Ngày Em Quên Anh - Chương 1
1
Theo nghĩa thông thường, Chu Văn là một kẻ cặn bã.
Cô gái theo đuổi hắn rất nhiều, yêu đương nhiều không đếm xuể.
Tôi là người ít được chú ý nhất trong tất cả những người theo đuổi hắn.
Ha, có lẽ có một chút rất lóe sáng.
Tôi thật sự rất có thể nhịn!
Tôi quen Chu Văn từ hồi trung học.
Chúng tôi cùng trường, cùng lớp, cùng bàn.
Mỗi ngày đều có đủ loại nữ sinh nhét thư tình màu sắc rực rỡ vào bàn hắn.
Gửi tất cả các loại snack.
Trình độ hoa cả mắt quả thực làm cho tôi líu lưỡi.
Chu Văn sẽ xem, thú vui lớn nhất của hắn lúc đi học chính là mở từng bức từng bức thư tình, giống hoàng đế phê duyệt tấu chương đồng thời sẽ tiến hành nhận xét.
Chọn ra thứ hắn cho là tốt rồi ném cho tôi, để tôi dùng vào lần sau giúp hắn viết thư tình.
Ừm, từ lúc đó trở đi tôi chính là thư ký của Chu Văn.
Chuyên giúp hắn viết thư tình.
Kỳ thật Chu Văn cũng không cần viết thư tình, chỉ cần với khuôn mặt kia quả thực không có nữ sinh nào có thể từ chối hắn.
Dù sao tôi cũng không thể.
Thời trung học tôi thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra sự ngưỡng mộ của tôi.
Tôi thích Chu Văn quả thực là chuyện đương nhiên.
Ngoại hình, dáng người đều xuất chúng, ngay cả thành tích…… cũng xuất chúng.
Dường như ông trời không đóng cánh cửa sổ nào cho hắn.
Nhưng ở trên người người bình thường như chúng tôi, đóng lại một cánh lại một cánh.
Tôi dùng hết toàn lực, mới thi đậu vào đại học của Chu Văn, trở thành một trong số ít người hắn quen biết ở trường mới.
Chẳng có ích gì.
Chu Văn nhanh chóng kết giao với một đống soái ca mỹ nữ, mỗi một người đều chói mắt như sao trong đêm tối, còn tôi thì như người vô danh.
Tôi nhìn bộ đồ rộng thùng thình trên người mình, lúc Chu Văn chủ động chào hỏi với tôi, tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng khi Chu Văn hẹn tôi ra ngoài, tôi lại không có cách nào để từ chối.
Cho nên bốn năm đại học, tôi từ việc hay viết thư tình cho Chu Văn, biến thành chuyên là người giúp việc cho hắn.
Hoặc thư ký của hắn.
Bạn học đại học đối với tình cảm càng thêm mẫn cảm, bọn họ liếc mắt một cái liền nhìn ra sự hâm mộ của tôi đối với Chu Văn.
Một lần trong tiệc rượu, Chu Văn hiếm khi thua một lần, mọi người kêu la để cho hắn nói lời thật lòng.
Hắn bắt chéo chân, nhún vai không sao cả, trong nháy mắt bả vai phập phồng lại hạ xuống, ánh mắt của tôi run lên.
Có người mở miệng hỏi: “Dư Hiểu Hiểu thích cậu, cậu có biết không?”
Dư Hiểu Hiểu là tôi.
Nụ cười của tôi rủ xuống, nhanh chóng rơi xuống không trung như quả bóng bị người ta đâm thủng bằng kim.
Rõ ràng là nơi tối tăm chỉ có thể nhìn thấy hình dáng, trong nháy mắt lại giống như có người dùng ánh đèn chiếu sáng chỗ tôi đang ngồi, tôi không có chỗ nào che giấu.
Tim đập nhanh muốn lao ra khỏi lòng ngực, đầu óc tôi hỗn loạn đến mức không biết là muốn cho hắn nói biết hay là không biết.
Không đợi tôi suy nghĩ cẩn thận, tôi đã nghe thấy câu trả lời của hắn.
Nó giống như một dòng nước tràn qua sườn núi, chói tai.
Hắn nói: “Tôi biết.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía tôi, nghiêm túc như là đang hoàn thành một đề toán lớn cuối cùng.
“Hiểu Hiểu, cậu biết tôi không thích cậu chứ?”
Tất nhiên tôi biết, giống như hoa hướng dương vĩnh viễn xoay quanh mặt trời, mà mặt trời lại không dừng lại vì hoa hướng dương.
Chu Văn là người lấp lánh như mặt trời.
Tôi là hoa hướng dương chỉ xoay quanh hắn.
2
Tôi không đáp lại câu nói kia, bởi vì đáp án của tôi không quan trọng, lời nói của Chu Văn chính là đáp án hắn cho tôi.
Tôi biết đáp án, còn cố gắng giải đề.
Nói cách khác, đã biết rõ kết quả còn cố chấp, cái này không trách được Chu Văn.
Tôi chỉ có thể tự trách mình.
Bắt đầu từ ngày đó, toàn thế giới đều biết tôi thích Chu Văn, Chu Văn không thích tôi.
Bảy năm.
Suốt bảy năm.
Tôi nhìn Chu Văn thay đổi từng nữ sinh bên người, lúc hắn có bạn gái tôi liền biến mất, lúc không có bạn gái tôi liền xuất hiện.
Chúng tôi ngầm hiểu, ai cũng không chọc thủng tầng cửa sổ giấy này.
Cho đến một tuần trước, Chu Văn đề xuất để tôi giả làm bạn gái hắn đi gặp ba mẹ hắn.
Tại sao lại để tôi đi?
Những cô gái bên ngoài hắn đều chơi đùa, nếu thật sự phải kết hôn thì phải do gia đình sắp xếp, hắn lại không muốn kết hôn nhanh như vậy, phải tìm tôi giúp một tay.
Giọng hắn nhẹ nhàng như đang bàn luận với tôi ngày mai có nên đi xem phim mới nhất hay không, hoặc là có nên cùng nhau nếm thử nhà hàng mới mở hay không.
Hắn nói chỉ là giúp đỡ hắn thôi.
“Cậu không phải không muốn đó chứ?” Ánh mắt hắn chớp chớp một cái, đuôi mắt hơi hơi giơ lên, giống như là cậu bé nhiều năm trước không chào hỏi ngồi bên cạnh tôi.
Khi đó hắn cũng nói: “Aiya, giúp một tay đi, mấy cô gái kia phiền quá, cậu ngồi bên cạnh tôi được không.”
Kể từ đó, tôi đã giúp đỡ 10 năm.
Tôi không muốn giúp nữa.
“Chu Văn, cậu biết đấy, tôi thích cậu.”
Thân thể Chu Văn cứng đờ, giống như không ngờ tôi lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Rất nhanh hắn lại trấn an lại, khóe miệng hướng lên trên gợi lên một độ cong, lộ ra núm đồng tiền bên phải.
“Thế nào? Cậu muốn yêu đương với tôi?”
Tôi có chút muốn cười. Muốn á? Tôi đương nhiên muốn.
Nhiều năm như vậy, tôi không chỉ một lần tự hỏi bản thân, đến khi nào thì có thể đến lượt tôi đây?
Nhiều cô gái như vậy, vì sao không thể có một người là tôi?
Chu Văn biết, hắn làm bộ như không biết.
Tôi bất tri bất giác, có chút thay mình cảm thấy không đáng.
Tôi bình tĩnh nhìn ánh mắt của hắn, muốn từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra một tia hoảng hốt.
Không, không bao giờ.
Hắn đối đầu với tôi mãi mãi nắm chắc thắng lợi, giống như là vương giả cao cao tại thượng.
Tôi quay người bước đi, một câu cũng không nói.
Chúng tôi chia tay trong không vui.
3
Từ đó về sau tôi vẫn làm công việc bình thường, mỗi ngày tận chức tận trách, thậm chí còn đem lịch trình hẹn hò của Chu Văn tri kỷ in ra đặt ở góc bàn của hắn.
Hắn lại bắt đầu bới móc.
“Nước trong cốc lạnh rồi.”
“Cà phê hôm nay đâu?”
“Ông chủ còn chưa tan ca, sao cậu lại tan ca?”
Lúc nhận được điện thoại của Chu Văn tôi vừa mới về đến nhà, còn chưa kịp uống một ngụm nước.
Tôi nhíu nhíu mày, cũng không phải rất muốn để ý đến loại lời nói nhàm chán này của hắn.
“Chu tổng, có chuyện gì khác sao?”
Tôi mở loa điện thoại sang một bên đứng dậy lấy nước, xoay người lại phát hiện hắn đã cúp máy.
Chỉ là đêm nay cũng không yên tĩnh, 12 giờ rưỡi tôi nhận được điện thoại của bạn tốt chung của chúng tôi.
“Hiểu Hiểu? Chu Văn uống say mèm rồi, cậu có thể tới đón cậu ấy về không?”
Tôi mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bên ngoài trời đổ mưa to, do dự một giây vẫn là ra cửa.
Chu Văn chính xác là uống đến bất tỉnh nhân sự, tôi tốn rất nhiều sức lực mới kéo hắn đến trên xe, trên người ướt hơn phân nửa.
Miệng Chu Văn lẩm bẩm, mãi cho đến khi tôi đưa hắn về nhà, hắn nhìn qua mới có vài phần thanh tỉnh.
“Dư Hiểu Hiểu?” Hắn nhắm đôi mắt đào hoa nằm xuống sofa, nhìn tôi bận trước bận sau rót nước cho hắn, pha trà, lau mặt.
Tôi nghe hắn mềm giọng gọi tên tôi, trong lòng mềm mại, thanh âm cũng không khỏi đè thấp vài phần.
“Cậu đừng thích tôi nữa.” Hắn cong mắt nhưng lời nói như dao đâm vào tim tôi.
“Ừm… tôi thật sự không thích cậu, tính tình cậu quá mềm yếu, tôi thích có tính tình một chút, còn có… tôi thích ngực lớn hơn một chút, chân dài hơn một chút, mặt, mặt nhọn hơn một chút.”
Hắn ôm gối ôm trên sofa, vùi mặt vào lớp vải mềm mại từ từ bổ sung: “Nếu cậu xinh đẹp hơn một chút, chúng ta sẽ kết hôn.”
Có thể là quần áo trên người ướt đẫm, tôi như rơi xuống hầm băng.
Chu Văn đối với tôi mà nói là dạng người gì?
Là mặt trời lấp lánh trên bầu trời, chỉ cầu được chiếu sáng, không dám nhìn thẳng.
Tôi đối với Chu Văn mà nói là người như thế nào?
Là khăn lau bên người không đủ chói mắt, không đủ xinh đẹp, cũng không có giá trị.
Ngày đó tôi chảy nước mắt thật lâu, giống như là cười nhạo dục vọng tham lam nhiều năm qua của mình.
Để lại chìa khóa nhà Chu Văn, suốt đêm viết đơn từ chức.
Ngày hôm sau, tôi không đi làm.
Ngày thứ ba Chu Văn liền trả lời đơn từ chức của tôi, bảo tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho trợ lý tiếp theo của hắn.
Tôi đón Chu Văn buổi tối hôm đó bị mắc mưa, lại khóc cả đêm, sốt nhẹ liên tục làm cho toàn thân tôi đều không có sức lực gì.
Tôi liên lạc với đồng nghiệp có quan hệ tốt với tôi, nhờ cậu ấy giúp dọn dẹp bàn làm việc của tôi một chút.
Cậu ấy hỏi tôi xử lý đồ đạc như thế nào, tôi do dự lại do dự mới nói:
“Ném hết đi.”
Lúc nhận được bản kế hoạch đầu tiên, Chu Văn tặng tôi một cây bút máy, nói cảm ơn kế hoạch đặc sắc của tôi.
Thời điểm tròn một năm gây dựng sự nghiệp, Chu Văn tặng tôi một chậu cây phát tài, nói chúc tôi từng bước thăng chức.
Năm nay, Chu Văn tặng tôi một mô hình hoa, nói…
Chúc tình bạn của chúng tôi không bao giờ phai tàn.
Đồng nghiệp ở đầu dây bên kia có chút do dự, lại xác định với tôi một lần nữa.
“Tôi nói vứt hết đi.”
Thanh âm đồng nghiệp không hiểu sao có chút run rẩy, lập tức tôi nghe được một tiếng vang thật lớn, giống như là có người hung hăng ném xuống thứ gì đó.
Một giây sau, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Văn.
“Dư Hiểu Hiểu!”
Tôi nhanh nhẹn cúp điện thoại, không muốn nghe thấy bất cứ lời nào mà hắn nói ra nữa.
Chỉ là khi cúp điện thoại, thanh âm của hắn vẫn còn vang lên bên tai.
Nói một câu đều là: “Nếu cậu xinh đẹp hơn một chút……”
“Nếu cậu xinh đẹp hơn một chút, chúng ta sẽ kết hôn.”
Nước mắt tôi lại rơi xuống.
Dư Hiểu Hiểu đừng khóc.
Bản thân không đủ xinh đẹp.
Không đủ đẹp thế thôi.