Ngày Yên Tháng Lặng, Một Đời Bình An - Chương 4
Ta cười nhận con thỏ trong tay hắn ta, cố ý nói: “Hai nhà chúng ta là thế giao, ngươi cũng xem như ca ca ta, lễ vật của ca ca người khác không cần nhưng muội muốn.”
Ta biết, hành động này của mình là không tốt.
Nhưng không sao, Chu Đình Ngô cũng sẽ không tức giận với ta.
Hắn hung hăng vung roi ngựa chỉ vào Từ Nguyệt, giận tái mặt mắng Lưu thế tử: “Mang theo gia quyến nhà ngươi cút cho trẫm.”
Nói rồi lạnh lùng nhìn ta một cái, quay đầu chạy vào trong rừng.
Từ Nguyệt trừng mắt với ta, quay lại nổi giận với Lưu thế tử.
“Ngươi có biết xấu hổ không vậy, đó là thỏ của ta mà ngươi dám cầm đi cho nữ nhân khác?”
“Ngươi đúng là đồ bỏ đi, cưới được ta là phúc phận tám đời của ngươi, ngươi còn muốn câu tam đáp tứ? Ngươi đúng là đồ khốn!”
Sắc mặt Lưu thế tử ngày càng đen, ta cười, chờ mà xem, kẻ ác sẽ có kẻ ác trừng trị.
19.
Đêm đó quần thần cùng vui, vây quanh đống lửa nướng đồ ăn.
Ta ngồi một mình trong trướng, Chu Đình Ngô uống rượu đến nửa đêm, say khướt đến tìm ta.
“Vậy mà trẫm lại không biết nàng có một ca ca trúc mã.”
“Ca ca, nghe mới ngọt ngào làm sao…”
“Ngọc nương, lúc nàng gọi hắn là ca ca, trong lòng nàng có suy nghĩ gì?”
Ta cười nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ta gọi hắn là ca ca giống như ngươi gọi Từ Nguyệt là Nguyệt Nhi thôi.”
“Ngươi suy nghĩ gì thì ta cũng suy nghĩ thế.”
“Dù sao cũng đều là thanh mai trúc mã như nhau cả.”
Chu Đình Ngô cũng cười theo ta, nụ cười của hắn rất lạnh, giống như đang trách đùa ta: “Ngọc nương, nàng đúng là rất biết cách giận dỗi.”
Hắn cười đứng dậy, đột nhiên rút kiếm ra đi ra ngoài.
Ta đi sau lưng hắn, lúc đi đến trướng của Lưu gia, phía đối diện đột nhiên có một ma ma lao ra, nhìn kĩ mới thấy đây là ma ma hồi môn của Từ Nguyệt.
Nàng ta ngã xuống dưới chân Chu Đình Ngô, run rẩy cầu cứu: “Hoàng thượng mau đến nhìn một cái đi, phu nhân sắp bị đánh chết rồi…”
Chờ đến khi chạy vào mới thấy Lưu thế tử đang đấm vào đầu Từ Nguyệt, lớn tiếng mắng: “Ngươi gả vào Lưu gia thì là nữ nhân của Lưu gia ta! Ai cho ngươi lá gan cả ngày ra yêu sách này nọ với ta như vậy!”
“Đồ chết tiệt, ngươi nói tiếp đi! Ngươi nói tiếp đi! Ai vô dụng, ai uất ức, ngươi nói xem!”
Từ Nguyệt ngã xuống dưới chân hắn ta, yếu ớt khóc nói: “Ta sai rồi…”
Khắp nơi đều là máu và chất thải.
Một giây sau, không biết Chu Đình Ngô vì ta hay vì Từ Nguyệt.
Mà một kiếm đâm thẳng vào thế tử Lưu gia.
20.
Lưu gia và nhà ta đều là trọng thần ủng hộ Chu Đình Ngô xưng đế từ ban đầu.
Chu Đình Ngô rút kiếm ra, muốn dùng kiếm thứ hai giết chết hắn ta thì bị ngăn lại.
Hắn không thể lấy mạng Lưu thế tử nhưng hắn chặt ngón tay của hắn ta, chỉ để lại đôi tay trụi lủi.
Thế tử Lưu gia bây giờ không khác phế vật là bao.
Nhưng cuối cùng hắn ta không thể đánh người được nữa, đây là chuyện tốt.
Lão hầu gia quỳ gối thỉnh tội với Chu Đình Ngô, vẻ mặt trung liệt.
Ta không biết trong lòng ông ta nghĩ gì.
Ta chỉ biết ông ta không phải người hoàn toàn trung thành, ông ta là tiểu nhân có thù tất báo.
Nhưng ông ta chưa trả thù, vì ông ta vẫn chưa tìm thấy cơ hội.
21.
Mặt Từ Nguyệt bị Lưu thế tử vạch một vết dài, từ trán xuyên qua mũi, kéo dài một bên mặt.
Vết sẹo này cả đời cũng không lành được.
Sau khi nàng ta tỉnh lại đã suy sụp khóc lớn, ôm Chu Đình Ngô mắng ta không ngừng: “Nàng ta đã biết từ trước, nàng ta không chịu được việc ta sống tốt nên mới không nói gì! Tiện nhân!”
“Ta muốn để thái hậu lột da nàng ta!”
Ta ở phòng bên cạnh, soi gương đồng gỡ trâm ngọc xuống.
Một lát sau Chu Đình Ngô vén rèm tiến vào.
Hắn đứng cách ta mấy bước, khuôn mặt đằng đằng sát khí.
Ta cười hỏi hắn: “Đến đòi công đạo thay Nguyệt Nhi nhà ngươi sao?”
Hắn đột nhiên kéo ta dậy rồi ôm chặt lấy ta.
Giống như ta đã mọc cánh, chỉ một giây sau là bay đi vậy.
Có một giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống cổ ta.
Hắn hỏi ta: “Ngọc nương, trẫm đã vĩnh viễn đánh mất nàng rồi, đúng không?”
“Nàng hận ta, đúng không?”
“Nhưng trẫm sẽ không buông tay, tuyệt đối không buông tay.”
“Nàng cứ làm loạn đi, trẫm sẽ dọn sạch cho nàng.”
“Trẫm chỉ cần nàng sống thật tốt, xin nàng, sống thật tốt.”
Nhưng Chu Đình Ngô, rất nhanh thôi ngươi sẽ biết.
Đời này chúng ta đều mắc phải sai lầm lớn.
Ta hối hận vì đã yêu ngươi.
Còn ngươi, sẽ hối hận vì đã để lại cho ta một mạng.
22.
Kết thúc trận đi săn này cũng vô cùng qua loa.
Lúc hồi kinh, Lưu hầu gia chờ lệnh, tự mình đốc thúc kiểm tra vệ quân hộ giá hoàng thượng để bù đắp sai lầm của Lưu thế từ.
Ông ta khẩn cầu nói, nước mắt chảy loạn xạ, khiến người khác khó mà không động lòng trắc ẩn.
Chu Đình Ngô gật đầu đồng ý.
Ta nhớ đến phụ thân ta, đúng là ông lão ngốc nghếch chỉ biết đánh trận, không học được cách giả vờ đáng thương như thế này.
Đoạn đường này gió êm biển lặng, chỉ là nửa đường đột nhiên có cơn mưa to, trùng hợp hơn nữa là đi đến trong núi, không thể tiếp tục đi tiếp.
Lưu lão hầu gia quét sạch trước sau con đường, xác nhận an toàn mới hầu hạ Chu Đình Ngô dựng trướng trú mưa.
Những người khác lùi sang hai bên phía xa, sợ quấy rầy sự thanh tịnh của thiên tử.
Chúng ta dựa lưng vào dốc núi, không quá đứng, ta ngẩng đầu lên nhìn.
Chu Đình Ngô đi theo ta ra màn mưa, hắn bung dù cho ta, hai chân giẫm lên nước bùn, nhìn rất bẩn thỉu.
Từ Nguyệt cũng chạy đến, nàng ta nắm lấy cánh tay Chu Đình Ngô, đẩy ta ra bên ngoài dù.
“Hoàng thượng, vết thương của ta vẫn còn rất đau, ngài có thể chăm sóc ta được không?”
Ta bật cười thành tiếng, nàng ta đúng là không chịu bỏ qua bất kì cơ hội chịu chết nào.
Biến cố xảy ra vào lúc này.
Từ trên núi đột nhiên có rất nhiều tảng đá lăn xuống cắt ngang màn mưa trước mặt Chu Đình Ngô.
Trên sườn núi cũng có rất nhiều người che mặt cưỡi ngựa lao xuống, tay họ cầm đại đao, lao thẳng về phía ta.
Bên cạnh Chu Đình Ngô có thủ vệ nhưng số lượng có hạn, căn bản không thể bảo vệ được ai.
Những người kia bắt ta và Từ Nguyệt lên lưng ngựa, ném móc câu ra đâm thẳng vào bả vai Chu Đình Ngô, sau đó thúc ngựa phi nước đại kéo lê hắn trên mặt đất quay về đường cũ, rất nhanh đã biến mất hoàn toàn.
Cảm tạ trận mưa lớn này đã xóa hết vết tích của tội ác.
Không ai biết nhóm cường đạo này đến từ đâu và đi về hướng nào.
23.
Ta để Từ Nguyệt lại trong màn mưa lớn.
Nàng ta ôm chân ta, cầu xin ta tha cho nàng ta một mạng.
Nàng ta không dám nhìn Chu Dung Hiển, chỉ không ngừng nói: “Ta không biết gì cả, Ngọc Nhi, van xin ngươi đừng giết ta, ta sẽ không nói lung tung!”
Ta ngồi xổm xuống vuốt tóc nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Từ Nguyệt, hướng đi của chúng ta khác nhau, chúng ta tách ra ở đây đi.”
“Ngươi cứ từ từ mà đi nha, đi kiểu gì cũng ra được.”
Nàng ta ôm chặt lấy ta hơn, lắc đầu nói: “Đừng, đừng, mưa lớn như vậy, sẽ chết người đó! Ngọc Nhi, ta rất sợ, lúc trước chúng ta là khuê mật thân thiết mà, ngươi đừng nhẫn tâm với ta như vậy!”
“Đưa ta đi với, sau này ta sẽ làm chó, làm trâu làm ngựa của ngươi, chỉ cần ngươi đưa ta đi là được…”
Vừa nhắc đến đây ta đã thấy tức giận.
Ta kéo lấy tóc nàng ta, ép nàng ta phải nhìn mình.
“Đúng vậy, lúc trước chúng ta là khuê mật.”
“Rốt cuộc thì tại sao lại thành thế này?”
“Để ta nghĩ lại nha…”
“À, đúng rồi, là vì ngươi để một mình ta trong núi sâu dưới cơn mưa to.”
“Ngươi đoán xem lúc đó ta có sợ không? Nếu như Chu Đình Ngô không tìm được ta, ngươi nói xem ta có chết không?”
Ta đứng lên đá văng nàng ta ra.
Nàng ta còn muốn đến ôm lấy ta.
Chu Dung Hiển trực tiếp chém một kiếm cắt ngang họng nàng ta, không cho nàng ta cơ hội nói chuyện.
Máu tươi bắn đầy mặt ta.
Chu Dung Hiển lau lưỡi kiếm, cười nói với ta: “Nàng ta quá ồn, hoàng thúc nghe thôi cũng đau đầu, đáng chết.”
“Nhưng Tiểu Ngọc Nhi, nàng không sợ ta sao?”
Nụ cười của y lạnh như băng, nhìn rất đẹp, rất giả tạo, giống như một bồ tát nhuốm máu.
24.
Chu Đình Ngô bị kéo đi rất lâu, lâu đến mức máu cũng sắp cạn.
Hắn nằm trên mặt đất không chút phản kháng, chỉ yên lặng nhìn ta và Chu Dung Hiển.
Hắn chật vật cười: “Năm đó khó khăn lắm mới đoạt được nàng từ tay hắn ta, ông trời trêu người, không ngờ hai người lại hợp tác với nhau.”
“Ngọc nương, nàng đúng là muốn chọc trẫm tức mà chết.”
Ta tức giận chất vấn hắn: “Chu Đình Ngô, ngươi chưa từng cảm thấy mình sai, ngươi chưa từng cảm thấy hối hận sao?”
Hắn đờ đẫn, lại như trầm tư, một lát sau bình tĩnh trả lời ta: “Trẫm sai ở đâu? Trẫm nên hối hận về chuyện gì?”
“Giết phụ thân nàng sao? Nếu có thêm lần nữa, trẫm vẫn sẽ làm vậy.”
“Phụ thân nàng quá lợi hại, quá có bản lĩnh, ông ta biết tất cả những chuyện xấu xa trẫm đã làm để thượng vị.”
“Nếu như một ngày ông ta muốn thay thế trẫm thì chẳng phải dễ như trở bàn tay sao, quá đáng sợ rồi…”
“Ngọc nương, trẫm yêu thương nàng, nhưng so với giang sơn, một nữ nhân có là gì?”
“Nàng không hiểu sao? Quân vương không sai, quân vương không sai!”
“Huống hồ, trẫm muốn là minh quân lưu danh thiên cổ…”
Dáng vẻ này của hắn thật khiến người ta chán ghét.
Hắn bình thản như vậy khiến việc báo thù này của ta giống như trò cười, ta như một đứa ngốc vậy.
Hắn nên quỳ xuống trước mặt ta khóc lóc, giống Từ Nguyệt vậy, cầu xin tha thứ, kêu rên như vậy ta mới có thể thoải mái được.
Ta hận hắn, ta hận hắn chết đi sống lại!
Ta nhổ một ngụm nước bọt xuống trước mặt Chu Đình Ngô, hung tợn mắng: “Minh quân? Ngươi cũng xứng sao?”
“Phụ thân ta tận trung với nước mấy chục năm, không màng danh lợi, chưa từng tranh công xin thưởng.”
“Năm đó ngươi xuôi Nam trị thủy, trên đường gặp phản quân, là phụ thân mang ta xông pha chiến đấu cứu mạng chó của ngươi.”
“Lúc đó Lưu lão hầu gia còn bị dọa cho tè cả ra quần!”
“Nhưng tại sao ngươi lại kiêng kỵ người cương trực công chính như phụ thân ta, thủ hạ dưới trướng lại đều là một đám chuột nhắt?”
“Hắn ta bán ngươi, ngươi còn muốn cho người thân hắn tấn tước!”
“Ngươi đúng là có mắt như mù, ngươi là đồ ngu xuẩn! Ta muốn đem ngươi thiên đao vạn quả, tế cho mạng sống oan uổng của phụ thân ta!”
Ta giơ trâm cài lên, muốn kết liễu đời hắn, nhưng lại cảm thấy như vậy không đủ giải hận.
Chu Dung Hiển thở dài, ngồi xuống bên cạnh ta, đưa tay lấy trâm đi.
Y tát Chu Đình Ngô một cái thật mạnh: “Này, tỉnh lại đi.”
25.
Chu Đình Ngô đột nhiên giật mình, ánh mắt dần trở nên tỉnh táo, miệng lẩm bẩm: “Đây không phải mơ sao? Đây là mơ! Không phải, không phải, đây là ảo giác…”
Chu Dung Hiển cầm cây trâm đâm mạnh vào thịt Chu Đình Ngô, hắn đau đến mức không ngừng gào thét.
“To gan! Chu Dung Hiển, vậy mà lại là ngươi thật… Trẫm muốn giết ngươi!”
Hóa ra ban nãy do hắn mất máu quá nhiều, trí não không tỉnh táo nên cho rằng mình nằm mơ?
Chu Dung Hiển vỗ mặt Chu Đình Ngô bật cười.
“Nhiều năm như vậy, chất tử ngoan của ta vẫn không tiến bộ chút nào, gặp chuyện gì cũng giả vờ trước, lừa chính bản thân mình.”
Y quay đầu nhìn ta, ghét bỏ nói: “Đây chính là nam nhân nàng chọn?”
Rồi y đứng dậy đi ra, để ta và Chu Đình Ngô tự giải quyết ân oán.
Cuối cùng Chu Đình Ngô cũng khóc lớn, dưới cơn mưa to, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn.
“Ngọc nương, người muốn giết phụ thân nàng không phải là trẫm, là thái hậu muốn làm vậy!”
“Nàng không biết trẫm vì giữ lại mạng cho nàng mà đã hứa hẹn với thái hậu biết bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu thứ đâu!”
“Trẫm hối hận, trẫm rất hối hận, nếu như có cơ hội, trẫm nhất định sẽ không làm chuyện tổn thương đến nàng.”
“Trẫm muốn đền bù cho nàng, Ngọc nương, trẫm vì nàng có thể không cần cả giang sơn, Ngọc nương, cầu xin nàng cho trẫm một cơ hội…”
Ta đột nhiên cảm thấy đây không khác gì một trò cười.
Ta gật đầu, cam kết với Chu Đình Ngô: “Hóa ra tất cả là ý của thái hậu? Hóa ra ngươi thật sự vô tội.”
“Ngươi yên tâm, nhi tử như ngươi chết rồi, bà ta chắc chắn không sống tốt.”
Chu Đình Ngô ngất đi sau khi nói xong những lời thật lòng kia, nếu như hắn có thể nghe được, chắc hắn sẽ biết bản thân mình dối trá đến mức nào.
Ta không mong hắn sẽ ăn năn hối hận, ta cũng biết tất cả đều là giả, chỉ nghe thôi cũng khiến ta buồn nôn.
Ta rút cây trâm đâm vào thịt hắn, làm như hắn nói vào đêm hôm đó, nhắm thẳng cổ hắn rồi đâm xuống.
26.
Thi thể của Chu Đình Ngô biến mất giữa đất trời mênh mông.
Một hoàng đế, nói chết là chết.
Triều đình hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều trở thành một mớ bòng bong.
Chu Dung Hiển đưa ta đến chân nói, lúc chia tay, y đột nhiên gọi ta lại: “Tiểu Ngọc Nhi, gọi hoàng thúc một tiếng, hoàng thúc đưa nàng đi bỏ trốn.”
Ta quay đầu nhìn lại, y vươn tay về phía ta, mọi thứ như quay lại lúc đầu.
Năm đó ta còn không gọi y là hoàng thúc đâu.
Ta đưa tay đánh vào tay y, cười nói: “Về đừng quên báo tin cho Mộng Trúc giúp ta.”
Để nàng ấy đi về phía Nam, nàng ấy biết ta ở đâu đợi mình.
Ta ôm chặt chiếc bình trong ngực, trong bình là phụ thân ta.
Phụ thân, ngài vất vả cả một đời, cũng đến lúc ngài nên nghỉ ngơi rồi.
Nữ nhi mang ngài đi nha, chúng ta cùng nhau sống những tháng ngày bình yên.
[Hết]