Ngày Yên Tháng Lặng, Một Đời Bình An - Chương 1
1.
Trước khi Chu Đình Ngô quên ta, ta là nữ nhân hắn yêu nhất.
Ngày hắn xảy ra chuyện, hắn vẫn ra ngoài đi săn, vẫn còn chạy ôm ta cười, nói muốn săn một con hồ ly trắng thật đẹp để làm áo choàng cho ta.
Lúc hắn quay về lại máu me đầy người, hôn mê bất tỉnh.
Nghe người ta nói, hắn vì cứu Từ Nguyệt nên mới bị thương.
Ta hơi ngạc nhiên.
Từ Nguyệt là thanh mai trúc mã của Chu Đình Ngô, từ nhỏ nàng ta đã được nuôi dưỡng bên cạnh thái hậu, hai người cùng nhau lớn lên.
Nàng ta rất ghét ta.
Thời niên thiếu, nàng ta giật dây cho người ngoài cô lập ta.
Du xuân năm đó, các nàng cố ý nhốt ta ở trong núi sâu.
Hôm đó trời mưa to, ta không tìm được đường ra, cả người ướt đẫm, sốt đến mức mê sảng.
Lúc Chu Đình Ngô tìm thấy ta, ta chỉ còn thoi thóp thở.
Khi đó hắn vẫn là thái tử.
Người bình thường vẫn từ tốn cẩn thận, hôm đó lại ôm ta khóc như phụ mẫu qua đời, cầu xin ta tỉnh lại.
Lần đó Chu Đình Ngô hận không thể giết Từ Nguyệt.
Ta còn tưởng rằng hắn thật sự hận nàng ta.
Cho đến hôm nay, bọn họ tình cờ gặp nhau ở bãi săn.
Từ Nguyệt không cẩn thận ngã xuống lưng ngựa, thiếu chút nữa ngã chết.
Là Chu Đình Ngô đuổi theo bảo vệ nàng ta trong lòng.
Hai người ôm nhau lăn xuống dốc núi, đầu bị tổn thương.
Hắn vì bảo vệ nàng ta mà liều mạng, cũng quên đi ta.
2.
Ngày Chu Đình Ngô tỉnh lại, Từ Nguyệt đến tìm hắn.
Nghe thái y nói, chỗ nào hắn cũng ổn, chỉ là thua đi ta.
Ánh mắt Từ Nguyệt sáng lên, lén lút cười.
Ta không khỏi tức giận tát nàng ta một cái.
Sau đó lau tay, ném khăn tay vào mặt nàng ta.
Hung dữ răn dạy: “Ngươi còn dám đến! Khiến bệ hạ bị thương, ngươi đáng tội chết mới đúng!”
Nàng ta ôm má, đắc ý chống đối ta: “Hoàng thượng bị thương vì ta, sao ta có thể không đến được?”
“Nương nương cũng không cần dọa, hoàng thượng yêu quý ta, không nỡ để ta chết.”
Ta vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào mặt nàng ta mắng: “Không biết xấu hổ!”
Lời còn chưa dứt, Chu Đình Ngô đã vung tay ném chén thuốc qua, nước thuốc màu đen vẩy lên mặt ta, khiến ta không thể thở được.
Hắn lạnh mặt nói với ta: “Ai cho phép ngươi hô to gọi nhỏ với Nguyệt Nhi?”
“Ngươi quá ồn, cút ra ngoài.”
Giọng hắn rất nhẹ, nhẹ đến mức ta tưởng rằng mình nghe nhầm.
Ta lau mặt, ngẩng đầu lên nhìn Chu Đình Ngô.
Rõ ràng lúc trước, đây là người đặt ta lên đầu quả tim mà yêu thương.
Bây giờ ánh mắt hắn nhìn ta đã không còn tình yêu của ngày trước.
Hắn nhớ được tất cả mọi người, chỉ quên mình ta.
Hắn không phải là Chu Đình Ngô của ta.
3.
Trán của ta bị chén thuốc đập rách da.
Lúc Mộng Trúc bôi thuốc cho ta, nàng ấy đau lòng nhíu mày.
Nàng ấy an ủi ta: “Bây giờ hoàng thượng quên ngày trước đã yêu thương người đến mức nào, đợi ngài ấy nhớ lại, biết hôm nay làm tổn thương người thế này chắc chắn sẽ rất hối hận.”
“Đến lúc đó người cũng đừng lập tức tha thứ cho ngài ấy, nhất định phải để ngài ấy dỗ cho người vui mới thôi, người phải để bản thân hả giận đã.”
Thật ra cũng không phải vết thương rất nặng nhưng ta lại đau đến mức chảy mồ hôi lạnh ướt cả người.
Cũng không rõ đây là đau lòng hay là đau đầu.
Chu Đình Ngô không thích ta, tất nhiên ta sẽ không lại đến tìm hắn.
Ta đợi lâu đến mức ngày nào cũng rảnh đến phát điên, cứ như vậy nằm thẳng tắp trên giường nhìn chằm chằm xà nhà mà ngẩn người.
Mộng Trúc nói ta hơi đáng sợ.
Một đêm nàng ấy phải tỉnh dậy đến mấy lần, lần nào cũng đưa tay ra đặt trên mũi ta xem ta còn sống hay đã chết.
Sau đó nàng ấy không chịu nổi nữa, vừa cầu xin vừa lôi kéo ta đến hoa viên phơi nắng.
Ta đi trên đường, đột nhiên có người vỗ vai ta, dọa ta sợ đến mức run rẩy.
Ta nghe thấy tiếng Chu Đình Ngô nói sau lưng: “Áo choàng nàng muốn đã làm xong rồi, nhìn thử xem có thích không.”
Ta lập tức quay đầu, thấy hắn đang mỉm cười với mình, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Hắn vốn xấu tính như vậy, biết ta nhát gan còn luôn thích đứng sau lưng ta dọa.
Đợi ta xua tay không thèm để ý đến hắn, hắn sẽ cười hì hì dỗ ta, đưa cho ta một đĩa mứt hoa quả hoặc một chiếc đèn lưu ly.
Cho dù những thứ kia là đồ quý hay đồ bình thường ta cũng đều thích.
Chu Đình Ngô là một người lạnh lùng, tình trường của hắn không nhiều, nhưng tất cả những vuốt ve an ủi hắn đều dành cho ta.
Ta nghĩ rằng cuối cùng hắn cũng nhớ.
Nhưng một giây sau khi thấy rõ là ta, mặt hắn lập tức lạnh xuống.
4.
Chu Đình Ngô đang cầm chiếc áo choàng hồ ly trắng.
Là món quà hắn nói muốn tặng cho ta vào ngày hắn xảy ra chuyện.
Bây giờ áo đã làm xong nhưng lại không phải cho ta.
Từ Nguyệt chạy từ xa đến, nàng ta mặc váy lụa màu vàng nhạt, để búi tóc đơn giản, nhìn qua khá giống ta.
Khó trách Chu Đình Ngô nhận nhầm người.
Từ Nguyệt nhận chiếc áo từ tay hắn, cong mắt cười.
“Hoàng thượng, ngài vẫn còn nhớ ta muốn chiếc áo hồ ly trắng này sao!”
Lúc này Chu Đình Ngô mới có chút ý cười, cố ý đùa nàng ta: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của nàng đi, một chiếc áo choàng đã vui thế này rồi sao.”
Từ Nguyệt yêu kiều liếc mắt trách hắn: “Hoàng thượng không hiểu gì cả.”
“Ta vui vì ngài nhớ rõ ta thích gì, là vì ngài đặc biệt làm chiếc áo choàng này cho ta.”
Mấy chữ cuối nàng ta còn đặc biệt nhấn mạnh.
Nói chuyện cũng không quên cười rồi hỏi ta: “Sao mắt nương nương lại đỏ lên thế, người vừa khóc sao?”
“Chẳng lẽ là vì hoàng thượng không cho người chiếc áo choàng này?”
“Đừng mà, như vậy thì đáng thương quá, ta tặng nó cho người nha.”
Nàng ta xoay người lại giải thích với Chu Đình Ngô: “Chắc hoàng thượng không biết nhưng tính nương nương là vậy, thứ ta có nàng cũng muốn.”
“Hoàng thượng không cảm thấy nương nương khá giống ta sao?”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, nàng ta chột dạ bĩu môi, đưa áo choàng cho ta.
Ta vung tay ném nó xuống đất, vứt đi, ta ngại bẩn.
Từ Nguyệt định đưa tay nhặt áo choàng lên thì bị túm ngược lại.
Chu Đình Ngô ôm nàng ta vào lòng, một tay bóp lấy cổ ta, cúi người đối mắt với ta.
Hắn cười lạnh mắng ta: “Thứ không biết tốt xấu.”
“Nguyệt Nhi tốt tính, ngươi còn được đà lấn tới à?”
“Sao, nàng nợ ngươi sao? Vẻ mặt lúc nào cũng như đang cầu xin, giống như uất ức lắm vậy, giả vờ giả vịt, nhìn thật chán ghét.”
Chu Đình Ngô quên ta, cũng quên đi chuyện Từ Nguyệt từng ác độc làm ta tổn thương như thế nào.
Hắn và nàng ta lại thành đôi thanh mai trúc mã vô tư ngày nhỏ.
Tình cảm vài chục năm của họ làm sao có thể để người thứ ba châm ngòi.
Ta cười với hắn: “Thần thiếp không uất ức.”
“Thần thiếp chỉ mong bệ hạ có thể sớm ngày hồi phục, sau đó vĩnh viễn, đừng hối hận.”
5.
Sau đó mấy ngày, trong cung xuất hiện lời đồn.
Nói hoàng thượng ngoài mặt thì không thích Từ cô nương nhưng thật ra lại rất quan tâm.
Lúc trước ta được yêu được cưng chiều cũng là vì có nét giống Từ Nguyệt nên mới dính ánh sáng của nàng ta.
Sáng sớm trang điểm, Mộng Trúc vừa chải đầu cho ta vừa hận đến mức nghiến răng.
“Có mà Từ cô nương cả ngày bắt chước nương nương mới đúng, từ đầu đến chân học thuộc, sao có thể không giống được.”
“Nương nương mặc gì, dùng gì, nàng ta chỉ cần nhìn thấy, chưa đến hai ngày là học hết.”
“Ngay cả giọng nói của nương nương cũng học, đúng là khiến người khác buồn nôn.”
Nghe cũng thấy buồn cười thật.
Lúc trước là nàng ta học ta.
Bây giờ ta lại thành thế thân của nàng ta.
Hôm sinh thần Từ Nguyệt, ta nghe nói Chu Đình Ngô đưa nàng ta đến cây Nguyệt lão.
Trong lòng hơi căng thẳng, ta đi giày vào đuổi theo bọn họ.
Góc Đông Bắc ở hoàng cung có một cây cổ lớn, lúc trước ta thấy nó thuận mắt nên đã đặt tên cho nó là cây Nguyệt lão.
Chu Đình Ngô thấy ta thích nên đã để nó một mình một chỗ, ngoài chúng ta ra không ai được đến.
Vào đêm thất tịch hàng năm, hắn đều đưa ta đến đây, viết vào giấy rồi dùng dây đỏ buộc lên, cầu mong thần linh phù hộ chúng ta ở bên nhau cả đời.
Cái cây đó, chỉ đỏ kia, là bí mật chỉ có chúng ta biết.
Ở phía xa ta đã thấy Từ Nguyệt đang chơi đùa dưới cây Nguyệt lão, nàng ta đưa tay giật chỉ đỏ Chu Đình Ngô treo lên cho ta xuống.
Nàng ta đọc chữ trên giấy: “Ngọc nương thích mặt trăng, trẫm cũng thích.”
“Nhưng mặt trăng là mặt trăng, mặt trăng của ta là Ngọc nương.”
Sắc mặt Từ Nguyệt dần chìm xuống, sau đó lại lập tức tươi cười hỏi Chu Đình Ngô: “Ngài còn viết cả kiểu thơ đau mắt thế này sao? Không khác mấy đứa nhóc là bao, ngài có thấy xấu hổ không.”
Mặt Chu Đình Ngô đỏ lên, hắn lấy tờ giấy trong tay nàng ta, dừng một chút rồi ném vào lò lửa ủ trà bên cạnh.
Từ Nguyệt thấy ta, cố ý hỏi Chu Đình Ngô: “Nếu quý phi biết ngài đốt đi chắc sẽ khóc mất, ngài không đau lòng sao?”
Chu Đình Ngô lập tức chán ghét nhíu mày:
“Sao trẫm phải đau lòng? Nàng ta không xứng.”
“Còn nữa…”
“Cũng đâu phải thứ gì quan trọng.”
Đúng lúc này hắn quay lại thấy ta, Từ Nguyệt cũng nhìn ta cười khiêu khích.
Ta im lặng không nói gì mà tiến lên giật từng sợi chỉ đỏ trên cây xuống ném vào trong đống lửa.
Đốt hết đi, đốt cho sạch vào.
Thấy dây chỉ đỏ dần chuyển sang màu đen, Chu Đình Ngô như tức giận.
Hắn nhìn ta chằm chằm, không phân biệt được nét mặt bây giờ là bực tức hay đau lòng.
Hắn hỏi ta: “Sao ngươi nỡ…”
Nói được nửa câu, chính hắn cũng không biết bản thân đang muốn nói gì.
Nắm tay đặt lên ấn đường giống như đang đau đầu.
Một lúc sau, hắn nói ta cút.
6.
Lúc trở về, chân ta rỉ máu.
Không biết từ lúc nào trong giày đã xuất hiện một cục đá khiến lòng bàn chân ta nổi bong bóng lớn.
Ta luôn cảm thấy viên đá này thuận theo chân chui thẳng vào trái tim ta, không ngừng mài, khiến trái tim ta đẫm máu.
Ta im lặng rơi nước mắt.
Mộng Trúc ôm chặt ta, lo lắng hỏi: “Nương nương, người đau lắm sao?”
Ta gật đầu loạn xạ.
Thật đau, đau đến mức muốn ôm ai đó khóc thật lớn.
Lúc Chu Đình Ngô quên mất ta, ta cũng rất đau.
Nhưng là đau mang theo hờn dỗi.
Ta đợi dáng vẻ chật vật ôm chân ta khóc lóc nói mình đã sai của hắn.
Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để loại bỏ Chu Đình Ngô ra khỏi máu thịt của mình.
Nhưng hắn đã giúp ta đưa ra quyết định.
Chưa ai nói với ta rằng, hóa ra khi quyết định thật sự bỏ qua một người lại có thể đau đớn đến mức này.