Ngày Yên Tháng Lặng, Một Đời Bình An - Chương 2
7.
Đêm đó là lần đầu tiên Chu Đình Ngô đến tìm ta.
Lúc đó ta đang đứng trước chậu than đốt đồ, trong tay còn mấy bức tranh chân dung của ta và hắn.
Trong những bức họa kia, chúng ta thường dựa vào nhau cười, thỉnh thoảng sẽ trêu chọc nhau.
Vào năm hắn suy sụp nhất, hắn ôm chặt lấy ta, hận không thể khảm ta vào trong người.
Họa sĩ cũng không dám nhìn thẳng.
Ta ném chân dung vào trong chậu than.
Lửa cháy rất to, Chu Đình Ngô đạp đổ chậu than rồi dập tắt nó.
Hắn quay đầu lại, hung ác trừng mắt với ta, một lát sau gằn giọng hỏi: “Ngươi đang đốt gì?”
Ta cố gắng không để nước mắt lăn xuống, cười nói: “Không phải thứ gì quan trọng cả.”
Cũng không phải người gì quan trọng.
Chu Đình Ngô như bị điên, hắn nhấn ta lên tường.
Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn ta chằm chằm: “Thẩm Hàm Ngọc, ngươi hủy chân dung của trẫm, ngươi đáng chết vạn lần!”
Vẻ mặt uất ức của hắn khiến ta tức giận.
Ta tát thật mạnh vào mặt hắn mắng: “Dựa vào đâu mà ngươi nhìn ta bằng ánh mắt này? Là ngươi không quan tâm đến ta trước, ngươi giả vờ vô tội cái gì?”
Chu Đình Ngô ngẩn người, ánh mắt lóe lên sự đau lòng.
Ta không để ý đến lớn nhỏ nhào đến hết đá lại đánh hắn, hắn không lên tiếng, cứ để bản thân chịu đòn như vậy.
“Ta không cần ngươi nữa, Chu Đình Ngô, ta không cần ngươi nữa!”
“Ngươi cút đi cho ta, ngươi đừng đến tìm ta nữa! Ta hận ngươi chết đi được!”
Từ Nguyệt đuổi theo Chu Đình Ngô đến, nàng ta vừa vào cửa đã trách móc: “Đều là người chết hay gì? Để nữ nhân này làm loạn vậy sao!”
Nàng ta đến kéo ta ra, cố ý giẫm lên váy ta rồi thuận đà ngã xuống đất cùng ta.
Bàn tay ta bị cọ rách đau rát.
Từ Nguyệt nhào vào trong ngực Chu Đình Ngô khóc lóc cáo trạng: “Hoàng thượng, quý phi không thích ta, nàng cố ý đẩy ta, ta không trách nàng.”
“Nhưng vết thương vì ta của ngài chưa khỏi hẳn nàng đã hại ngài thế này, hôm nay ta nhất định không bỏ qua cho nàng.”
“Ta đau lòng chết mất, ta muốn phạt nàng thật nặng!”
Chu Đình Ngô đen mặt, cao cao tại thượng nhìn ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Giống như ánh mắt đau lòng ban nãy của hắn là ảo giác của ta vậy.
8.
Chu Đình Ngô vì để trút giận cho Từ Nguyệt mà cấm túc ta ba tháng.
Đối với nữ nhân hậu cung mà nói, ba tháng không khác nào phán quyết tử hình.
Hàn công công gấp thánh chỉ lại, lắc đầu nói: “Hôm nay hoàng thượng vẫn luôn nói đau đầu, trong đêm lại đi thẳng đến chỗ người, nô tài nghĩ chắc ngài ấy nhớ ra gì rồi.”
“Nhưng nương nương lại khiến hoàng thượng không vui, sao người không cố gắng chịu uất ức chút chứ.”
“Đợi hoàng thượng khỏi bệnh rồi không phải người vẫn là quý phi nương nương được sủng ái nhất lục cung sao.”
Nhưng ta không quan tâm đến Chu Đình Ngô, cũng không cần sự sủng ái của hắn.
Hệ thống hỏi ta: [Muốn rời đi sao?]
Ta từ chối.
Lúc trước ta quyết định ở lại không phải chỉ vì một mình Chu Đình Ngô.
Ta còn có một phụ thân cả đời này chỉ chinh chiến sa trường, đời này ông ấy chỉ có một nữ nhân là mẫu thân ta.
Mẫu thân ta qua đời trước, ông một mình nuôi ta khôn lớn.
Bây giờ ông đã đến tuổi trung niên, tóc trắng lất phất, bên cạnh chỉ có một nữ nhi là ta.
Nếu ta không còn nữa, chắc chắn ông ấy sẽ khóc lụt thành mất.
Ta không nỡ để phụ thân rơi lệ vì mình.
Nói đến rời đi, ta đột nhiên nhớ đến một nam nhân.
Nhớ đến ngày trước y từng kéo ta lên lưng ngựa với mình, cười khẽ bên tai ta: “Tiểu Ngọc Nhi, hoàng thúc mang ngươi bỏ trốn nhé, được không?”
9.
Trong giấc ngủ trưa ngày hôm đó, ta mơ thấy Chu Dung Hiển đã lâu không gặp.
Năm mười tuổi, lần đầu tiên gặp y, ta nghe thấy Chu Đình Ngô gọi y là tiểu hoàng thúc, ta cũng gọi theo như vậy.
Y dùng ngón trỏ chọc vào trán ta, cười nói hỏi ta: “Đây là tiểu nha đầu nghịch ngợm nhà ai vậy? Ngơ ngơ ngác ngác.”
Ta không đứng vững, bị y chọc cho ngã ra sau, mông đau nhức.
Ta đứng lên chạy về nhà, khóc lóc nói: “Ta không phải lừa đảo.”
Y ở sau lưng ta cười ha ha, xấu xa muốn chết.
Sau này ta đi theo phụ thân tiến cung, tự mình chạy đến ngự hoa viên, leo lên cây sau đó không xuống được.
Chu Dung Hiển đi ngang qua, ta mặt dày gọi y lại.
Mắt ta đảo một vòng: “Tiểu hoàng thúc, bọn họ đều nói ngài rất mạnh nhưng ta không tin.”
“Trừ khi ta nhảy xuống ngài có thể đón được ta.”
Y nhìn ta như đang nhìn đồ ngốc, nói, được.
Sau đó ta nhảy xuống, y đón được ta, hơn nữa còn rất vững chắc, chỉ là cơ bắp khỏe mạnh sau lớp vải có hơi cấn.
Ta còn chưa kịp cảm nhận y đã đột ngột buông tay, mông ta rơi xuống đất cái bịch, đau muốn ngất.
Y trêu chọc ta: “Chút trò này của ngươi mà cũng muốn lừa gạt bản vương, buồn cười.”
Sau đó sải bước vung tay rời đi.
Ta vẫn cho rằng Chu Dung Hiển chán ghét ta.
Cho đến ngày ấy, Chu Đình Ngô vì Từ Nguyệt mà quên đi sinh nhật của ta, để ta một mình ngồi trên bạch mã chờ ở đỉnh núi đến hoàng hôn.
Ta tức đến bật khóc.
Nửa đường quay về gặp Chu Dung Hiển cưỡi ngựa đi ngang qua, y chế giễu: “Nhìn chút tiền đồ kia của ngươi kìa.”
Ta không thèm để ý đến y.
Y đưa tay kéo lên lưng ngựa rồi tung roi, làn da nhẹ nhàng lướt qua tóc, y phi nước đại quay lại đỉnh núi ngắm mặt trời lặn ta thích nhất.
Ta bị dọa sợ: “Hoàng thúc chậm một chút.”
Y cười nói bên tai ta: “Gọi hoàng thúc ngọt hơn nữa, hoàng thúc đưa ngươi bỏ trốn.”
…
Ta ngủ mê man, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta thấy có người ngồi bên giường mình.
Hắn nắm lấy tay ta, mười ngón đan xen.
Ta mơ màng gọi hắn: “Tiểu hoàng thúc?”
Người kia sững sờ, đột ngột hất tay ta ra.
Hắn giữ lấy vai ta, kéo ta từ trên giường dậy, nghiến răng hỏi: “Thẩm Hàm Ngọc, ngươi nhìn rõ xem trẫm là ai?”
10.
Là Chu Đình Ngô.
Hắn uống rượu, hơi thở mang theo mùi rượu.
Hôm đó hắn thiếu chút nữa bóp chết ta.
Hắn nghiến răng: “Thẩm Hàm Ngọc, sao ngươi không cầu xin?”
Ta nhắm mắt, hai tay nắm chặt, nhất quyết không chịu cúi đầu với hắn.
Lúc sắp hít thở không thông, Chu Đình Ngô buông lỏng tay.
Đáy mắt hắn cất giấu sự khổ sở, nói với ta: “Thẩm Hàm Ngọc, sao ngươi dám có người khác trong lòng rồi còn đến trêu chọc trẫm?”
“Ngươi thật bẩn thỉu.”
Ta bẩn thỉu.
Cho nên hắn muốn cười Từ Nguyệt sạch sẽ đơn thuần làm hoàng hậu của mình.
Chắc thái hậu sướng đến phát rồ rồi, bà ta vẫn luôn không thích ta, phản đối Chu Đình Ngô phong ta làm hậu.
Bây giờ cuối cùng cũng theo tâm ý của bà ta rồi.
Mộng Trúc bảo vệ ta.
Lúc trước thái hậu chỉ là một Mỹ nhân nho nhỏ trong hậu cung, may mắn mà có một nhi tử như Chu Đình Ngô.
Thái hậu xuất thân thấp hèn, nếu không phải phụ thân ta ra sức ủng hộ thì bà ta và Chu Đình Ngô làm gì có những ngày tháng sung sướng như bây giờ.
Bây giờ hoàng vị đã ngồi vững thì lại trở mặt không nhận người.
Nếu để phụ thân ta biết nữ nhi bảo bối của ông ấy bị người ta bắt nạt như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ đau lòng.
Haiz, ta nhớ phụ thân, rất nhớ.
11.
Tin Chu Đình Ngô muốn lập Từ Nguyệt làm hoàng hậu rất nhanh đã truyền khắp kinh thành.
Ta nghĩ rằng Từ Nguyệt sẽ không nhịn được mà đến gây chuyện với mình, nào ngờ nàng ta lại yên tĩnh hơn trước không ít.
Thấy ta cũng tủm tỉm cười, cười đến mức da đầu ta tê dại.
Hôm đó nàng ta đi theo ma ma bên cạnh thái hậu đến mời ta.
Nói là phụ thân ta hồi kinh, sắp đến cửa cung, thái hậu khai ân để ta đi gặp ông ấy một lần.
Từ Nguyệt cười lạnh: “Nương nương mau đi đi, chậm là không thấy nữa đâu.”
Lời này của nàng ta rất kì quái, rất đen đủi.
Ta nhíu mày, đột nhiên nhớ ra gì đó, trước khi đi biên quan, phụ thân đã để lại một sợi dây chuyền bình an cho ta.
Ông nói, nếu ta chịu uất ức, nếu nhớ ông ấy thì tìm người mang mặt dây chuyền đến cho ông ấy.
Ông ấy nhất định, nhất định sẽ trở lại gặp ta.
Ông ấy nhất định, nhất định sẽ làm chỗ dựa cho ta.
Ta vội vàng đi tìm một chiếc hộp bị khóa mở ra, mặt dây chuyền bình an đã biến mất.
Ta sợ run người.
Sau đó chạy như điên về phía cổng cung.
Từ phía xa ta thấy phụ thân ta mặc thường phục, phong trần mệt mỏi tung người xuống ngựa.
Cô đơn lẻ loi, mặc người chém giết.
Chu Đình Ngô và thái hậu đứng trên lầu, dựa vào lan can nhìn ông.
Ta lớn tiếng nói: “Phụ thân, đừng, ngài mau đi đi! Là họ lừa ngài về đấy.”
Nhưng phụ thân không nghe được.
Ông thấy ta còn ngây ngô cười, dáng vẻ chất phác, càng bước nhanh hơn.
Phụ thân, phụ thân, không được đến đây.
Ta nén nước mắt, dùng tất cả sức lực chạy về phía trước, chỉ hi vọng mình có thể chạy nhanh hơn chút.
Nhưng ông trời cũng không cho ta cơ hội đó.
Ta trượt chân ngã xuống.
Phụ thân sốt ruột chạy về phía ta.
Ông lo lắng nữ nhi bảo bối của mình bị ngã đau.
Ông muốn đỡ nàng, ôm nàng một cái, nói với nàng vẫn còn nhiều thời gian, sau này cũng đâu phải không gặp được nhau, vội cái gì.
Vậy nên khi một mũi tên bắn từ sau lưng xuyên qua tim ông, ông vẫn còn đang cười với ta.
Phụ thân, còn rất nhiều thời gian.
Nhưng con sẽ không còn được gặp lại ngài, phải không?
12.
Ta ôm phụ thân, ông không ngừng phun máu, ta lau mặt cho ông, nhưng lau thế nào cũng không hết.
Chu Đình Ngô đi từ trên đài cao xuống, ta ngã xuống chân hắn, cầu xin hắn gọi thái y đến cứu phụ thân ta.
Nếu như hắn sợ phụ thân ta công cao hơn chủ, ta sẽ nói ông ấy từ quan về quê.
Nếu như hắn sợ phụ thân ta có điểm yếu khi hắn chật vật nhất, không có chuyện đó, thật sự không có, phụ thân ta một đời trung quân ái quốc, ông chưa từng nghĩ đến việc phản bội hắn.
Ta không ngừng dập đầu với hắn.
Ta nắm lấy góc áo hắn, khóc đến mức hai tai ong ong.
Ta không thấy rõ được nét mặt hắn, nhưng ta hi vọng Chu Đình Ngô sẽ mềm lòng dù chỉ một chút.
Ta cầu xin hắn: “Hoàng thượng, hoàng thượng, mau cứu phụ thân ta đi, ông ấy còn có thể sống.”
“Cầu xin ngài cứu ông ấy, ta đưa ông ấy rời đi, sẽ đi rất xa, sẽ không tiếp tục làm chướng mắt ngài nữa, được không?”
Thậm chí ta còn bắt đầu tự tát mình: “Nếu như ngài chán ghét ta, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta.”
Ngươi đánh ta mắng ta thế nào cũng được, ngươi giết ta cũng không sao.
Nhưng ta không thể không có phụ thân, ta không thể không có nhà.
Chu Đình Ngô kéo ta từ dưới đất dậy, hắn mạnh mẽ nắm lấy tay ta, không ngừng nói: “Ngọc nương, Ngọc nương, hoàng cung chính là nhà của nàng.”
Hắn căn bản không mất trí nhớ!
Hắn chỉ là muốn giết chết phụ thân ta, hắn chỉ không biết nên đối mặt với ta như thế nào nên mới làm như quên mất ta.
Nếu không một ngày nào đó hắn lại nói nếu không phải vì bị bệnh thì hắn sẽ không làm tổn thương ta như vậy.
Tất cả đều là vì bệnh của hắn thôi.
Ta cứ như vậy trừng mắt nhìn phụ thân tắt thở, đến khi chết ông vẫn nắm chặt lấy góc áo ta, muốn ta đừng làm chuyện dại dột.
Khuê nữ, phụ thân già rồi, sống đủ rồi, phụ thân đi tìm mẫu thân con để sống những ngày tháng thảnh thơi đây.
Con đó, ngoan ngoãn, sống thật tốt, đừng làm phụ thân phải lo lắng.
Ta như bị rút hết sức lực, tay buông xuôi.
Từ Nguyệt cười nói: “Còn không mau quỳ xuống tạ ơn?”
“Nhờ thái hậu nhân hậu nên mới để ngươi gặp phụ thân mình lần cuối, nếu không đời này ngươi có khi cũng chẳng biết đến chuyện này đâu, thật đáng thương biết bao.”
Trái tim ta đau nhức, ta đột nhiên phun ra một ngụm máu lên trên giày thêu của nàng ta.
Chu Đình Ngô hoảng hồn, hắn quay đầu gọi thái y, có thể thấy rõ được mạch máu trên cổ.
Ta yên lặng rút trâm cài tóc trên đầu, mạnh mẽ đâm về phía hắn.