Ngày Yên Tháng Lặng, Một Đời Bình An - Chương 3
Hắn đưa tay chặn lại, mu bàn tay bị rạch một đường.
Mấy thị vệ xông lên nhấn ta xuống đất.
Gò má ta dán lên cẩm thạch lạnh buốt, Từ Nguyệt đứng trước mặt ta mắng: “Hoàng thượng nhân từ không để ngươi chết chung với phụ thân ngươi, vậy mà ngươi còn lấy oán trả ơn, đôi tay này nếu không biết dùng để làm gì thì chặt đi cho chó ăn còn tốt hơn đó!”
Rồi nàng ta quay lại nũng nịu với Chu Đình Ngô: “Giày chàng mới đưa ta bị nàng ta làm bẩn cả rồi.”
Một lúc lâu sau ta nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Chu Đình Ngô: “Phế tay nàng, mang đến lãnh cung.”
13.
Đêm đầu tiên ta ở lãnh cung đã bị Chu Đình Ngô phái người đón về.
Thái y xử lý vết thương trên cổ tay ta, nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là sau này không thể cầm được đồ nặng nữa.
Trường thương, bội kiếm của ta đều trở thành vật trang trí.
Lúc thái hậu đến, ta nhắm hờ hai mắt, làm bộ mê man, nghe thấy cuộc trò chuyện của bà ta và Chu Đình Ngô.
“Rốt cuộc đồ yêu tinh này đã cho con ăn bùa mê thuốc lú gì vậy! Nàng ta đã muốn giết con rồi con còn không chịu buông tay!”
Chu Đình Ngô lạnh lùng hỏi lại: “Mẫu hậu, nhi tử từng nói, ban chết cho phụ thân Ngọc nương rồi giấu nàng cả đời, người đã đồng ý.”
“Tại sao người còn cho người đi lừa nàng ấy đến cổng cung, tại sao lại đối xử với nàng ấy tàn nhẫn như vậy?”
Thái hậu có hơi chột dạ.
“Nếu không để nàng ta hoàn toàn chết tâm với con thì sao con có thể đối xử tốt với Nguyệt Nhi được?”
“Nàng mới là nữ nhân con muốn lấy làm thê tử, chẳng lẽ con muốn ta nhìn con ái thiếp diệt thê?”
Chu Đình Ngô đột nhiên lớn tiếng: “Trẫm vĩnh viễn không thú Từ Nguyệt, trẫm nhìn nàng ta thôi cũng thấy buồn nôn!”
Hắn không phải đang nói nhảm.
Ngày hôm sau Từ Nguyệt khóc lóc chạy đến tìm hắn.
“Hoàng thượng, thánh chỉ phong hậu đã hạ rồi, ngài đổi ý không thú ta, sau này còn ai dám nữa?”
“Không bằng để ta chết đi cho xong!”
Nàng ta nói rồi lao về phía tường.
Chu Đình Ngô kéo nàng ta lại.
Lúc trước nói ghê tởm nàng ta nhưng bây giờ hắn lại nói bản thân đang giữ vị trí vốn thuộc về nàng ta.
Dù sao thời gian vài chục năm cũng quá dài, lời hứa có giữ được hay không cũng không ai biết.
Từ Nguyệt nắm lấy ống tay áo của hắn, cầu khẩn nói: “Hoàng thượng, ta biết mà, chàng đang đau lòng cho ta…”
Ta nằm trên giường ho khan hai tiếng.
Chu Đình Ngô lập tức hất tay Từ Nguyệt ra, dùng giọng nói lạnh lùng đuổi nàng ta đi: “Trẫm sẽ chọn cho ngươi một người tử tế rồi ban hôn, sẽ không ai dám bạc đãi ngươi.”
Hắn đang tính toán cho Từ Nguyệt.
Hắn cũng biết, ta khỏi bệnh rồi sẽ không buông tha cho Từ Nguyệt.
Vậy thì thử xem xem, nhìn xem Từ Nguyệt ra khỏi hoàng cung rồi ta còn có thể giết chết nàng ta hay không.
Dù sao với thế đạo bây giờ, muốn hủy hoại một nữ nhân là chuyện vô cùng dễ dàng.
14.
Ta nằm trên giường đến nửa đêm mới tỉnh táo lại, quay sang thì thấy Chu Đình Ngô đang ngủ bên cạnh tay ta.
Hắn ngủ rất sâu, không chút phòng vệ nào với ta.
Ta yên lặng nhìn hắn, không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên lên tiếng: “Ngọc nương, đừng ngây ngốc nhìn nữa.”
“Không phải nàng cất trâm vàng sao? Lấy ra, đâm vào cổ trẫm, ra tay đi.”
Ta là người mong hắn chết nhất so với bất cứ ai.
Nếu như hôm nay ta giết hắn, ta cũng không sống được.
Nhưng người đáng chết lại không chỉ có một mình hắn.
Cho nên ta kiềm chế sự hận thù của mình, im lặng chờ đợi.
Về sau Chu Đình Ngô đổi cách dỗ ta vui vẻ, cho dù ta lạnh lùng như băng hắn cũng dày mặt dính lấy ta.
Có lẽ hắn nghĩ rằng ta không giết hắn là vì ta không nỡ.
Hắn muốn khâu lại rồi sưởi ấm trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ của ta, sau đó tiếp tục yêu hắn như trước.
Giấc mơ giữa ban ngày của hắn cũng lớn thật đấy.
15.
Chu Đình Ngô dùng một mồi lửa đốt cháy thi thể của phụ thân ta.
Phụ thân ngốc của ta cả một đời bảo vệ quốc gia, đến cuối cùng ngay cả thi thể trọn vẹn cũng không giữ lại được.
Ta mặt dày viết một bức thư cho Chu Dung Hiển, muốn mời y hỗ trợ, thay ta thu tro cốt của phụ thân.
Trên đời này chỉ có y mới có thể vươn tay vào đến trong cung mà thôi.
Nhưng ta chờ mấy ngày cũng không có hồi âm.
Đúng vậy, đã rất nhiều năm rồi chúng ta chưa gặp nhau.
Nghe nói mấy năm nay y chìm trong nữ nhân, ôm ôn hương nhuyễn ngọc, chắc đã sớm quên ta.
Cũng trách ta, lúc trước y và Chu Đình Ngô đánh nhau, ta không hỏi lí do đã tát y một cái.
Một thiên chi kiêu tử gặp chuyện mất mặt như vậy, chắc chắn y hận ta chết mất.
Ta ưu sầu ngủ thiếp đi.
Đang mơ mơ màng màng thì nghe có người nói: “Viết thư cho ta nói là ăn không ngon ngủ không yên, kết quả thì sao?”
“Hết ngáy lại nghiến răng, ngủ còn ngon hơn cả heo.”
Ta lập tức mở mắt, thấy Chu Dung Hiển ngồi cạnh bàn, hai chân vắt chéo, tay chống má, lạnh lùng nhìn ta.
Ta kinh ngạc nhìn y: “Sao ngài vào được?”
Y lạnh nhạt trả lời: “Đi vào.”
Ta hơi hé miệng nhưng không biết nên nói gì.
Ánh mắt y nhìn ta từ đỉnh đầu xuống dưới, nhìn qua lông mày, chóp mũi, bờ môi… Sau đó dừng lại ở vết sẹo dữ tợn khó coi trên cổ tay ta.
Y im lặng một lúc lâu rồi bật cười.
Giống như đang mắng ta, cũng như đang chê cười chính bản thân mình.
Y nói: “Thẩm Hàm Ngọc, không phải nàng ỷ vào việc ta thương nàng sao?”
“Không phải nàng muốn lợi dụng ta sao?”
“Nàng đúng là đồ không có trái tim.”
16.
Quyết định muốn đưa Từ Nguyệt xuất cung của Chu Đình Ngô rất kiên định.
Thái hậu không lay chuyển được hắn nên đành phải gật đầu đồng ý.
Hắn cho Từ Nguyệt chọn người thành thân, đều là các lang quân hàng đầu của kinh thành, có thái hậu trấn ải, mọi thứ chắc chắn sẽ ổn.
Trong đó có hai vị thế tử rất thành thục, phong độ nhẹ nhàng, nói chuyện hay hành động cũng rất đoan chính.
Hôm nay thái hậu mở tiệc ở ngự hoa viên, cũng tuyên triệu bọn họ, chắc là muốn nhìn kĩ lại rồi chọn lựa.
Ta chỉnh trang xong y phục, cười nói với Mộng Trúc: “Đi thôi, chúng ta đến xem chuyện vui.”
“Bản cung dẫn ngươi đi xem cái gì gọi là mặt người dạ thú.”
Hai vị thế tử hôm nay có tính cách hoàn toàn trái ngược.
Một người hay nói cười, chọc cho thái hậu vui vẻ không ngừng, một người khác lại thẹn thùng hướng nội, Từ Nguyệt vừa cười với hắn ta là hắn ta đã đỏ mặt.
Ta nhìn thấy Từ Nguyệt lén bĩu môi, nàng ta rất chướng mắt nam nhân như vậy.
Mộng Trúc cũng rất thích, nàng lặng lẽ nói với ta: “Vị Lưu thế tử kia vừa nhìn đã biết người tốt, ánh mắt sạch sẽ, người cũng lịch sự.”
“Từ Nguyệt đúng là không có mắt nhìn, còn không nhìn trúng người ta.”
Ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thế tử Lưu gia ngươi thích, hắn và phụ thân hắn cùng nhau đánh chết mẫu thân hắn.”
Lúc mẫu thân ta vẫn còn, bà là khuê mật với phu nhân Lưu gia.
Có một lần bà đưa ta đến cửa hông Lưu phủ.
Đi vào hậu viện thì thấy Lưu phu nhân ngã trên mặt đất, đang bị hầu gia Lưu gia nắm tóc bạt tai.
Thế tử Lưu gia khi đó mới chỉ bảy tám tuổi cũng học theo, hắn ta vung quyền đấm đá với chính mẫu thân của mình.
Miệng còn nói vô cùng khó nghe: “Đám nữ nhân thối tha, nếu không phải ngày trước coi trọng tiền tài nhà ngươi thì ngươi nghĩ một thương hộ như nhà ngươi có thể vào hầu phủ nhà chúng ta sao?”
“Tiêu tiền của ngươi ngươi còn không đồng ý, thử mạnh miệng ta xem nào!”
Mẫu thân ta khuyên Lưu phu nhân hòa ly nhưng Lưu phu nhân lắc đầu, ngoài khóc ra thì không làm gì cả.
Phụ thân của bà ấy còn huynh đệ phải dựa vào hầu phủ mới có chức quan.
Bà ấy nói, nếu làm lớn chuyện này, bà ấy không còn mặt mũi sống nữa.
Bị đánh thì bị đánh, tốt xấu gì với người ngoài bà ấy vẫn là phu nhân hầu phủ nở mày nở mặt.
Không lâu sau đó bà ấy qua đời vì bệnh tật.
Hầu gia Lưu khóc đến đứt từng khúc ruột, thế tử Lưu tự xin giữ đạo hiếu ba năm.
Mang về được thanh danh coi trọng tình nghĩa.
Nam nhân Lưu gia hiểu nhất chính là giả làm người tốt.
17.
Mộng Trúc nghe xong thì há hốc mồm, nàng ấy giật nhẹ tay áo ta: “Nương nương, người mau nghĩ cách để Từ cô nương vào Lưu phủ hưởng phúc đi!”
“Lát nữa người có định nói gì không?”
Ta nhíu mày, nói cái gì.
Ăn ngay nói thật đi.
Yến hội kết thúc, ta đi ngang qua Từ Nguyệt, cố ý nhắc nhở nàng ta: “Thế tử Lưu gia là ngụy quân tử, ta và hắn cũng được xem là thanh mai trúc mã, ta hiểu hắn là người thế nào, khuyên ngươi nghĩ lại.”
Rõ ràng nàng ta có hứng thú với Lưu thế tử, chế giễu ta: “Thanh mai trúc mã, hôm nay người ta còn không thèm nhìn ngươi lấy một cái đâu.”
Bốn chữ thanh mai trúc mã này có kích thích rất lớn với nàng ta.
Từ Nguyệt cảm thấy ta đã cướp thanh mai trúc mã của nàng ta, nàng ta sẽ cướp thanh mai trúc mã của ta.
Nàng ta tự cho rằng bản thân được đám nam nhân hôm nay chú ý hơn ta nên đắc chí khoe khoang: “Nương nương quan tâm ta chỉ khiến người khác cảm thấy buồn cười thôi.”
“Chắc là trong lòng ngươi không phục đúng không, thế tử thích ta chứ không thích ngươi nên ngươi mới đến đây để bới móc nhân phẩm của hắn sao?”
“Ngươi yên tâm đi, nếu ta gả vào đó sống không tốt thì vẫn có hoàng thượng làm chủ, chàng không chịu được việc ta bị uất ức đâu.”
Sau đó dương dương đắc ý vung khăn tay rời đi.
Vì để đối nghịch với ta, nàng ta đã quyết định chọn Lưu thế tử.
Lúc Chu Đình Ngô viết thánh chỉ, sắc mặt có hơi khó coi.
Từ Nguyệt đắc ý nói với ta: “Ngươi nhìn đi, hoàng thượng không nỡ xa ta.”
“Ngươi cho rằng ta đi rồi ngươi có thể sống tốt hơn sao.”
“Nam nhân ấy mà, người không có được mới là người tốt nhất, cả đời này chàng cũng không quên được ta.”
“Thẩm Hàm Ngọc, cả đời này của ngươi đừng hòng tốt hơn ta.”
Ta ôm bụng cười thành tiếng, ánh mắt lướt qua nàng ta.
Ngu xuẩn, mặc kệ ngươi.
18.
Sau khi Từ Nguyệt gả cho Lưu thế tử, cuộc sống cũng không quá tệ.
Thu đến, chúng ta gặp nhau ở bãi săn.
Các nam nhân lên núi đi săn, nữ nhân ở trong lều nghỉ ngơi.
Lưu thế tử săn được con đầu tiên, hắn ta cầm con thỏ trong tay đưa cho Từ Nguyệt.
Hắn ta rất sủng ái nàng ta khiến các nữ quyến khác vô cùng hâm mộ.
Mộng Trúc gấp đến mức dậm chân: “Nương nương, không phải người nói Lưu thế tử là mặt người dạ thú sao? Sao có thể giả vờ như thế được?”
Không phải hắn ta có thể giả vờ mà là hắn ta có chỗ kiêng kị.
Dù sao Từ Nguyệt cũng được thái hậu nuôi lớn, không thua kém nửa công chúa là bao, hắn ta nào có cái gan bắt nạt nàng ta.
Nhưng không sao, hắn ta không có cái gan đó, ta cho hắn ta mượn.
Lưu thế tử đưa con thỏ kia cho Từ Nguyệt, Từ Nguyệt, nàng ta ghét bỏ bĩu môi: “Thật vô dụng, thứ nhỏ như vậy cũng mang về, là muốn ta mất mặt sao?”
Chu Đình Ngô cũng quay lại, trên lưng ngựa của hắn mang về một con hươu, nhìn vô cùng khí phách.
Ánh mắt Từ Nguyệt sáng lên, chạy lại đón hắn, cười cong mắt nói: “Sao hoàng thượng biết ta thèm thịt hươu? Bây giờ ta muốn ăn, ngài đi ăn với ta nhé, được không?”
Sắc mặt Lưu thế tử thay đổi, ánh mắt hắn ta hiện lên sự hung ác nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Đây không phải lần đầu tiên Từ Nguyệt không nể mặt hắn ta như vậy.
Nhưng bình thường bọn họ vào cung yết kiến thái hậu, Từ Nguyệt dính Chu Đình Ngô thì thôi đi.
Hôm nay dưới ánh mắt của ngàn người mà nàng ta cũng dám thân mật với hắn như vậy, không nghi ngờ gì là đang nhắc nhở mọi người.
Thê tử của Lưu thế tử là một nữ nhân bệ hạ không cần.
Đúng là không biết xấu hổ.
Lưu thế tử bây giờ là một thùng thuốc nổ sắp nổ, hắn ta chỉ thiếu một mồi lửa là bùng nổ.