Ngã Tâm Ương Ương - Chương 5
27.
Ta trở về nhà mà trên mặt vẫn còn cảm giác nóng bừng không hiểu từ đâu đến, chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi về viện của mình. Lúc bắt lấy chiếc hương nang, hắn đã làm khẩu hình: “Tối đợi ta.”
Vì vậy, sau bữa tối, ta chẳng làm gì khác ngoài việc ở trong sân chờ hắn. Nhưng khi đã đợi đến giờ Tuất vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, ta hóa mong chờ thành cơn giận, trực tiếp xông tới Bạc phủ.
Quản sự ở Bạc phủ nói rằng triều đình đã mở tiệc đón gió tại Phong Hoa lâu, thế là ta lại khí thế hùng hổ đến đó. Điều ta không ngờ là người đầu tiên ta gặp ở Phong Hoa lâu lại là Tạ Lâm An.
Lúc đó hắn đã uống quá chén, đang dựa vào thân cây trong sân mà nôn thốc nôn tháo. Ta khựng lại, phản ứng đầu tiên là…
Tạ Lâm An, một vị văn thần đến đón khách, đã uống đến mức này, vậy nhân vật chính của buổi tiệc – Bạc Nhung – chẳng lẽ còn uống nhiều hơn nữa?
Càng nghĩ càng tức, ta định bước vào phòng thì bị ai đó túm lấy cổ tay, hắn mắt đỏ hoe vì say mèm: “Tiết Ương… cuối cùng nàng cũng chịu đến rồi…”
“…”
Khoảng cách từ lần cuối ta gặp ngươi đã hai năm rồi, chữ “cuối cùng” này không phải hơi không hợp sao?
“Đại nhân, ngài say rồi.”
Nghe vậy, hắn ngẩn ra, mắt đỏ càng thêm đỏ: “Nàng gọi ta… là gì?”
Ta nghiêm túc suy nghĩ, gọi hắn là đại nhân có vẻ quá xa lạ. Xét đến việc nhà họ Tạ đã chăm sóc ta bảy năm, gọi hắn một tiếng “biểu ca” cũng không quá phận.
Vì thế, ta gỡ tay hắn ra, cúi người thi lễ qua loa: “Biểu ca, bảo trọng.”
Sau đó ta chạy vào phòng, từ đống hũ rượu kéo tai Bạc Nhung lên: “Bạc Ký An! Đã nói có thương tích trong người phải uống ít thôi, sao không nghe lời đại phu!”
28.
Buổi tiệc đón gió hôm nay phần lớn đều là quân Bạc gia từ Mân Sơn, hầu như ai ta cũng quen biết. Trước khi xuất phát, họ còn đánh lui một trận địch, nhiều người bị thương, giờ mới qua chưa đầy hai tháng, không thể nào đã lành hẳn.
Là một quân y, điều ta ghét nhất chính là những bệnh nhân không nghe lời!
“Trần phó tướng, cánh tay của ngươi nối lại rồi không còn đau đúng không? Từ giáo úy, mũi tên lần trước đ//âm chưa đủ sâu sao, muốn để nó mưng mủ thêm chút nữa à? Còn ngươi, Bạch Phất, vết thương trên lưng ngươi lành chưa mà giờ dám uống rượu?”
Ta vừa quát lên, hơn phân nửa quân Bạc gia đều xấu hổ đặt bát rượu xuống. Cơn giận chưa nguôi, ta quay sang đám văn thần trong phòng: “Các ngươi nữa, đón gió thì đón gió, uống rượu làm gì? Không biết bọn họ bị thương không thể uống nhiều sao? Có thể cân nhắc cảm nhận của quân y không?”
Dưới cơn thịnh nộ của ta, mọi người trong phòng lập tức như chim thú tản mát, chỉ còn lại ta và Bạc Nhung đang say khướt. Hắn uống nhiều đến mức nửa tỉnh nửa mê, chỉ biết ôm cánh tay ta mà ngốc nghếch cười, bị đánh cũng không phản kháng, bị mắng cũng không hiểu.
Ta không còn cách nào khác, đành mượn nhà bếp ở Phong Hoa lâu để nấu bát canh giải rượu cho hắn tỉnh lại.
Không ngờ khi ta bưng canh quay lại, Tạ Lâm An vẫn còn ở trong sân. Hắn nôn xong rồi dường như đã tỉnh táo hơn nhiều, nhưng chắc vẫn chưa thoải mái lắm vì ánh mắt hắn dừng lại trên bát canh giải rượu trong tay ta.
Canh giải rượu bí truyền của nhà họ Tiết, ai uống cũng phải tấm tắc khen ngon.
Ta bèn ân cần nói: “Trong bếp còn thừa, biểu ca tự vào mà lấy một bát đi.”
Hắn há miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, từ trong phòng Bạc Nhung đúng lúc rên rỉ gọi ta một tiếng.
Ta vội vàng đáp lời, mang canh vào phòng cho hắn, không hề nhìn thấy khuôn mặt dần tái nhợt của Tạ Lâm An phía sau lưng.
29.
Khi Trúc Nghiệp vâng mệnh đến đón Tạ Lâm An hồi phủ, tiệc rượu đã sớm tan, chỉ còn lại một mình thiếu gia nhà hắn ngồi nơi bậc thềm nhìn ánh trăng.
Dưới ánh trăng, bộ triều phục đỏ tươi khiến cho bóng dáng ấy thêm phần quạnh quẽ, tiêu điều. Tạ Đại Học Sĩ, người tuổi trẻ tài cao, tung hoành chốn quan trường, nay trông lại như một đứa trẻ bơ vơ, lạc lối: “Trúc Nghiệp, ta đã gặp nàng rồi. Nhưng hình như nàng… không cần ta nữa.”
Kể từ khi nghe tin nhà họ Tiết sắp hồi kinh, lòng hắn đã sục sôi không yên, vội vàng chuẩn bị lễ vật, định đến cầu hôn, chuộc lại lỗi lầm xưa. Nhưng nào ngờ, Tiết gia vừa đến kinh thành, Hoàng thượng đã triệu hắn vào cung, giao cho hắn trọng trách cùng Lễ Bộ tiếp đãi quân Mân Sơn. Việc cầu hôn đành gác lại.
Phải, hắn định cầu hôn.
Thực ra, tình cảm của hắn đối với Tiết Ương đã lộ ra từ lâu. Từ khi nàng dọn vào nhà họ Tạ làm “biểu muội” của hắn, trái tim hắn đã không tự chủ mà hướng về nàng.
Cô bé nhỏ nhắn, dù thân thế lạc loài nhưng vẫn giữ mình thanh cao, cư xử chừng mực. Sau đó, để nàng sống yên ổn hơn, bọn họ đã lập hôn ước.
Chuyện này vốn không có sự đồng ý của hắn. Cha hắn đã tự mình định đoạt: “Tiết đại nhân từng cứu m//ạng Tạ gia, giờ chúng ta phải báo đáp.”
Cha hắn xưa nay làm việc đều độc đoán, từ việc bắt hắn học hành, thi cử đến chuyện hôn ước, đều chẳng hề bàn bạc. Hắn căm ghét sự độc đoán ấy, và cũng mang lòng không thích cuộc hôn nhân này. Mỗi lần gặp Tiết Ương, lòng hắn vui sướng, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ hờ hững, như thể việc chấp nhận hôn ước là một lần nữa khuất phục trước cha hắn.
Năm tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua, Tiết Ương đã trưởng thành. Nhà họ Tạ tổ chức lễ cập kê cho nàng, cha mẹ nàng từ La Nam gửi tới cho nàng tên tự cùng một hũ rượu nữ nhi hồng. Từ đó, mọi người bắt đầu ngấm ngầm thúc giục hai người sớm thành thân.
Có lẽ vì lời nhắc nhở ấy, hắn bắt đầu mơ thấy nàng nhiều hơn. Trong mộng, cảnh sắc luôn xuân tình phơi phới, khó mà nói với ai. Ban ngày, khi gặp nàng, chỉ cần nghe thấy tiếng nói, nhìn thấy bóng dáng, hoặc vô tình chạm vào đầu ngón tay nàng, lòng hắn lại sinh ra những rung động khó hiểu. Cổ họng khô rát, khát khao… cắn nàng một cái.
Ý nghĩ đó khiến hắn hoảng sợ. Hắn, một thiếu niên còn non nớt, vô thức trốn tránh những cảm xúc đáng hổ thẹn này, chỉ biết xa lánh nàng hơn. Ngày hắn được Hoàng thượng ban thưởng danh hiệu Trạng nguyên, hắn đã có đủ dũng khí đối nghịch với cha mình.
Hắn từ hôn.
Hắn chỉ muốn không bị cha mình sai khiến, chứ không phải muốn Tiết Ương rời đi. Nhưng nàng đã đi thật.
Hai năm nàng rời xa, những ngày say rượu không còn bát canh giải rượu ngọt ngào của nàng. Những đêm thức khuya đọc sách không còn chén cháo khuya nàng nấu. Những lúc bệnh tật không còn thuốc bổ nàng sắc. Nàng đã xâm chiếm cuộc sống của hắn từ khi nào không biết, khiến mọi thứ thiếu nàng trở nên tẻ nhạt.
Cuối cùng, hắn phải thừa nhận, đó chính là tình yêu. Ngay từ đầu, hắn đã yêu nàng. Nàng mất bảy năm để khiến hắn yêu nàng, nhưng hắn lại mất thêm hai năm mới hiểu rõ lòng mình. Đáng tiếc, có lẽ đã quá muộn.
Bởi vì trong tiệc tiếp đón, hắn nhìn thấy Bạc Nhung, thiếu niên tướng quân ấy mang trên hông đôi ngọc bội uyên ương quen thuộc đến đáng sợ.
Mang theo chút hy vọng mong manh, hắn tiến lên hỏi dò. Bạc Nhung chỉ khẽ nhướng mày, rồi nhìn hắn hỏi lại: “Ngươi là Tạ Lâm An?”
Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc, chẳng nói lời nào nhưng đều hiểu rõ ý nghĩ trong mắt đối phương. Sau đó, cả hai đều chẳng che giấu nổi sự thù địch.
Thực ra trong buổi tiếp đón, mọi người không uống quá nhiều. Người uống nhiều nhất chỉ có hắn và Bạc Ký An, họ cố ý thi rượu. Bạc Ký An tửu lượng vốn hơn hẳn hắn.
Khi hắn say đến mức phải ra sân viện nôn thốc tháo, thì Bạc Ký An chỉ hơi ửng đỏ khuôn mặt. Nhưng khi Tiết Ương bước vào, kẻ vừa mạnh miệng thách thức uống gục thêm ba Tạ Lâm An đã lập tức mềm nhũn, nằm bẹp trên bàn, ôm chặt lấy cánh tay nàng mà rên rỉ không chịu buông.
Tạ Lâm An cảm thấy uất nghẹn, nhưng Tiết Ương lại tin tưởng vào màn diễn vụng về ấy, lòng đầy xót thương. Nàng vội đi nấu bát canh giải rượu – bát canh vốn dĩ chỉ thuộc về hắn, giờ đây lại trao cho người khác.
Đôi ngọc bội uyên ương từng thuộc về hắn, giờ lại treo trên thắt lưng người khác. Cô nương từng dành cho hắn mọi sự quan tâm, nay ánh mắt nàng chỉ còn hướng về người khác.
Bao lần hình bóng nàng tìm đến trong giấc mơ của hắn, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn lại sự hoảng loạn vô bờ. Hắn vô cùng sợ hãi cảm giác ấy, nhưng lần này, hắn lại ước rằng đây cũng chỉ là một giấc mơ, để khi tỉnh giấc, nàng vẫn chưa thuộc về người khác.
Tiết Ương, xin nàng đừng tàn nhẫn như vậy.
30
Gần đây, tần suất gặp Tạ Lâm An của ta có phần dày đặc. Vừa gặp hắn ở tiệc tiếp đón đêm qua, hôm nay lại bất ngờ chạm mặt ở Như Ý Trai khi ta ghé mua món bánh hoa quế yêu thích.
Ta lễ phép chào hỏi: “Thật là khéo quá, Tạ đại nhân cũng đến mua bánh của tiệm Như Ý sao?”
Hắn xách theo gói bánh, khẽ đáp lời: “Ừm.”
Ta ngước nhìn gói giấy dầu trong tay hắn, thoáng thấy mùi hương bánh hoa quế. Ta nhớ trước kia hắn không hề thích hoa quế. Nhưng đó không phải chuyện ta cần bận tâm, liền chuyển ánh mắt từ gói bánh sang hắn và nói: “À đúng rồi, có việc hôm qua quên nói, dường như hôn thư của chúng ta vẫn còn ở quý phủ, khi nào tiện thì cho ta xin lại.”
Hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt thoáng ửng đỏ: “Nhất định phải lấy đi sao?”
Ta đành đáp: “Thật ra ta cũng nghĩ không cần thiết, nhưng chàng ấy vẫn thấy không yên tâm.”
Ánh mắt Tạ Lâm An bỗng trở nên lạ lùng, dường như đầy thương cảm và uất ức.
Ta suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Chàng ấy không phải nghi ngờ nhân phẩm của huynh đâu, chỉ là… chỉ là chút ghen tuông trẻ con mà thôi. Dẫu sao chúng ta đã từ hôn, lấy lại cũng là chuyện nên làm.”
Hắn nhìn ta thêm một lúc rồi khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt ta: “Ta không rõ lắm, có lẽ hôn thư đang ở chỗ mẹ.”
Hắn vốn không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nên không rõ hôn thư ở đâu cũng là điều dễ hiểu. Ta gật đầu: “Được, vậy để hôm khác ta đến hỏi tthẩm thẩm.”
Nói rồi, ta tập trung đứng xếp hàng. Hàng người trước mặt dài dằng dặc, chờ đến lượt ta không biết còn lại chiếc bánh hoa quế nào không.
Đang suy nghĩ miên man, Tạ Lâm An bất ngờ nhét gói bánh hoa quế vào tay ta: “Đừng xếp hàng nữa, gói này cho muội.”
Ta sững sờ: “Như thế không hay lắm.”
Hắn đã xếp hàng từ sớm để mua bánh, chắc hẳn cũng thích ăn, ta sao có thể đoạt món hắn thích: “Vậy huynh ăn gì?”
“Ta… không cần nữa.”