Ngàn Dặm Phồn Hoa - Chương 1
1.
Khi nhận đã tái sinh, lá thư tay, nhất thời chút bàng hoàng.
Mẫu thân nghiêm mặt hỏi: “Nguyệt Dung, chuyện gì thế ?”
Ta cúi đầu , lập tức hiểu , đã tái sinh ngày Tề Viễn tính kế .
Kiếp , Tề Viễn giả vờ gặp ở hậu hoa viên trong phủ, lúc đó nho nhã, năng phi thường, khiến ấn tượng sâu sắc.
Sau đó còn mua chuộc nha của , bí mật trao đổi thư từ.
Lúc phụ mẫu phát hiện, chỉ thể gật đầu thừa nhận bản thân với tình đầu ý hợp, còn cầu xin phụ thân nâng đỡ .
Tề Viễn nhờ mà phụ thân coi trọng, một bước trở thành con rể quý của Lương gia chúng .
Dưới sự nâng đỡ của Lương gia, từng bước thăng tiến, quan vận hanh thông, lên đến chức thừa tướng.
Cho đến lúc chết, mới biết đã trong lòng, thậm chí chết còn đón đó về phủ thừa tướng, để đứa con của gọi nàng là mẫu thân.
Nghĩ đến đây, cả run lên.
Giờ đây, bức thư vẫn còn trong tay, kịp gửi thì đã mẫu thân phát hiện.
Ta lập tức lắc đầu phủ nhận: “Mẫu thân, đây là cố ý đặt điều! Tề Viễn đó, nữ nhi chỉ gặp hai lần, vài câu, tuyệt đối sẽ lén thư từ qua !”
“Bức thư , nét chữ của nữ nhi!”
Mẫu thân xem xem , cuối cùng cũng phát hiện điểm , luyện chữ chân phương, còn chữ bức thư , tuy rằng ngay ngắn nhưng vẫn kém một chút.
Nhà là gia đình thư hương, chữ của , là mẫu thân mời thầy đến đích thân dạy, nếu bắt chước thì là bên cạnh .
Bà lập tức hiểu , mạnh mẽ đập bàn!
“Gan to thật! Còn dám giả mạo tiểu thư tư tình với nam nhân bên ngoài!”
“Phịch” một tiếng! Tỳ nữ thân cận Ngọc Châu quỳ xuống!
“Phu nhân tha mạng! Tiểu thư, nô tỳ cố ý, là tiểu thư , văn chữ , ngưỡng mộ nên nô tỳ mới to gan hỏi tiểu thư thư đáp .”
Ta nhíu mày:
“Hắn là học trò của phụ thân , thuận miệng thôi, chỉ là lời động viên, chẳng lẽ, tùy tiện khen ngợi vài câu, ngươi liền thay làm chủ, làm bẩn thanh danh để gả trong lời qua tiếng của đời?”
Lương gia gia giáo nghiêm, tuyệt đối thể vì chuyện mà làm hỏng gia phong.
Mẫu thân ánh mắt sắc bén, lập tức : “Dưới phạm , vu khống thanh danh tiểu thư, , trượng trách ba mươi phát bán .”
Vài bà vú lập tức tiến lên giữ chặt Ngọc Châu, nàng doạ sợ vội vàng cầu xin: “Tiểu thư, nô tỳ đều là vì tiểu thư mà!”
“Tiểu thư tha cho nô tỳ ! Nô tỳ dám nữa!”
Ta với mẫu thân : “Mẫu thân, Ngọc Châu đã theo con mười mấy năm , tha cho nàng một lần, nàng cố ý.”
Ta biết, Ngọc Châu vẫn luôn thích Tề Viễn, kiếp nàng theo gả Lương gia, lâu liền tự tiến cử chuyệngối chăn, Tề Viễn nhận nàng làm thông phòng, nàng còn thỏa mãn, thế mà còn hạ độc khiến mất đứa bé!
Ta mất đứa con đầu lòng, Ngọc Châu Tề Viễn đánh chết, mới biết, Tề Viễn dung túng Ngọc Châu hại , chỉ vì sinh đứa con đầu lòng cho Lương gia.
Đã như , lần , tính toán thật kỹ mới !
Mẫu thân , hiểu, tại khoan dung với một nha ăn cháo đá bát như .
Ta vỗ vỗ tay mẫu thân : “Mẫu thân yên tâm, con biết chừng mực.”
Ngay đó ngẩng đầu trái : “Tội chết thể miễn, tội sống khó tha, phạt mười trượng để cảnh cáo!”
Mặc dù chỉ mười trượng nhưng Ngọc Châu cũng khó mà chịu đựng nổi, trong tiếng hét chói tai lôi , đánh mười trượng thật đau.
Mẫu thân thấy sắc mặt vẫn như thường, lúc mới tin chắc, bao che Ngọc Châu.
Đợi đến khi mọi đều , bà mới kéo hỏi: “Nguyệt Dung, tên Tề Viễn , con với thật sự liên quan gì ?”
“Mẫu thân, chẳng qua chỉ là học trò của phụ thân, đích thứ tử trong một gia đình nhỏ, thể bái phụ thân làm thầy, là may mắn ba đời của , đáng tiếc thiên phú quá đỗi bình thường.”
“Như , còn mơ tưởng đến nữ nhi, là biết lượng sức !”
Thấy như , mẫu thân cũng hiểu , lập tức : “Hay là để phụ thân con tìm cơ hội, đuổi !”
“Đừng, dù cũng là học trò của phụ thân, nếu làm gì mà đuổi , ngược còn để , bằng…”
Ta với mẫu thân bàn bạc hồi lâu, mới định kế hoạch.
Kiếp một lòng một với Tề Viễn, tất cả tài nguyên cũng như mối quan hệ của nhà mẹ đẻ đều cho , mới đạt những thành tựu con đường thăng quan tiến chức.
Bây giờ, thèm để ý đến , sự nâng đỡ của nhà , xem thể bao xa?
Còn về phía phụ mẫu, đương nhiên là tin tưởng .
Trở về viện của , phong Lục Tú làm nha nhất đẳng, hầu hạ bên .
Kiếp Ngọc Châu leo lên giường Tề Viễn, Lục Tú vẫn luôn bênh vực , khi Ngọc Châu làm thông phòng, Lục Tú nàng hết điều mắng nhiết, lúc sảy thai, cũng là Lục Tú chạy gọi đại phu.
Kết quả, lúc tỉnh mới biết, Lục Tú đã chết, là do Ngọc Châu tay.
Bây giờ gặp , khỏi nghi ngờ, Ngọc Châu lấy gan, dám tay với của ?
Nghĩ , chắc hẳn cũng là do Tề Viễn cho phép, dù thì Lục Tú vẫn luôn thích .
“Tiểu thư, Ngọc Châu lóc đòi gặp , theo thì nàng đáng đời! Thật to gan dám giả danh tiểu thư tư thông với nam nhân bên ngoài!”
Lục Tú tức giận , bình tĩnh : “Để nàng dưỡng thương xong hãy đến gặp !”
“Lục Tú, trông chừng phía viện cho chặt, để bất kỳ ai , viện của ai cũng thể .”
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Tú làm theo lời , Ngọc Châu đợi , trong phòng lóc om sòm, cuối cùng thấy để ý đến, nàng cũng làm ầm ĩ nữa.
Ba ngày , Ngọc Châu đến phòng , thấy liền “Phịch” một tiếng quỳ xuống!
“Tiểu thư, Ngọc Châu biết , xin tiểu thư cho nô tỳ một cơ hội nữa!”
“Tề công tử đối với tiểu thư nhất kiến chung tình, nô tỳ chỉ tiểu thư bỏ lỡ lương duyên, cho nên mới…”
Ngọc Châu mắt đỏ hoe quỳ mặt đất, Lục Tú ở bên cạnh tức giận: “Ngươi còn mặt mũi nhắc đến! Lương duyên của tiểu thư đương nhiên do lão gia phu nhân quyết định, đến lượt hạ nhân như ngươi xen !”
“Ngươi tự ý làm bậy, suýt hại chết tiểu thư!”
Lục Tú nỗi lòng của , Ngọc Châu xong, trong mắt lóe lên một tia oán hận, đang định mở miệng, đặt tách trà xuống, nhàn nhạt :
“Ngọc Châu, ngờ, ngươi để ý đến Tề Viễn đến , còn thể là .”
Ngọc Châu biết, mỗi khi tức giận, sắc mặt sẽ nhạt nhẽo, nàng theo nhiều năm như , đương nhiên hiểu rõ.
“Tiểu thư!”
“Được , dưỡng thương xong thì ngoài viện hầu hạ !”
Ta giơ tay lên, Ngọc Châu tức giận nhưng thêm gì, chỉ lùi ngoài.
Lục Tú hiểu: “Tiểu thư, đuổi nàng ? Nô tỳ , mấy ngày nay nàng vẫn luôn thầm mắng lưngtiểu thư!”
“Không vội, xem tối nay nàng gặp ai.”
Ta xong, Lục Tú đã kinh ngạc.
Ta , Ngọc Châu, Tề Viễn hẳn là sốt ruột lắm.
Quả nhiên, một lát , Lục Tú đã đến.
“Tiểu thư, Ngọc Châu lén lút đến hậu viện!”
Ta , bảo quản gia dẫn theo mấy biết võ, ngoài còn thông báo cho phụ thân đến.
Ta vốn làm phiền phụ thân nhưng chuyện , vẫn nhờ ông mặt.
Đến bụi tre ở hậu viện, hai bóng đang dựa .
“Viễn lang, đối với một lòng một , ngàn vạn lần đừng phụ .”
“Nàng gì , lòng đối với nàng, trời đất chứng giám, chỉ cần nàng giúp chiếm tình cảm của tiểu thư, sẽ nâng nàng lên làm .”
Nghe xong lời , Ngọc Châu lập tức ngã lòng , hai thì thầm bên tai, vô cùng thân mật.
Phụ thân dẫn theo gia đinh bên cạnh tức giận đến mức bốc hỏa, lập tức quát lớn: “Bắt !”
Tiếng quát làm cho đôi uyên ương đang hú hí lập tức như gặp đại địch, đuốc thắp lên, Trương quản gia dẫn vây quanh họ, lôi họ .
Ngọc Châu thấy , hoảng sợ biết chạy , “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, lúc thấy , nước mắt lưng tròng.
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Lục Tú đợi mở miệng, đã tiến lên tát một cái mặt nàng !
“Ngọc Châu, ngươi thật là ăn cháo đá bát! Trước đây giả mạo tiểu thư tư tình với khác, mượn danh nghĩa của tiểu thư để tư tình với , bây giờ dám mơ tưởng leo lên giường , còn vu khống luôn cả thanh danh của tiểu thư!”
Nghe , phụ thân tức giận, Tề Viễn lập tức đá Ngọc Châu sang một bên.
“Tiên sinh, ! Xin hãy để giải thích!”