Ngày Em Quên Anh - Chương 4
9
Ngày cuối tuần đó, tôi khoác tay Lâm Dược đi vào phòng tiệc.
“Bà xã, nơi này nhỏ như vậy sao?” Lâm Dược ghé sát vào tai tôi nhỏ giọng hỏi.
Tôi né tránh, lại quay đầu nói với hắn: “Đừng gọi bậy!”
“Được rồi…” Lâm sư tử có chút uể oải.
“Ơ, đây không phải Dư Hiểu Hiểu sao, như thế nào? Đến cướp rể sao?” Trương Y Đình mặc một bộ váy công chúa, kéo cánh tay Chu Văn hướng chúng tôi đi tới.
Chu Văn hôm nay vì đáp ứng với Trương Y Đình, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn qua cực kỳ giống trong truyện cổ tích hoàng tử.
Lòng tôi hung hăng co rụt lại, cơ hồ khống chế không được chính mình, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.
Tôi đã theo chàng trai đó nhiều năm như vậy, người mà tôi yêu mến trong 10 năm.
Hôm nay đính hôn.
Tôi hơi cúi đầu, che giấu sự khác thường của mình.
“Dư Hiểu Hiểu……”
Tôi nghe thấy giọng nói của Chu Văn, chỉ là còn chưa nói xong, đã bị cắt đứt.
“Xin chào, tôi là Lâm Dược.”
“Là… chồng của Hiểu Hiểu.”
Không khí trong nháy mắt yên tĩnh, tôi gần như không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt Chu Văn.
Sợ từ bên trong nhìn thấy sự chán ghét.
“Loảng xoảng” một tiếng vang lên! Tôi lảo đảo.
Lúc phục hồi tinh thần lại, Chu Văn đã đặt Lâm Dược thật chặt dưới thân từng câu từng chữ chất vấn: “Anh! nói! cái gì! cái gì!”
Tôi vội vàng đưa tay kéo “Anh làm gì vậy Chu Văn!”
Người vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều.
Giọng nói của tôi càng ngày càng vội vàng.
“Hôm nay là tiệc đính hôn của anh, anh làm gì vậy?”
“Đi con mẹ nó mà đính hôn!” Chu Văn hất tay tôi ra, tôi đứng không vững ngã ngồi dưới đất.
“Nếu nói tàn nhẫn, Dư Hiểu Hiểu cậu đúng là tàn nhẫn không ai bằng!” Chu Văn chậm rãi đứng lên, sửa sang lại cổ áo của mình, cằm hướng lên trên cao, nhìn xuống tôi.
“Chỉ là tôi nói vài câu trong lúc say, cậu quay đầu liền đi ngay cả người cũng không tìm thấy, còn từ chức!”
Chu Văn như là tức giận đến ác độc, vừa nói vừa lật tung cái bàn trong tay, bánh ngọt rơi đầy đất.
“Gọi điện thoại không nhận, gửi tin nhắn không trả lời! Cậu có bản lĩnh rồi Dư Hiểu Hiểu!”
Tôi có chút giật mình.
Lâm Dược tiến lên kéo tôi, lại bị Chu Văn một quyền đánh ngã xuống đất.
“Tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua hắn, hắn từ đâu chui ra!” Khuôn mặt đẹp trai kia ở trước mắt tôi không ngừng phóng đại, vặn vẹo, trong nháy mắt giống như là không nhận ra người trước mắt.
“Tôi tổ chức tiệc cưới giả này, chính là muốn gặp cậu một lần, lão tử làm ra chuyện lớn như vậy!”
“Cậu còn dám kết hôn?”
Cả người tôi cứng đờ.
Gian nan nhấn mạnh chữ: “Chu Văn, có phải cậu điên rồi không? Đính hôn! Chuyện lớn như vậy cậu cũng có thể làm giả?”
“Là tôi điên rồi đấy! Nếu không phải điên rồi thì làm sao tôi có thể thích cậu được?”
Tôi lắng nghe những lời bên tai, nghi ngờ tai mình có vấn đề.
“Cậu nói…… Cái gì?”
Lâm Dược mạnh mẽ đứng lên vung một quyền lên mặt Chu Văn, hai người lại nhanh chóng đánh nhau.
Xung quanh vang lên từng trận kinh hô, có người đã gọi điện thoại báo cảnh sát.
Đầu óc của tôi có chút hỗn độn, không biết nên đáng tiếc bữa tiệc đính hôn tuy nhỏ nhưng đẹp đẽ này hay khiếp sợ trước sự tàn nhẫn bất thình lình của Chu Văn, hoặc là…
Hai người họ càng đánh càng hung ác.
Tôi còn sững sờ tại chỗ, đợi đến khi kịp phản ứng, đối diện là cái bàn vuông dài màu trắng kia, mặt trên bày đầy sâm banh.
“Cẩn thận!” Đây là giọng nói của Chu Văn.
“Đừng sợ!” Đây là giọng của Lâm Dược.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối ập đến, chính là giây phút áo khoác của Lâm Dược trùm lên đầu tôi, hắn phủ lên người tôi nói đừng sợ.
10
“Đang suy nghĩ gì thế?” Lâm Dược xuất hiện sau lưng tôi, cẩn thận khoác thêm cho tôi một chiếc áo khoác.
“Đang suy nghĩ… vết thương của anh thế nào rồi?” Tôi cởi áo khoác lên người hắn.
“Nói dối” Lâm Dược hời hợt nói.
Tôi theo bản năng muốn phản bác, lại nói không ra lời, trong đầu đều là ánh mắt của Chu Văn lúc rời khỏi phòng tiệc.
Ánh mắt hắn đỏ bừng, giống như muốn khóc hỏi tôi: “Dư Hiểu Hiểu, tôi nói tôi thích cậu, cậu vẫn muốn đi với anh ta phải không?”
Lâm Dược đứng bên cạnh tôi không nói lời nào, chỉ gắt gao cau mày, giống như rất đau.
Tôi không quay đầu lại, đỡ Lâm Dược đi ra cửa.
Lâm Dược bị thương không nặng, ở bệnh viện xử lý một chút rồi chúng tôi liền cùng nhau trở về nhà.
Đêm nay, bầu trời đêm không mây, ánh sao lại rực rỡ.
Đêm dài đằng đẵng, luôn có thể lôi ra tâm sự vô tận của con người.
“Hôm nay… gây phiền cho anh rồi…” Tôi cúi đầu, xoa xoa ngón tay mình.
Lâm Dược cúi đầu cười “Đã nói không cần khách khí, chúng ta là vợ chồng mà.”
Có thể là tâm tình quá tệ, tôi nghe hắn nói, có chút muốn cười.
Lâm Dược nhìn mặt tôi hồi lâu, đột nhiên vươn tay búng ngón tay trước mắt tôi, tay hơi cuộn lại đặt ở bên miệng, cổ ngẩng lên.
“Muốn uống một chút không?” Khóe mắt hắn cong thành trăng lưỡi liềm, ý cười như là ngân hà rải rác.
Không hiểu sao, tôi đồng ý.
Ly rượu lắc lư, mang theo một mảnh mông lung.
Tôi khẩn cấp cần nói chuyện với người khác “Lâm Dược…”
Tôi quay đầu nhìn khuôn mặt nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, nhẹ nhàng mở miệng.
“Hôm nay, là ngày Chu Văn đính hôn, Chu Văn… là người tôi thích mười năm.”
Trong nháy mắt lời nói vừa ra khỏi miệng, nước mắt của tôi từ trong hốc mắt rơi xuống.
Mười năm, hơn 3000 ngày đêm.
Người tôi từng bỏ ra tâm huyết để thích, hôm nay trong tiệc đính hôn của hắn nói hắn thích tôi.
Hoang đường như vậy, như vậy…… Không thực tế.
“Như là… như là” Tôi cố sức suy nghĩ, muốn nghĩ ra một câu thích hợp để hình dung.
Biết rõ không thể làm mà làm.
Tôi quay đầu, nhìn Lâm Dược, hắn nhẹ nhàng chạm vào ly của tôi, nói tiếp: “Giống như đang đi trong bóng tối, đuổi theo ánh sáng mà mình mãi mãi không thể chạm tới.”
“Biết rõ mình mãi mãi cũng không có khả năng đi tới bên cạnh hắn, vẫn là muốn gần một chút…… Lại gần một chút.”
“Anh……”
Lâm Dược chỉ cười, cầm lấy cái ly trong tay tôi nói: “Rượu lớn hại thân, đừng uống nữa.”
“Tôi hiểu cảm giác này, bởi vì tôi cũng từng thích một người giống như cô.”
“Tôi chợt nhớ ra, mẹ Lâm nói anh có một người đã thích rất lâu.”
“Đó hẳn là một cô gái xinh đẹp nha!” Tôi nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn đối diện với ánh mắt của tôi, như là nhìn quá khứ rất xa xôi, sau đó cho tôi câu trả lời khẳng định.
“Ừ, là một người rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp!”
Hắn lập tức quay đầu đi nói: “Là cô gái giống như mây, mềm mại, yên tĩnh, bao dung.”
“Ở trong mắt tôi, sáng chói mắt.”
“Không dám nhìn thẳng, không dám tới gần, không dám… tiến về phía trước một bước, sợ cô ấy nghe thấy tim tôi đập, sợ cô ấy nhìn thấy tôi hoảng hốt, sợ cô ấy bất mãn với sự lỗ mãng của tôi, làm thế nào mới có thể đi về phía cô ấy một bước, lại trở thành khó khăn lớn nhất trong cuộc đời tôi.”
Tôi cười cười, quả nhiên, người mình thích, bất luận lúc nào, đều sáng ngời chói mắt.
“Dù sao cũng phải thử” Tôi nói, con người cần dũng khí.
“Ừ, tôi cũng tự nói với mình như vậy, phải dũng cảm như cô ấy mới tốt.”
“Cô gái yên tĩnh như mây mà cũng dũng cảm như lửa sao?” Tôi khẽ hỏi.
Lâm Dược nhếch khóe miệng, tôi mới phát hiện, má trái hắn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Cảm giác rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó.
“Anh nói chúng ta cùng một trường đại học đúng không? Chúng ta có……”
Lời của tôi còn chưa nói xong, đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt.
Nó dồn dập vang lên, trong đêm khuya phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của tôi.
Trên đó rõ ràng để: Người gọi, Chu Văn.
11
Tôi nhìn màn hình điện thoại sáng và tối, tối và sáng.
Lặp đi lặp lại, cuối cùng Chu Văn chỉ gửi cho tôi một câu: “Chúng ta nói chuyện một chút.”
Trong nháy mắt đó, tôi như phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại di động cố gắng che chắn màn hình của tôi.
Trong nháy mắt cầm lấy điện thoại di động, lại có chút mờ mịt.
“Đi thôi” Lâm Dược vẫn đang cười.
Bỗng nhiên tôi lại không đúng lúc nhớ tới, từ lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy, hắn vẫn luôn cười.
Chỉ cười với tôi thôi.
Ánh mắt trong suốt lại ôn nhu, không hiểu sao làm cho tôi áy náy.
“Tôi……”
“Đừng lo lắng, tôi đưa cô đi” Lâm Dược đứng dậy đi ra ngoài, đưa cho tôi một cái áo khoác.
“Ban đêm gió lớn, đừng để bị cảm lạnh.”
“Nếu cô muốn ở bên anh ta, chúng ta sẽ làm thủ tục theo thời gian quy định, nếu… cô không muốn ở bên anh ta nữa, tôi… có chuyện muốn nói với cô.”
Trước khi xuống xe, câu cuối cùng Lâm Dược nói với tôi là:
“Tôi, thật lâu thật lâu trước đây đã gặp qua cô.”
Gió đêm quả thật có chút lạnh, tôi kéo quần áo trên người lại nhìn thấy Chu Văn cách đó không xa.
Thân hình cao hắn lớn dựa vào xe, đầu ngón tay lúc sáng lúc tối.
Chúng tôi từ xa nhìn nhau, ở giữa dòng xe cộ, giống như là dùng mười năm cũng vượt qua khoảng cách.
Cuối cùng vẫn là tôi, một mình đi về phía hắn.
“Cậu từ trên xe của anh ta xuống?”
“Chờ lâu chưa?”
Chúng tôi cùng nhau mở miệng.
Tôi nhịn không được nhắm mắt lại, theo bản năng quan tâm Chu Văn giống như khắc sâu trong xương cốt tôi, theo bản năng chất vấn tôi cũng giống như khắc sâu trong cốt huyết của Chu Văn.
Chúng tôi chưa bao giờ bất bình đẳng.
Nhất thời trầm mặc, chúng tôi đều không muốn mở miệng trả lời vấn đề của đối phương, lại đều không muốn mở miệng nói câu tiếp theo.
“Tìm chỗ tâm sự đi” Chu Văn dẫn đầu mở miệng.
“Không được, cứ ở chỗ này nói đi” Gió lạnh muốn thổi vào trong xương, ý thức của tôi cũng bởi vậy mà thanh minh.
“Được” Chu Văn giẫm tắt tàn thuốc, hai tay ôm ở trước ngực lạnh lùng nhìn tôi.
“Tôi thích cậu, cậu đừng làm loạn nữa, hôm nay hãy cắt đứt với tên kia đi, ngày mai trở về công ty đi làm.” Chu Văn giống như là học thuộc công thức bình thường nói với tôi.
Tôi nhìn mặt hắn, từ lông mày đến mắt rồi đến sống mũi, cuối cùng đến môi.
Một tấc một tấc, một chút cũng chưa từng bỏ sót.
Tôi nghĩ, kỳ thật Chu Văn chưa hề thay đổi, nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn trưởng thành theo dáng vẻ tôi thích.
Kiêu hãnh, sáng sủa, cũng xa xôi.
Là tôi cố gắng biến hắn thành người bên cạnh.
Là tôi tham lam không đủ.
“Chu Văn, mười năm trước… lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi đó tôi cảm thấy, cậu thật đẹp trai! Sao có thể có người đẹp trai như vậy? Cậu từ cửa phòng học đi vào, giống như ánh mặt trời thiêu đốt hai mắt tôi, một khắc cậu ngồi bên cạnh tôi, tim tôi cũng sắp ngừng đập. Sau đó cậu luôn nói, cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng của tôi khi đó không giống với những cô gái khác, kỳ thật rất nhiều lần tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn. Khi đó, tôi không mở miệng nói bất cứ lời gì, chỉ là gật đầu. Cậu không biết, kỳ thật tôi không dám mở miệng, chỉ có thể giả vờ cúi đầu đọc sách, sợ bị cậu nhìn thấy niềm vui sướng trong mắt tôi.”
“Sợ…… bị cậu phiền chán, sợ cậu sẽ đổi ý.”
Tôi nhẹ giọng cười rộ lên “Giống như là thủ quỹ sòng bạc, phát hiện trân bảo tuyệt thế, sợ người khác cướp nó đi, hận không thể đóng cửa ngừng kinh doanh.”
“Trong rất nhiều năm sau này, cậu đều là khối bảo thạch trân quý nhất trong lòng tôi.”
“Vô giá.”
“Bởi vì ngồi bên cạnh cậu, đến trường… trở thành điều tôi mong đợi nhất, bởi vì ở bên cạnh cậu, cuộc sống… sẽ trở nên sống động.”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn và nói: “Bởi vì cậu, tôi cảm thấy tuổi trẻ của tôi… rất có ý nghĩa.”
“Là tôi thích cậu, cũng chỉ là tôi…… Thích cậu.”
Chu Văn chết lặng nhìn chằm chằm tôi: “Tôi nói tôi cũng thích cậu!”
Tôi tiến lên một bước nhẹ nhàng vòng qua vai Chu Văn.
“Không phải cậu thích tôi, hiện tại cậu không hiểu, nhưng sau này sẽ hiểu, thích một người, hẳn là một chuyện khiến cậu cảm thấy kiêu ngạo, khiến cậu cảm thấy là… chuyện tốt đẹp.”
“Đó không phải là một cái gì đó do dự, xấu hổ.”
Chu Văn ôm chặt lấy tôi, gần như khiến tôi không thở nổi.
“Không phải! Không phải, chỉ là tôi không hiểu, hiện tại tôi hiểu, hiện tại tôi đã hiểu!”
Thanh âm Chu Văn rất vội vàng, mang theo vài phần rung động.