Ngày Ngày Trăng Sáng - Chương 1
1
[Mọi đừng tiết lộ nội dung nữa, mới bắt đầu xem mà!]
[Nữ chính đang gì ? Sao cô còn bốc?]
Đây rốt cuộc là cái gì?
Khi còn đang mơ hồ, những thôn dân khác đang xếp hàng chờ bốc thăm cũng lần lượt lên tiếng:
“Làm gì ? Còn bốc ?”
“Nhanh lên nào, mọi còn đang chờ!”
Tôi quan tâm đến sự thật của những dòng bình luận .
Trong lúc bối rối, cắn răng, cứ thế bốc lấy mảnh giấy hình tam giác đó.
Trưởng thôn mở tờ giấy , ông lớn tiếng :
“Nhà Đường Tân Nguyệt, mảnh đất số 5!”
Tim đập thình thịch.
Mảnh đất số 5!
Chính là mảnh đất vườn nhà !
Cũng là mảnh đất mà bọn họ , nơi thể đào vàng?
[?! Cái quái gì ?]
[Sao nữ chính bốc trúng mảnh đất đó ? Đầu óc của cô đột nhiên thông suốt ư? Hay là sống nên đã thức tỉnh?!]
[Ể, cốt truyện lần hai sẽ thay đổi ?]
2
Tôi trở về chỗ đám đông.
Giang Húc Dương cau mày, vẻ vui.
Anh cao ráo, trai, tương lai sáng lạn cho nên các cô gái lớn nhỏ trong thôn đều lén .
Tất cả mọi đều cho rằng xứng với .
Chỉ vì khi cha mẹ hy sinh, cha mẹ thấy còn nhỏ nên đã nhận nuôi từ nhỏ cho đến lớn.
Vì , hôn sự mới định .
Từ nhỏ, đã thích lẽo đẽo theo , gọi Giang ơi, Giang mãi ngừng.
[Nữ chính đáng thương ơi, cô cứ như sẽ nam chính lợi dụng cả đời đấy.]
[Nghe nam chính dây dưa với nữ chính, lén lút qua với nữ phụ, còn ném con của nữ phụ cho nữ chính nuôi?]
[Cảm ơn đã mời, tuyến nhũ của cư dân mạng cũng là tuyến nhũ, cái loại kịch bản ngược nữ chính , bây giờ làm gì ai xem chứ? Bỏ bỏ .]
……
Bọn họ đang gì ?
Nữ chính là ? Còn nam chính là Giang Húc Dương?
Đầu của bỗng nhiên đau dữ dội.
Trong đầu đột nhiên chen một đoạn ký ức xa lạ mà quen thuộc.
3
Hóa đã sống .
Tôi nhớ kiếp của .
Kiếp , khi cha mẹ qua đời, vốn định theo bà con ở thành phố lên đó để tìm kiếm cơ hội và việc làm.
vì hôn ước với Giang Húc Dương cho nên đã chọn ở .
Lần ở , là ở cả đời.
Sau khi Giang Húc Dương kết thúc kỳ nghỉ phép kết hôn, đã trở về đơn vị.
Từ đó, chúng ở chung thì ít, xa thì nhiều.
Anh dặn dò chăm sóc Dương Tuyết Phương, phụ nữ góa chồng, vợ của bạn . Anh còn nhận con trai của Dương Tuyết Phương làm con nuôi.
Sau khi Dương Tuyết Phương đào vàng, cô đã lên thành phố làm ăn.
Sau , Giang Húc Dương càng ngày càng thăng tiến, nhưng dành suất thân cùng cho Dương Tuyết Phương.
Anh : “Em đừng nghĩ nhiều, Tuyết Phương thích hợp ngoài phấn đấu hơn em, hơn nữa em còn con trai chăm sóc.”
Tôi coi con nuôi như con ruột, thằng bé cũng từng thân thiết với vài năm.
Thế nhưng, khi Dương Tuyết Phương từ thành phố trở về, cô sang trọng xinh , luôn mua cho thằng bé nhiều thứ ho.
Thế là thằng bé dần dần bắt đầu chê bai , nó ngày càng thân thiết với bọn họ:
“Bà là đồ nhà quê, bà là mẹ , mẹ xinh giàu , mẹ sẽ đón lên thành phố ở nhà to!”
Sau đó nữa, con nuôi cũng đón lên thành phố học.
Đến khi mắc bệnh nặng, lên thành phố chữa trị.
Con nuôi nhận điện thoại của :
“Dì Đường, dì căn bản xứng với chú Giang, nếu dì, chú và mẹ đã sớm thành đôi .”
Dương Tuyết Phương cũng lóc với :
“Đường Tân Nguyệt, Húc Dương vẫn luôn , chỉ coi cô như em gái. Chẳng lẽ chỉ vì nhà cô từng chăm sóc Húc Dương mà cô làm lỡ dở cả cuộc đời của ?”
Lỡ dở?
Rốt cuộc là ai làm lỡ dở ai cả đời?
Giang Húc Dương từng bước thăng tiến, Dương Tuyết Phương làm ăn phát đạt.
Chỉ , một ở đây giữ lấy một mảnh đất nhỏ trong thôn, một nuôi nấng đứa con nuôi quan hệ huyết thống.
Tuổi xuân trôi qua đầy lãng phí, bỏ lỡ mọi cơ hội. Cả cuộc đời tầm thường và vô vị.
Chỉ !
Tôi đội nắng chang chang ở ngoài đồng gặt lúa, bẻ ngô. Hai bàn tay trầy xước đầy máu chỉ để dành dụm học phí và mua áo ấm cho con nuôi, còn Giang Húc Dương thì ở bên ngoài với Dương Tuyết Phương mượn danh nghĩa phấn đấu sự nghiệp, sống hạnh phúc bên .
Tất cả hoa tươi và tiếng vỗ tay đều thuộc về bọn họ, tất cả vất vả và khó khăn đều do một gánh chịu!
Dựa cái gì chứ?
Khi lấy Giang Húc Dương, cũng chỉ mới đôi mươi.
Vốn cũng thời gian tươi , đầy lý tưởng và hoài bão.
Vậy mà chỉ thể ràng buộc bởi hôn nhân và trách nhiệm, như một bảo mẫu nuôi lớn con cho chim tu hú.
Cuối cùng còn chán ghét và vứt bỏ, cô độc chết vì bệnh tật ở vùng quê. Tôi cứ thế mà ôm hận chết .
Vậy nên, rốt cuộc là ai làm lỡ dở ai?!
4
Tôi nắm chặt tờ giấy bốc thăm, hai mắt đẫm lệ thể thấy rõ.
Ông trời quả nhiên mắt.
May mắn thay, đã trọng sinh.
Trở ngày bốc thăm chia ruộng đất .
Tôi vẫn kết hôn với Giang Húc Dương.
Tôi vẫn thể lên thành phố để nắm bắt cơ hội.
Tất cả, đều thể làm !
5
Buổi bốc thăm vẫn kết thúc.
Khi đến lượt Dương Tuyết Phương lên bốc thăm.
Dương Tuyết Phương da trắng, mặt trái xoan, dáng mảnh mai, xinh xắn. Cô là góa phụ nhưng xinh cho nên tất cả đàn ông trong thôn đều nhịn mà cô thêm vài lần.
Cô cũng một lúc lâu, dường như biết nên bốc lấy lá thăm nào.
[Úi chời ơi, nữ phụ ngớ ? Tờ giấy mà nam chính đã làm dấu nữ chính rút mất !]
[Nữ chính thay đổi vận mệnh ư? Có chút thú vị đấy.]
[Vừa xem, cốt truyện lần hai đã thay đổi?]
Những dòng chữ xuất hiện nhiều hơn.
Trong đám đông vang lên những tiếng la ó và than thở.
Hóa Dương Tuyết Phương đã bốc trúng mảnh đất nhất thôn.
Giữa những lời chúc mừng, cô gượng gạo cầu cứu về phía Giang Húc Dương.
Giang Húc Dương nhíu mày, liếc cô một cái.
6
Về đến nhà, lật cuốn lịch .
Kiếp , Giang Húc Dương xin nghỉ phép từ đơn vị trở về.
Chính là vì chuyện chia ruộng đất của thôn và cả chuyện hôn sự của chúng .
Trong thôn chia ruộng theo đầu đàn ông. Mấy năm , cha mẹ gặp tai nạn qua đời, trong nhà còn nam giới.
Giang Húc Dương cố tình trở về để giành lấy một suất cho nhà .
Kiếp , đã biết ơn , trong lòng càng thêm yêu quý ‘ Giang’ .
Tôi càng thêm vui mừng khi thể kết hôn với , đếm từng ngày mong đến ngày tân hôn, ngày thể ở bên trong suốt quãng đời còn .
Còn bây giờ, cũng đang đếm từng ngày, đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa thì sẽ rời .
Tôi gấp một góc tờ lịch của ngày hôm đó .
Còn mười hai ngày nữa.
Trước lúc đó, nghĩ cách hủy bỏ hôn ước với .
Nhìn thấy mọi thứ của ngày xưa đang tái hiện , suýt nữa rơi nước mắt.
Lần , trói buộc trong hôn nhân, lãng phí cả một đời nữa.
Tôi giữ gìn những thứ cha mẹ để cho .
Tôi lên thành phố, nắm bắt mọi cơ hội để phát triển.
Tôi sống cuộc đời của chính .
7
Sau bữa tối, Giang Húc Dương gõ cửa phòng .
Nhà của Giang Húc Dương từ lâu đã hoang phế, từ khi còn là thiếu niên, vẫn luôn sống ở phòng dành cho khách trong nhà chúng .
“Mảnh đất em bốc thăm hôm nay, chúng đổi với nhà Dương Tuyết Phương nhé.”
“Bọn họ là mẹ góa con côi, mảnh đất đó rộng, chăm sóc hết . Mảnh đất vườn nhà chúng nhỏ hơn, đủ cho mẹ con họ sinh sống.”
Nếu như trọng sinh, cũng biết sự gian lận của Giang Húc Dương từ những dòng chữ .
Có lẽ thực sự sẽ vui mừng nghĩ rằng, đã dành đều hơn cho .
[Trời ạ, nam chính hèn hạ như ? Sao gã cứ chiếm lấy số vàng cha mẹ nữ chính để như thế?]
[Chiếm lấy thì thôi , đây là tặng cho Bạch Nguyệt Quang đấy. Hừ, bó tay !]
[Nữ chính nhất định đừng yêu đương mù quáng đấy!]
Nhìn những dòng chữ , khỏi mỉm :
“Không cần , mảnh đất đó đây vốn là của nhà chúng , bao nhiêu năm , đã tình cảm .”
Giang Húc Dương dường như cảm thấy khó xử, nhíu mày.