Ngang Qua Thế Giới Tổng Đài - Chương 3
7
Tôi cũng vô cùng tin tưởng năng lực nghiệp vụ của Tiểu Tôn.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau, Tiểu Tôn tận tụy đã đưa cho tôi một bản báo cáo điều tra kỹ lưỡng, bên trong bao gồm toàn bộ bằng chứng về việc Nguyễn Vũ Tình nhận hối lộ và làm tổn hại lợi ích công ty trong một tháng với tư cách là trưởng phòng phát triển thị trường.
Với sự đồng ý ngầm của tôi, anh ấy đã chuyển bản báo cáo này cho cảnh sát, tố cáo hành vi phạm tội của Nguyễn Vũ Tình.
Đối mặt với chiến công được trao tận tay, các cảnh sát cũng rất vui mừng.
Sáng sớm hôm sau, một đội cảnh sát ập vào công ty chi nhánh, bắt Nguyễn Vũ Tình ngay tại văn phòng.
Tôi cố ý dậy sớm, cùng Andy và Kevin chờ đợi ở sảnh công ty, chỉ để tận mắt chứng kiến khoảnh khắc kịch tính này.
Ngay lúc Nguyễn Vũ Tình bị hai cảnh sát kẹp hai bên, khóc lóc muốn trốn chạy, Lãnh Dịch Thần vội vàng đuổi theo.
“Đứng lại!” Hắn hét lớn một cách đầy kịch tính.
“Mấy người là ai! Buông Tiểu Vũ ra!”
“A Thần…”
Nguyễn Vũ Tình khóc thút thít kêu lên: “A Thần, cứu em…”
“Mấy người to gan lắm, dám đụng vào người của tôi!” Lãnh Dịch Thần nói bậy nói bạ với hai chú cảnh sát: “Mấy người biết tôi là ai không! Tôi là tổng tài của công ty này! Chỉ cần tôi động một ngón tay, là mấy người sẽ chết không có chỗ chôn!”
Chú cảnh sát hiền từ đánh giá hắn:
“Ranh con, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, cậu nói tôi nghe, cậu tính làm sao để bọn tôi chết không có chỗ chôn?”
Mặt Lãnh Dịch Thần lập tức biến sắc, cũng may là chút lý trí còn sót lại đã cứu hắn, không để hắn nói ra mấy câu thoại tổng tài còn khiếp vía hơn trước mặt cảnh sát.
Chỉ thấy hắn hậm hực trừng mắt nhìn chú cảnh sát, ngậm miệng lại.
Nguyễn Vũ Tình càng khóc bi thảm hơn nữa:
“Anh Thần, em vô tội, anh phải tin em, anh nhất định phải cứu em.”
Lãnh Dịch Thần nhìn về phía cô ta, trong mắt toàn là thâm tình:
“Tiểu Vũ, em đừng sợ, cho là dù núi đao biển lửa thì anh vẫn nhất định sẽ đến cứu em.”
“Anh Thần…”
“Tiểu Vũ…”
Hai người tình ý miên man, thâm tình nhìn nhau, như Ngưu Lang Chức Nữ bị chú cảnh sát chia rẽ vậy.
Cảm động, quá cảm động!
Tôi không nhịn được vỗ tay cho tình yêu tuyệt đẹp của bọn họ.
Giờ Lãnh Dịch Thần mới phát hiện sự tồn tại của tôi.
Hắn tức giận trừng mắt nhìn tôi:
“Vương Tuyển! Tôi biết là cô giở trò quỷ! Tôi cảnh cáo cô, mau chóng bảo cảnh sát thả Vũ Tình ra, nếu không, đừng trách sao tôi không nể mặt cô!”
Tôi thật sự bị hắn chọc cho cười.
Tôi nói: “Này cậu trai, khi nói chuyện trước hết đừng quên thân phận của mình!”
Andy lúc này vẫn không quên châm dầu vào lửa:
“Chị à, chị đừng tức giận, em tin anh Lãnh không có cố ý muốn hung dữ với chị đâu, chỉ là anh ấy quá quan tâm đến em Vũ Tình, quan tâm nhiều sẽ không kiểm soát được thôi.”
Kevin dưới góc độ xảo quyệt: “Chị à, theo em thấy, anh Lãnh chỉ đang cố ý như quan tâm đến Nguyễn Vũ Tình, để chọc chị ghen, chị đừng để anh ấy lừa, thật ra trong lòng anh ấy luôn có chị.”
Tôi nói: “Thì ra là thế. Lãnh Dịch Thần, mấy trò mèo của cậu bị tôi nhìn thấu cả rồi, cậu đừng tưởng làm vậy là có thể dễ dàng quyến rũ được tôi.”
Cuối cùng Lãnh Dịch Thần không nhịn được nữa, nổi điên lên: “Quyến rũ cô! Cô nằm mơ đi! Vương Tuyển, tôi nói cho cô biết, trong lòng tôi chỉ có một mình Vũ Tình! Dù cô có bôi nhọ Vũ Tình đến cỡ nào, thì vẫn chẳng phá hỏng được tình cảm giữa tôi với cô ấy đâu! Có chết tôi cũng không để ý đến cô!”
Tôi cười ha ha: “Lạt mềm buộc chặt à? Thú vị lắm!”
Lãnh Dịch Thần chửi ầm lên như mụ đàn bà đánh đá, nước miếng bay tứ tung:
“Cô! Cô bị điên rồi đúng không! Con khọm già khốn kiếp này! Sao cô không tự lấy gương ra nhìn xem đi! Tôi nhìn cô thôi đã thấy vô cùng ghê tởm! Con điên này!”
Tôi cười vừa bá đạo vừa tà mị: “Được thôi, yêu tinh dính người này, để tôi xem cậu còn mạnh miệng được bao lâu.”
8
Sau khi Nguyễn Vũ Tình bị bắt đi, bởi vì tình tiết và chứng cứ phạm tội quá rõ ràng, nên rất nhanh đã tiến vào quá trình xét xử.
Thông qua thẩm phán của tòa án, cô ta bị kết án năm năm tù giam có thời hạn. Tôi chân thành hy vọng: Cô ta có thể cải tạo tốt trong tù, thay đổi hoàn toàn, làm lại cuộc đời.
Còn về phía Lãnh Dịch Thần, kể từ sau khi Nguyễn Vũ Tình bị bắt đi, hắn đã bôn ba khắp nơi, tìm đủ mọi quan hệ, cách thức để cứu cô ta ra.
Kết quả, vấp phải khó khăn khắp nơi.
Trong thế giới này chỉ có một nơi duy nhất không bị ánh sáng vai chính của đám tổng tài làm ảnh hưởng, đó chính là cơ quan tư pháp.
Trước pháp luật thì mọi người đều bình đẳng, đây là chân lý được thống nhất ở mọi nơi.
Mà Lãnh Dịch Thần vì một lòng muốn cứu Nguyễn Vũ Tình ra, hoàn toàn bỏ bê công tác, dẫn tới việc kinh doanh của công ty xuất hiện tầng tầng lớp lớp lỗi sai.
Tôi nắm lấy cơ hội triệu tập hội đồng quản trị, lấy lý do “quản lý kém cỏi khiến cho công ty chịu tổn thất nghiêm trọng”, cắt chức tổng tài của Lãnh Dịch Thần, rồi đuổi việc hắn.
Trong khoảnh khắc nhận được thông báo cho thôi việc, cơ thể Lãnh Dịch Thần bỗng co ro lại, đột nhiên trong hắn vừa tiều tụy vừa nghèo khổ, hoàn toàn không còn vẻ độc đoán, tinh anh như trước.
Hắn giờ đây không còn là tổng tài, thì chỉ là một người qua đường nhìn cũng không tệ lắm thôi.
Hắn còn hăm dọa tôi: “Vương Tuyển, xem như cô lợi hại! Cô chờ đó, một ngày nào đó tôi sẽ bắt cô phải trả cái giá đắt.”
Tôi cười mỉm nhìn hắn, không để tôi phải lên tiếng, hai vệ sĩ cao mét tám lăm, bụng tám múi đã vọt lên trước, lễ phép tống cổ hắn ra khỏi công ty.
Cuối cùng cũng thoát khỏi đám nam chính dầu mỡ rác rưởi này, tôi sảng khoái yêu đời, vui sướng vô biên! Tôi, Vương Tuyển, đã làm một việc thiện cho thế giới này.