Ngàn Dặm Phồn Hoa - Chương 4
“Chuyện khoa cử, đúng như , quả thực gian lận! với phụ thân cùng những vị khác đã bàn bạc, tạm thời đổi bài thi hiện tại, sử dụng bài thi dự , đồng thời tăng cường kiểm tra, quả nhiên chúng đã tra mấy kẻ to gan, đã đưa thẩm vấn !”
Đại ca uống một ngụm trà hỏi: “Muội đoán xem, kẻ chủ mưu là ai?”
Ta khỏi mỉm : “Nghe giọng thì vẻ liên quan đến Tề Viễn.”
“Chính là nhà họ Từ!”
Nhà họ Từ?
Ta nhớ , kiếp liên lụy chính là Lương gia chúng , lần đổi thành nhà họ Từ, nghĩ cũng biết là Tề Viễn đã nhúng tay .
Sau khi lợi dụng xong nhà thì trở mặt vô tình, mượn cớ đó để làm suy yếu thế lực nhà chúng , chỉ là Thái phó thôi mà, làm thể so sánh với chức quan của ?
“Bây giờ Từ đại nhân đã bắt ngục. Từ Bích Vân vì đã gả cho Tề Viễn nên tạm thời !”
Lúc , Lục Tú vội vã chạy đến, che miệng , thấy đại ca ở đây, nàng lập tức hành lễ nhưng mặt giấu vẻ vui mừng.
“Rốt cuộc là chuyện gì ? Cười tươi như thế .” Ta khỏi trêu chọc.
Lục Tú phấn khích : “Tiểu thư, tiểu thư, Tề Viễn với Từ Bích Vân đánh phố !”
“Ngươi gì cơ, đánh ?” Ta khỏi tò mò, Tề Viễn yêu nàng như , nỡ đánh nàng ?
“Nghe vì liên quan đến vụ án khoa cử, Từ Bích Vân về thăm kế mẫu nhưng Tề Viễn đã kéo nàng , rằng họ tránh hiềm nghi!”
“Từ Bích Vân mắng vô tâm vô phế, Tề Viễn chê nhà mẹ đẻ của nàng giúp ích gì, ngược còn liên lụy mất chức!”
“Hai cãi ầm ĩ ngay phố, bây giờ đánh đến thể tách !”
Lục Tú híp mắt , thấy chiếc ví của Lục Tú xẹp lép, khỏi nhướng mày: “Ngươi làm gì ? Tốn kém lắm ?”
“Không , nô tì chỉ kể chuyện mua ít đồ ăn, tiện thể kể cho các dì các bác chuyện xảy hôm nay!”
Lục Tú đắc ý vô cùng, khỏi bật , nghĩ rằng quá một ngày, chuyện sẽ truyền khắp nơi, đến lúc đó danh tiếng của Tề Viễn sẽ càng thối hơn.
Có một vợ như , Tề Viễn thể ngóc đầu lên nữa.
Đại ca ở bên cạnh khinh thường : “Vì vụ án , Tề Viễn những thể nổi danh, ngược còn vì dự đoán sai lầm, Tứ hoàng tử đuổi ngoài.”
“Đừng đến mưu sĩ, ngay cả mài mực cho khác cũng làm .”
Ta : “Đây là do làm?”
“Đâu , chỉ tiết lộ một chút, mọi đều biết nhân phẩm của , ai dám dùng ? Người mà ngay cả Tứ hoàng tử còn thì ai sẽ coi trọng ?”
Ta cũng gì, kiếp Tề Viễn dựa nhà mà thăng tiến, là vì phụ thân với đại ca nâng đỡ, ở phía giúp .
Thực chỉ là một kẻ tầm thường, kiếp trở thành quân cờ vứt bỏ, quan hệ cũng nguồn lực, Từ Bích Vân thể giúp gì?
Hắn chỉ là một thư sinh, vai thể khiêu, tay thể xách, dựa của hồi môn ít ỏi của Từ Bích Vân, còn một nhạc gia liên lụy, thể làm gì?
Ta vui vẻ, cố ý chọn một ngày , cùng Lục Tú lên núi thắp hương, cầu phúc cho gia đình.
Vừa khỏi cửa, đã thấy trong lòng bất an, với Lục Tú vài câu.
Đến chùa, quả nhiên hương khói thịnh, thấy ngột ngạt, liền hậu đường nghỉ ngơi.
Lục Tú pha trà cho .
Kết quả là thiền viện ở hậu đường, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương lạ, lập tức ngất .
Trước khi ngủ, như thấy bóng dáng của Tề Viễn, trong lòng bỗng thấy lo lắng.
Không lâu , tỉnh , mở mắt thì thấy một bóng quen thuộc bên cạnh, khỏi nhíu chặt mày.
“Tề Viễn!”
Ta lặng lẽ rút trâm cài giấu trong tay áo.
Tề Viễn đột nhiên run rẩy, vội vàng đầu thấy thì : “Nguyệt Dung, cuối cùng cũng đợi nàng!”
“Tề Viễn, ngươi điên !”
Xung quanh tiếng động khác, xung quanh, vẫn là thiền phòng, Tề Viễn thật tàn độc, mà dám hạ thuốc !
Tề Viễn ánh mắt nóng bỏng, từng bước tiến gần: “Nàng đừng sợ, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, chính là con rể quý của Lương gia, đến lúc đó, hai chúng sẽ…”
Chát!
Ta giơ tay tát một cái!
“Ngươi mơ , mãi mãi thể ở bên ngươi! Bên cạnh ngươi đã Từ Bích Vân !”
Tề Viễn vội vàng : “Không , kiếp nàng chính là phu nhân của . Chúng phu thê tình thâm ba mươi năm, bây giờ chỉ là làm từ đầu, gì !”
Nghe thấy lời , khỏi giật , cũng trọng sinh !
“Tề Viễn, ngươi sai , với ngươi thể!”
“Không! Nàng là phu nhân của , là thừa tướng mà!”
Ta khỏi lạnh, nhân lúc tiến gần, đá một cái!
“Ngươi xứng! Kiếp khi chết, ngươi đã đón Từ Bích Vân về, nâng đỡ nàng lên làm chính thất, còn bắt con gọi nàng là mẫu thân.”
“Ngươi đã lợi dụng hết Lương gia, bây giờ còn hàn gắn , Tề Viễn, ngươi mơ !”
Trong mắt Tề Viễn bập bùng ánh lửa điên cuồng:
“Thì nàng cũng trọng sinh , biết đó là mơ!”
“Nàng cảm tình với , chúng quen biết ba mươi năm, những tình cảm đó đều diễn mà !”
“Nguyệt Dung, chỉ là quá cô đơn, Từ Bích Vân, chỉ là một sưởi ấm giường, nàng mới là yêu nhất!”
Ta lạnh: “Người ngươi yêu nhất? Ngươi , Từ Bích Vân chỉ là một tiện nhân!”
“, nàng chính là tiện nhân, nàng cam tâm làm ngoại thất, làm thể so với nàng!”
Tề Viễn nóng lòng như lửa đốt, đã còn lựa chọn nào khác.
Nhà họ Từ thể trở thành chỗ dựa cho , Tứ hoàng tử đã từ bỏ , Lương gia cũng cần .
Bây giờ chỉ thể đánh chủ ý lên , lập tức xông tới!
Ta nắm chặt trâm cài, nhưng lúc đây Tề Viễn một cây gậy đánh ngã xuống đất!
Từ Bích Vân xông , dùng hết lực cầm gậy đánh đầu Tề Viễn!
“Ngươi là tên bạc tình, ngươi là đồ khốn nạn! Ta là tiện nhân thì ngươi là cái gì!”
Tề Viễn nàng đánh đến ôm đầu chạy trốn, lạnh lùng , Lục Tú dẫn tiến , bảo vệ .
Ngay từ khi cảm thấy điều bất thường, đã bảo Lục Tú dẫn canh giữ, liều để Tề Viễn lộ rõ bộ mặt thật, thông báo cho Từ Bích Vân, khéo để nàng thấy lời của Tề Viễn.
Bây giờ Từ Bích Vân tức giận nhưng dù cũng là nữ tử, sức lực bằng Tề Viễn, ngược đoạt lấy gậy đánh bụng.
Từ Bích Vân ngã gục xuống đất, thân là một vũng máu, nàng đã sảy thai.
Quan sai đuổi tới lập tức đè Tề Viễn xuống đất, điên cuồng gào thét, còn là thừa tướng nhưng ai bậy.
Từ Bích Vân mất quá nhiều máu, đưa đến y quán thì đã còn nữa, Tề Viễn đánh chết vợ cả, vì là thái hậu chỉ hôn, hai thành thân bao lâu, Tề Viễn đã đánh chết Từ Bích Vân, thái hậu nổi giận, là nhất định trừng trị nghiêm khắc.
Hoàng thượng đích thân tra hỏi, Tề Viễn phán xử chém đầu.
Ngày hành hình, đã xem, ánh mắt của Tề Viễn đờ đẫn.
khi thấy , vô cùng kích động.
Đáng tiếc, miệng nhét giẻ, gì.
Đến lúc hành hình, đầu Tề Viễn rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc !
Kiếp , vì chính , vì gia đình báo thù.
Về , sống vì chính .
Tương lai của nữ tử ở nam tử, nguyện vạn dặm đường, ngắm phồn hoa của nhân gian.