Ngày Anh Không Còn Yêu - Chương 2
5
Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, nụ hôn của Đoạn Lập Trạch dồn dập kéo về phía tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi hôn người khác ngoài Từ Thịnh Châu.
Kỳ lạ chính là, tôi hình như còn rất thích.
Có thể là khuôn mặt này của Đoạn Lập Trạch thật sự quá mức đẹp mắt.
Ngoại hình của hắn hoàn toàn là mẫu người tôi thích.
Lần đầu gặp nhau.
Tôi và Từ Thịnh Châu đã quen được 4 năm, khi đó Từ Thịnh Châu vì nguyên nhân của tôi mà dọn ra khỏi nhà hơn 1 năm.
Tình cảm của chúng tôi đang nồng đậm.
Thật ra thì từ bề ngoài mà nói, Từ Thịnh Châu cũng không phải mẫu người tôi thích.
Từ Thịnh Châu đẹp trai như ánh mặt trời.
Đoạn Lập Trạch thì cứng rắng mang theo khí chất lưu manh.
Tình yêu của Từ Thịnh Châu 18 tuổi rất đáng giá.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác được yêu thương từ hắn, và tôi nhanh chóng rơi vào đó.
Lần đầu tiên làm với Đoạn Lập Trạch tôi thậm chí còn không ra khỏi cửa.
Khó trách hắn dám dõng dạc đến để cho tôi thử xem.
Tiền vốn của hắn thật sự quá đủ.
Sự nhiệt tình của hắn gần như nhấn chìm tôi.
Tình cảm mãnh liệt như vậy tôi và Từ Thịnh Châu đã rất lâu không có.
Đúng như lời Từ Thịnh Châu nói.
10 năm, tình yêu mãnh liệt lúc trước đã sớm giảm đi.
Chúng tôi 2 năm nay cho dù là nằm cùng một chỗ, phần lớn thời gian cũng chỉ là ôm và ngủ.
Có thể.
Chia tay là kết thúc tốt nhất cho chúng tôi.
Chỉ là đoạn tình cảm này cuối cùng vẫn bị hắn làm bẩn.
“Chị Thẩm Sơ, thoải mái không?”
Ánh mắt của Đoạn Lập Trạch sáng ngời nhìn tôi.
Đáy mắt hắn không hề che giấu tình yêu khiến tôi có chút hoảng hốt.
Đã từng.
Từ Thịnh Châu cũng nhìn tôi như vậy.
“Chị Thẩm Sơ.”
Tôi không trả lời, Đoạn Lập Trạch càng thêm quá đáng ăn hiếp tôi.
Cuối cùng tôi chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng.
Nghe được câu trả lời vừa lòng, Đoạn Lập Trạch còn hăng hái hơn lúc nãy: “Chị Thẩm Sơ, ôm em đi.”
Tôi ngoan ngoãn ôm lấy cổ hắn, bị hắn ôm từ sô pha vào phòng ngủ.
Cuối cùng, tôi hoàn toàn mất ý thức.
6
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, bên cạnh tôi đã trống rỗng.
Thân thể tôi giống như bị xe cán qua.
Trong lòng tôi nói thầm, Đoạn Lập Trạch thật sự nhìn không ra là người chưa từng yêu đương.
Chiêu thức giày vò người của hắn so với Từ Thịnh Châu còn quá nhiều.
Tôi vén chăn xuống giường.
Đêm qua coi như là phóng túng cuối cùng của tôi đối với chính mình.
Công ty muốn mở chi nhánh mới ở Bắc Kinh, vẫn muốn cho tôi đi qua đó.
Bởi vì nguyên nhân của Từ Thịnh Châu tôi chậm chạp không quyết định được chủ ý.
Hôm nay chia tay với hắn, tôi đã quyết tâm chấp nhận sự điều động của công ty.
Tôi vốn là người Bắc Kinh, muốn rời xa nhà để học đại học, liền thi đến Hải Thành.
Sau khi tốt nghiệp, tôi chỉ trở về Bắc Kinh một lần.
Tôi mở cửa muốn đi rửa mặt.
Một mùi thơm bay vào chóp mũi, tôi ngẩng đầu, chỉ thấy Đoạn Lập Trạch đang cúi đầu chiên trứng trong phòng bếp kiểu mở.
Tôi sửng sốt.
Hiển nhiên không nghĩ tới Đoạn Lập Trạch sẽ làm loại chuyện này.
Tôi tưởng hắn ta đi rồi.
Làm như nhận ra ánh mắt của tôi, Đoạn Lập Trạch nhìn lại.
Khi nhìn thấy tôi, cặp mắt kia của hắn giống như là chứa đầy ánh sáng vụn vặt.
Ánh sáng ban mai mùa hè đánh vào người hắn, mạ cho hắn một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Trái tim tưởng chừng sẽ không dao động kia lại đập loạn.
Dường như tôi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
“Chị Thẩm Sơ, chị dậy rồi à?”
“Bữa sáng rất nhanh là có thể ăn rồi.”
Lúc hắn nói chuyện, mặt mày nhướng lên, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Tôi đè xuống sự rung động trong lòng, nhàn nhạt “Ừ”.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có sự phát triển nào khác với Đoạn Lập Trạch.
Tình yêu 10 năm với Từ Thịnh Châu đã hao phí tất cả tinh lực của tôi.
Tôi không thể chịu đựng thêm một mối quan hệ không có kết quả nào nữa.
Huống hồ Đoạn Lập Trạch mới 24.
Khoảng cách giữa chúng tôi không chỉ ở tuổi tác, mà còn ở gia thế.
Gia thế của hắn cũng không kém so với Từ Thịnh Châu, thậm chí so ra chỉ có hơn chứ không kém.
7
Lúc ăn sáng, Đoạn Lập Trạch nói lát nữa dẫn tôi đi chơi.
Nhìn biểu tình mặt mày hớn hở của hắn.
Tôi không từ chối.
Tôi mua vé bay đến Bắc Kinh vào thứ 2, sau ngày mai, tôi sẽ hoàn toàn phân rõ giới hạn với bạn bè của Từ Thịnh Châu.
Tôi trăm lần không nghĩ tới Đoạn Lập Trạch lại dẫn tôi đến khu vui chơi.
Bởi vì ba tái hôn, hầu hết thời gian ông ấy đều ở nhà mới.
Khi còn nhỏ không có ai đưa tôi đến công viên giải trí.
Lần đầu tiên Từ Thịnh Châu dẫn tôi đến khu vui chơi, sau khi nghe được lời tôi nói, rất là đau lòng.
Hắn nói: “Sau này mỗi năm chúng ta đều đến được không?”
Chúng tôi đến đây mỗi năm trong 6 năm đầu tiên.
Từ năm thứ 7 trở đi.
Công việc của hắn luôn bề bộn nhiều việc, tôi đau lòng hắn liền nói không sao.
Sau đó tôi không đến một lần nào nữa.
“Chị Thẩm Sơ.”
Tôi nghe tiếng quay đầu lại, dây buộc tóc tai thỏ màu tím bị Đoạn Lập Trạch đeo lên đầu tôi.
“Quả nhiên rất thích hợp với chị Thẩm Sơ.”
Hắn cười bừa bãi lại phô trương, sau đó nắm tay tôi.
Đoạn Lập Trạch: “Khi còn bé công việc của ba mẹ em bề bộn nhiều việc, cũng không có ai đưa em đến, đây là lần đầu tiên em đến khu vui chơi.”
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt của Đoạn Lập Trạch.
Không nghĩ tới chúng tôi cư nhiên có hoàn cảnh tương tự nhau.
“Chị Thẩm Sơ, chị muốn nhảy bungee không?”
Tôi rất thích chơi những trò kích thích, Từ Thịnh Châu sợ độ cao, hắn đã chơi với tôi một số trò kích thích.
Nhưng nhảy bungee lại không đụng qua.
Khi tôi bị Đoạn Lập Trạch ôm cùng nhảy xuống.
Gần đây do áp lực công việc cùng với đau lòng bị biến mất trong từng tiếng kêu to.
“Thẩm Sơ, cuộc sống mới bắt đầu rồi!”
8
Ngày hôm sau chia tay, Từ Thịnh Châu mang hai vành mắt thâm quầng thật to đi đến chỗ bạn bè.
Thấy hắn không mang Hạ Noãn Noãn theo, bạn tốt đụng vào cánh tay hắn.
“Sao hôm nay không mang chị dâu theo?”
Từ Thịnh Châu bực bội mở miệng: “Không phải chia tay rồi sao?”
Nghĩ đến những lời Thẩm Sơ nói lúc rạng sáng, sắc mặt Từ Thịnh Châu không khỏi càng thối hơn.
“Hai người đã chia tay rồi sao?” Bạn tốt Nguyên Kế thử thăm dò nói.
Từ Thịnh Châu lúc này mới hoàn hồn.
Khi bạn bè nói chị dâu, hắn vô thức nhớ tới chuyện của Thẩm Sơ khiến tâm tình hắn càng kém.
“Hôm nay cô ấy quay phim, không rảnh.”
Nguyên Kế vỗ vỗ vai hắn.
“A Châu, Sơ Sơ bướng bỉnh lắm, nếu cậu thật sự muốn sống với cô ấy, thì nhanh chóng cắt đứt với Hạ Noãn Noãn đi.”
“Miễn cho……”
Xoảng – –
Nguyên Kế còn chưa dứt lời, cái ly trong tay đã bị Từ Thịnh Châu hung hăng đập xuống đất.
“Cô ấy là bị tôi chiều hư rồi.”
“Lạnh nhạt vài ngày, cô ấy sẽ trở về cầu xin làm hòa thôi.”
Nguyên Kế muốn nói lại thôi.
Một người bạn tốt khác ở đối diện hòa giải.
“Đúng vậy, A Châu bình thường đối xử với cô ấy quá tốt.”
“Trong giới chúng ta, ai ở bên ngoài mà không có một hai tình nhân chứ, A Châu vì cô ấy thủ thân nhiều năm như vậy.”
“Đã rất xứng đáng với cô ấy rồi.”
Bạn tốt dăm ba câu liền bỏ qua đề tài.
Tay cầm ly rượu của Từ Thịnh Châu dần dần siết chặt.
Cô ấy mặc dù là cầu xin làm hòa.
Hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, nhất định phải để cho cô chịu giáo huấn một chút.
9
Khi màn đêm buông xuống, tôi và Đoạn Lập Trạch ngồi lên đu quay.
Khi vòng đu quay đạt đến đỉnh.
Bàn tay ấm áp giữ mặt tôi, nụ hôn nóng bỏng nghênh diện mà tới, tôi bất giác vòng lên cổ Lập Trạch.
Tôi bị hắn hôn đến hai chân như nhũn ra, cả người vô lực tựa vào trong ngực hắn.
Sau khi vòng đu quay vượt qua điểm cao nhất, hắn mới buông tôi ra.
“Chị Thẩm Sơ, em nghe nói khi đu quay đạt tới điểm cao nhất thì người yêu nhau có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Khi hắn nhìn về phía tôi.
Đôi mắt kia chứa đầy nụ cười sáng lạn.
Tôi đưa tay chống lên môi hắn.
“Tới rồi.”
Đu quay dừng lại, khóe miệng hắn chậm rãi hạ xuống, nụ cười trên mặt biến mất không thấy.
Tôi không đành lòng nhìn bi thương trong mắt hắn, quay mặt đi chỗ khác.
“Sau này chúng ta không cần gặp mặt nữa.”
Nói xong, tôi đẩy cửa đi ra ngoài.
10
Trên đường trở về trong lòng tôi có chút buồn bực.
Tôi biết vừa rồi trên vòng đu quay hắn muốn tỏ tình với tôi.
Nếu gặp Đoạn Lập Trạch lúc tôi mới hơn 20 tuổi, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không chút do dự đồng ý lời tỏ tình của hắn ta.
Nhưng tôi đã 28.
Tôi vừa kết thúc một mối tình kéo dài 10 năm.
Tôi không thể xác định Đoạn Lập Trạch có trở thành người giống như Từ Thịnh Châu hay không.
Tôi không muốn mất thêm một thập kỷ nữa.
Sau khi về nhà, tôi tắm rửa xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tôi quyết định sớm bay đến Bắc Kinh, đến nhà bạn nối khố của tôi thăm cô ấy.
Tôi đổi sang máy bay lúc rạng sáng, lúc đến Bắc Kinh là 8 giờ sáng.
Bạn nối khố lái xe tới đón tôi.
Lần trước chúng tôi gặp mặt là khi cô ấy kết hôn, tôi và Từ Thịnh Châu cùng tới tham gia hôn lễ của cô ấy.
Nghe nói tôi và Từ Thịnh Châu chia tay cô ấy cảm thấy rất tiếc.
Nhưng khi biết được Từ Thịnh Châu ngoại tình, cô ấy lại tức giận đến nghiến răng.
“Sơ Sơ của chúng ta vừa xinh đẹp vừa thông minh, hắn lại vì một tiểu minh tinh không có đất diễn xuất mà chia tay với cậu, thật sự là mắt chó mù.”
“Mình tổ chức một buổi tụ tập, đem bạn bè đẹp trai của chồng mình tới cho cậu tùy tiện chọn!”
Lời nói của Lâm Lâm chọc cho tôi vui mừng khôn xiết.
“Mình tạm thời chưa muốn yêu đương, muốn làm việc trước.”
Lâm Lâm thở dài.
“Sơ Sơ, cậu ngàn vạn lần đừng vì gặp tên cặn bã Từ Thịnh Châu này mà không dám yêu đương.”
“Cậu mới 28, cuộc đời của cậu chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Kỳ thật cậu chia tay Từ Thịnh Châu cũng tốt, hắn ở Hải Thành còn cậu ở Bắc Kinh.”
“Ở Bắc Kinh nếu có người dám ăn hiếp cậu, không đến một giờ mình có thể làm cho đầu hắn nở hoa.”
Tôi biết Lâm Lâm kỳ thật vẫn muốn tôi trở về Bắc Kinh.
Chúng tôi là bạn từ hồi mẫu giáo.
Chỉ là cô ấy thấy Từ Thịnh Châu đối với tôi tốt như vậy, yêu tôi như vậy, cô ấy thật lòng vì tôi mà cảm thấy vui mừng.
Một tháng sau khi đến Bắc Kinh, tôi bận tối mày tối mặt.
Sau khi quyết định mở văn phòng chi nhánh, tuyển người xong, tôi mới được nghỉ ngơi trong thời gian ngắn.
Hôm nay tôi không làm thêm giờ, muốn về nhà ngủ sớm một chút.
Chỉ là xe vừa dừng lại, di động liền vang lên.
Tôi nhìn nơi thuộc về là số điện thoại của Hải Thành.
Tưởng là bạn nào.
Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói không kiên nhẫn từ trong ống nghe truyền đến: “Thẩm Sơ, trở về lấy hết đồ của em đi, Noãn Noãn muốn vào ở, anh không muốn…”
Tôi không ngờ Từ Thịnh Châu lại gọi điện thoại cho tôi.
Hay là vì lý do như vậy.
Tôi lạnh nhạt nói: “Ném đi.”
“Em để cho anh ném?! Em có biết hay không……”
Trong giọng nói Từ Thịnh Châu lộ ra sự không thể tin.
Tôi đương nhiên biết những thứ kia đều là hắn tặng tôi, tôi là cố ý không lấy.
Vì tôi không muốn.
Từ Thịnh Châu ở đầu dây bên kia bình tĩnh lại một chút.
“Đồ đạc nhiều lắm, em trở về một chuyến tự mình thu dọn.”
“Tôi không ở Hải Thành, mấy thứ đó anh tìm dì giúp việc tới dọn đi, tiền tôi trả.”
Nói xong, tôi liền cúp máy.
Suốt quãng đời còn lại, tôi không muốn dính dáng gì đến Từ Thịnh Châu nữa.