Ngày Em Quên Anh - Chương 6: Ngoại Truyện
Cuối cùng, tôi vẫn không thể đi vào cổng chính của cục dân chính trong thời hạn một tháng.
Bởi vì có người nói dù sao cũng phải đi lĩnh chứng, sẽ không lãng phí tài nguyên quốc gia.
Đương nhiên tôi vẫn là chính nghĩa nói cho anh ấy biết, chúng tôi chỉ là ở tình trạng hiểu biết lẫn nhau, không cho phép anh ấy lấy danh nghĩa vợ chồng trong hôn nhân động tay động chân.
Anh ấy gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nhân tiện hỏi tôi biết kỳ hạn là bao lâu, có thể ba năm ôm hai đứa không.
Bị tôi đấm cho mấy cái.
Tuy rằng anh ấy cực lực mời tôi đến công ty của anh ấy làm việc, cũng có thể làm công việc đúng chuyên ngành của tôi.
Nhưng tôi vẫn từ chối, tôi nói, tình yêu văn phòng không được là không được.
Vết xe đổ máu đầm đìa, chúng ta phải ghi nhớ.
Anh ấy lại gật đầu tỏ vẻ mình đặc biệt hiểu, thuận tiện lại hỏi tôi có thể tìm một công việc có thể đúng giờ về nhà thưởng thức món ăn mới hắn làm ra hay không.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy anh ấy đang suy nghĩ kỳ lạ.
Lại cho anh ấy một cái tát.
Bất kể nói thế nào, sau khi tôi thuận lợi tìm được việc làm, lại bồi dưỡng tình cảm nghiêm túc với bạn học Lâm Dược hai năm, chúng tôi đã thành công…
Lên xe trước rồi mới bổ sung vé.
Lại nói tiếp cái này đều tại anh ấy, không phải nói loại trình độ “Hiểu biết” này đối với vợ chồng mà nói rất bình thường.
Tôi hoài nghi sâu sắc đây đều là thủ đoạn mà anh ấy đùa giỡn với tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.
Ngày cưới, tôi nhận được bưu kiện của Chu Văn.
Tôi thật lâu không gặp được hắn, nghe nói công ty hắn làm càng ngày càng tốt, vẫn là thiếu niên tươi đẹp như cũ, à không, thanh niên chứ.
Trong bưu kiện là một xấp tiền mừng thật dày, cùng một cái…… khóa trường thọ.
“Mong cậu khỏe mạnh bình an, mọi chuyện đều tốt đẹp.”
“Chu Văn!”
Hắn không tham dự hôn lễ của tôi, lại đưa tới cho con của tôi một cái khóa trường thọ.
Đợi đến sau khi con gái nhà tôi sinh ra, tôi cố ý đem khóa kia chụp ảnh cho hắn, biểu lộ lòng biết ơn của tôi.
Hắn nói: “Cô bé xinh đẹp như cậu.”
Tôi nói: “Đương nhiên rồi, đệ nhất thiên hạ xinh đẹp như tôi.”
Gửi đi tôi có chút đỏ mặt, mấy năm nay được Lâm Dược khen tôi có chút không biết trời cao đất rộng, có thể mặt dày nói vài câu với ai, nhất thời quên mất đối phương là ai.
Vừa định thu về, liền thấy Chu Văn gửi một câu:
“Vẫn là cậu xinh đẹp nhất.”
Tôi xoa xoa ngón tay, không trả lời hắn nữa.
Lâm Dược ở ngoài phòng gọi tôi: “Bà xã, cho bú sữa đi!”
Tôi đáp lời anh ấy: “Tới rồi tới rồi.”
Ngoài cửa sổ nắng ấm vừa vặn.
Tôi nghĩ, nhân sinh dài đằng đẵng, không phải ai cũng có thể may mắn gặp được chùm sáng kia của mình.
Nhưng cuộc đời dài đằng đẵng, chỉ cần đi về phía trước, chúng ta sẽ gặp được một nửa khác phù hợp với linh hồn của mình.
Biển người mênh mông, chỉ cần tìm được nhau là tốt rồi.
Cho nên dù chậm một chút, chậm một chút cũng không sao.
Sẽ luôn đợi được.