ nói cô bán thân kiếm tiền, nói nhìn thấy cô ra vào quán bar, kiếm tiền bằng cách ở cạnh đàn ông uống rượu, lúc đầu tôi còn không tin, nhưng cô xem cô bây giờ phóng đãng thế này, có thể thấy lời này cũng không phải bịa đặt.”
Lúc này, lời phản bác của tôi trở nên bất lực lực.
“Tôi không có, tiền tôi kiếm được đều sạch sẽ.”
“Bạch Thần, anh có tư cách gì để khinh thường tôi? Tiền phẫu thuật của anh, là do tôi từng chút một vất vả kiếm được.”
Hắn nhìn tôi đầy vẻ không tin, không tin đến lúc này tôi còn cãi cùn.
“Nếu biết tiền này kiếm được bằng cách nào, tôi thà cả đời què chân, cũng không muốn dùng tiền dơ bẩn của cô.”
Ngoài cửa có người đẩy cửa bước vào, là Lục Anh.
Cô ta mặc chiếc váy trắng tinh, dáng vẻ thuần khiết và sạch sẽ, che mắt người ngoài, cũng từng che mắt tôi.
“Trời ạ. Chị Thính Thính, sao chị lại thành ra thế này? Chắc không phải lời họ nói chị là gái tiếp rượu là thật đấy chứ.”
Cô ta giả vờ ngạc nhiên, tiện tay mở cửa, hàng xóm đi qua đi lại, nghe thấy lời này đều bắt đầu xì xào bàn tán.
“Chị Thính Thính, chúng ta dựa vào lao động kiếm tiền không đáng xấu hổ, nhưng sao chị lại có thể đến những nơi như vậy chứ?”
Cô ta cúi người, sợi dây đỏ buộc trên cổ lộ ra một viên ngọc bích trắng.
“Viên ngọc này sao lại ở trên người cô?”
Đó là thứ bố tôi để lại cho tôi, tôi đã tặng cho Bạch Thần.
“Tất nhiên là A Thần tặng cho em.”
Tôi muốn giật lại, nhưng bị Bạch Thần đẩy ngã xuống đất.
“Mạnh Thính Thính, cô điên rồi.”
Tôi khóc lóc, điên cuồng thét lên.
“Đó là bố tôi để lại cho tôi, sao anh có thể đưa cho cô ta?”
Bạch Thần nhìn viên ngọc rất khinh thường.
“Chỉ là một cục đá vụn thôi.”
Anh ta che chở Lục Anh phía sau, bảo vệ cô ta nghiêm ngặt.
“Cô biết rõ đó là di vật bố tôi để lại, tại sao? Tại sao lại phải lấy đi?”
Tôi bò dậy, lại bị Bạch Thần đẩy sang một bên.
“Chị Thính Thính, A Thần đương nhiên sẽ không muốn một người phụ nữ từ nơi đó ra, dơ bẩn quá.”
Cô ta khiêu khích nhìn tôi, trong mắt đầy ẩn ý, tôi không biết đã đắc tội với cô ta từ lúc nào, khiến cô ta hận tôi như vậy.
Cửa ra vào có rất nhiều hàng xóm vây quanh, từng người một không kiêng dè bàn tán.
“Sao lại là loại người này?”
“Ôi trời, dơ bẩn quá, sau này đi ngang qua cửa nhà cô ta đều phải khử trùng.”
“Trước đây nhìn cô ta cũng là một cô gái tốt.”
“Cô xem cô ta ăn mặc thế nào, hở hang, đầy mùi rượu, nhìn thế nào cũng không giống con gái nhà lành.”
“Mạnh Thính Thính, cô thật làm tôi buồn nôn.”
Bạch Thần cầm đồ đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, tôi không từ bỏ ý định giật lấy viên ngọc.
Chỉ thấy Bạch Thần cầm lấy viên ngọc, hung dữ đập mạnh xuống đất.
Viên ngọc bích vỡ tan thành từng mảnh nằm rải rác khắp nơi.
Tôi không quan tâm đến sự chế giễu của người khác, nằm bò trên mặt đất, tìm kiếm những mảnh vỡ.
“A Thần, anh xem cô ta có giống con chó không?”
Tôi chỉ muốn ghép lại viên ngọc bích này, đối với lời chế giễu của cô ta, tôi nghe không lọt chữ nào.
“Ngoan, chúng ta đi thôi.”
6
Tôi ghép rồi lại ghép, mảnh vỡ đã tìm được đầy đủ rồi, nhưng không thể nào khôi phục lại như trước đây được nữa.
Tôi cất chúng vào trong hộp, giấu ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, tôi mất kiên nhẫn mở cửa.
Nhìn rõ người đến, tôi đưa tay định đóng cửa lại, nhưng người đàn ông đã nhanh trước một bước chen vào.
“Làm… làm gì vậy?”
Người đàn ông có hình xăm sói trên cổ tay, là một người sói, nhưng anh đã tiến hóa đầy đủ rồi, ngoại trừ hình xăm trên cổ tay, anh trông không khác gì con người.
Tôi nhìn khuôn mặt này cảm thấy chột dạ, nhìn đống tiền lẻ y móc ra từ túi, càng chột dạ hơn.
“Nào, giải thích xem, số tiền này.”
Ánh mắt của người sói mang theo sự hung hãn, tôi không dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ có thể cúi đầu.
“Tiền bồi dưỡng cho cơ thể của anh.”
“Hừ. Ý em là tối qua tôi không được à.”
Y hất đống tiền lẻ, tức giận đến mức cười ra tiếng.
“Con nhóc như em coi thường tôi à, năm mươi sáu đồng sáu xu.”
Y bóp vỡ cốc nước bằng sứ của tôi.
Tôi càng không dám ho he, sợ lần sau y sẽ bóp đầu tôi nổ luôn.
Người sói có giá trị sức mạnh rất cao, những người tiến hóa hoàn toàn như y, giá trị sức mạnh chỉ có thể cao hơn. Bóp đầu tôi nổ luôn, không thành vấn đề.
“Hay là tôi bồi thường thêm cho anh.”
Tôi sờ ví, tiền trong nhà đã bị Bạch Thần lấy hết, bây giờ trên người tôi thực sự không còn một xu dính túi.
Khi nhân viên chấp pháp đến, hai chúng tôi vẫn đang giằng co.
Người đến là một chị đại đeo kính, cầm tập tài liệu hỏi để giải quyết việc chung.
“Hôm nay hai mươi lăm tuổi?”
“Vâng.”
“Có bạn đời đã đăng ký chưa?”
“Chưa.”
“Có dự định đăng ký không?”
Nếu tôi trả lời phủ định. Hoặc là một khoảng tiền lớn hoặc là tù giam, tôi phải chọn một trong hai.
“Có có có.”
Tôi mở toang cửa, đảm bảo chị ấy có thể nhìn thấy người đàn ông bên trong.
“Giận dỗi cãi nhau, ban đầu nói hôm nay đi đăng ký.”
Tôi thì thầm với chị ấy, nhưng rõ ràng chị ấy không tin lắm.
“Thật không?”
Tôi hét vào bên trong.
“Lát nữa cởi áo ra, em bôi thuốc mỡ sau lưng cho anh.”
Khuôn mặt người đàn ông ửng hồng.
“Cô … Cô… lưu manh.”
Y lắp bắp hồi lâu, cuối cùng dùng từ “lưu manh” để đánh giá tôi.
“Sợ hôm qua cào đau anh rồi.”
Biểu cảm trên khuôn mặt chị ấy từ nghi ngờ chuyển sang tám chuyện, khóe miệng nhếch lên, máu hóng hớt dường như đang nổi lên.
“Ồ ~ Chị hiểu, thanh niên phải kiềm chế, cào đau là không tốt.”
“Nhưng em phải nhanh lên, trước chiều nay nộp đơn cùng với giấy ký khế ước của hai người cho cục dân chính là được.”
Chị ấy đưa cho tôi một tờ đơn, rồi thần bí kéo tôi sang một bên.
“Người sói này, trên giường rất mạnh, chị có đồ tốt, em giữ mà dùng.”
Tôi nhận lấy lọ thuốc nhỏ màu trắng, nụ cười trên mặt cứng đờ.
“Rất hiệu quả, chị tự pha chế, cần thì liên lạc với chị.”
Tôi lúng túng nhét lọ thuốc vào túi.
“Chị hiểu biết cũng nhiều đấy.”
“Ôi, còn không phải lão nhà chị sao.”
Nói xong, chị ấy e thẹn che miệng cười rồi rời đi.
7.
Tôi bước vào nhà liền nhìn thấy một tấm lưng trần trụi, cường tráng.
“Làm gì đấy? Muốn bôi thuốc thì nhanh lên.”
Y dùng gối ôm che đầu, giọng nói trầm trầm.
Tôi cầm thuốc, bôi từng chút một lên lưng y.
“Này, anh ký khế ước chưa?”
Lắc đầu.
“Vậy anh đã có đối tượng ký khế ước chưa?”
Lắc đầu.
“Vậy anh có muốn…”
Y lật người ngồi dậy, có vẻ tức giận.
“Đi, bây giờ đến cục dân chính.”
Y có vẻ cần một người bạn đời hơn tôi.
Hóa ra y tên là Nam Phong, một người sói trẻ mới 21 tuổi.
Hôn nhân của chúng tôi bắt đầu quá nhanh, nhanh đến mức tôi chưa kịp phản ứng cũng đã cầm giấy khế ước đứng ở cửa cục dân chính.
“Người sói chúng tôi, chỉ có một người bạn đời trong đời, kết hôn rồi không thể ly hôn.”
Tôi nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, hối hận không biết phải làm sao.
“Sao? Em hối hận à?”
Đôi mắt màu xanh xám của Nam Phong híp lại nhìn tôi, dường như đã nhìn thấu tâm tư của tôi.
“Không, không có.”
Y hài lòng đứng dậy, phối hợp gật đầu.
“Nhưng tôi rất bảo thủ, sau này không có sự cho phép của tôi thì em, không được cưỡng hôn tôi như hôm qua.”
Y kẹp giấy khế ước bằng hai ngón tay, vẻ mặt chảnh choẹ.
“Được rồi.”
“Nhưng nếu em muốn, tôi cũng có thể miễn cưỡng hôn em.”
Làn da đồng màu của y không đỏ lên rõ ràng, nhưng tôi tinh mắt nhìn thấy tai y đỏ lên.
Tôi và Nam Phong kết hôn vội vàng lại tùy tiện, không đãi khách, cũng không có lễ cưới.
Ngay cả bố mẹ hai bên cũng không gặp mặt.
Bố tôi đã mất, mẹ tôi tái hôn, thực sự không cần thiết phải gặp mặt.