Ngã Tâm Ương Ương - Chương 3
14.
Ngày đầu tiên ta đến Mân Sơn, ta đã gặp Bạc Nhung.
Lúc đó, Trần phó tướng đang huấn luyện cho nhóm quân y mới tới. Bạc Nhung tình cờ đi ngang qua, ta liền nháy mắt chào hắn. Ai ngờ, hắn nhìn ta mà không hề tỏ ra kinh ngạc, chỉ liếc mắt lạnh nhạt, rồi ung dung bước đi như không có chuyện gì.
Hắn mặc giáp bạc uy nghiêm, trông quả thật có chút phong thái của “Tiểu Diêm Vương” trong truyền thuyết.
Ta nghĩ có lẽ do hắn nhìn quá vội, nên không nhận ra ta.
Buổi tối, ta đặc biệt đến doanh trướng của hắn, nhưng tiếc thay lại bị lính gác ngoài trướng cản lại: “Ai dám xông vào trướng của tướng quân ban đêm!”
Ta vội vàng giải thích: “Ta là quân y theo quân, ta muốn…”
“Quân y đến đây làm gì?”
Giọng nói lạnh lùng từ trong trướng vang lên, sau đó Bạc Nhung vén rèm bước ra. Ta vẫy tay chào: “Này, Bạc Nhung, là ta mà…”
“Ngươi là ai, ta không quen.”
“…”
15.
Bạc Nhung không nhận ra ta.
Quả nhiên, nam nhân đều là lũ bạc bẽo. May mà lúc trước ta chưa có mối quan hệ sâu xa gì với hắn, nếu không chắc lại phải giải trừ hôn ước lần nữa!
Ta tức giận quay về doanh trướng của mình, chuyên tâm làm nhiệm vụ quân y.
Khi vào quân doanh, ta mới phát hiện y thuật trước đây của mình quả thật chỉ là hạt cát giữa sa mạc, còn quá nhiều điều phải học hỏi.
Ta đi theo Hồ y quan, người có thâm niên nhất nơi đây, ngày nào cũng bận rộn đến mức không đặt chân xuống đất, chẳng còn thời gian nghĩ về tên Bạc Nhung vô ân kia.
Cùng với ta, có một vị tiểu y quan họ Tô, cũng luôn khát khao học hỏi. Hắn được điều đến từ Giang Nam, tính tình ôn hòa, lễ độ và rất chu đáo.
Một ngày nọ, khi chúng ta đang bàn luận sôi nổi về phương pháp cạo x//ương trị đ//ộc, không biết nên cắt ngang hay dọc, thì đột nhiên có giọng nói lạnh lẽo như băng đá xen vào từ phía sau: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Ta và tiểu Tô đều giật mình, hai bàn tay đang đặt lên nhau để diễn tả cử chỉ, vừa dừng lại thì tay phải của hắn còn đang phủ lên tay trái của ta.
Bạc Nhung cúi người về phía ta, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang đan vào nhau, ánh mắt lạnh lẽo đến mức còn đáng sợ hơn lần đầu hắn b//óp cổ ta.
Tiểu Tô đỏ mặt, vội rụt tay lại: “Thưa tướng quân, ta và Tiết cô nương đang thảo luận về phương pháp cạo x//ương trị đ//ộc.”
Bạc Nhung nhướng mày, giọng điệu mang theo chút đe dọa: “Tiết cô nương? Trong quân doanh phải xưng chức vụ, tiểu Tô, điều này không cần bản tướng quân phải nhắc nhở chứ?”
“…”
Thật là…
Sau khi hắn rời đi, tiểu Tô vẫn còn ngơ ngác, ngồi đó nhìn tay mình, chậm chạp nói: “Tiết y quan, cô với Bạc tiểu tướng quân có phải từng có… chuyện gì không?”
Ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Không có, không quen, không biết!”
16.
Bạc Nhung không chỉ là kẻ vong ân phụ nghĩa, mà hắn còn lấy oán trả ơn.
Giữa đêm khuya, thân binh của hắn đến doanh trướng gọi ta dậy: “Tiết y quan, tướng quân bị tái phát vết thương cũ, xin mời ngài đến xem xét.”
Ta vô cùng khó hiểu: “Hôm nay không phải phiên trực của ta mà.”
“Đây là quân lệnh.”
“…”
Được thôi, đây là địa bàn của ngươi, ngươi có quyền.
Ta mặc áo choàng, mang theo hòm thuốc đến trướng của Bạc Nhung. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, dáng vẻ thư thả, chỉ mặc một lớp áo lót màu trắng tuyết, cổ áo hơi mở, làn da màu đồng ẩn hiện lấp ló.
Ta thở dài ngao ngán.
Ôi, hắn đã không còn là thiếu niên ngại ngùng ngày nào, người từng che kín áo, nói nam nữ thụ thụ bất thân.
“Vết thương cũ của tướng quân là ở đâu?”
Bạc Nhung nhìn ta chằm chằm, ánh mắt dưới ngọn đèn lay lắt càng thêm sâu thẳm: “Ở ngực.”
Tay ta đang mở hòm thuốc chợt dừng lại, đã đoán được phần nào lý do hắn gây chuyện: “Ngực à? Vậy cần phải cởi áo, mà nam nữ thụ thụ bất thân, tướng quân nên mời người khác cao minh hơn.”
Ta xách hòm thuốc định rời đi, thì sau lưng Bạc Nhung như bị chó cắn chạy ào đến chắn đường ta: “Tiết Hàm Linh!”
Ta nhướn mày, mỉa mai nhìn hắn: “Tướng quân đừng gọi ta như thế. Người và ta vốn chẳng quen biết, nên gọi ta một tiếng Tiết y quan thì hợp lẽ hơn.”
“…”
17.
Khí thế của Bạc Nhung bỗng chốc giảm hẳn, làm dáng vẻ cúi đầu ủ rũ trước mặt ta: “Ta xin lỗi, ta sai rồi… chỉ là trong lòng có chút khó chịu…”
“Khó chịu cái gì?”
Hắn oán trách nhìn ta: “Lúc ta nói phải đi, ngươi chẳng hề tỏ ra buồn bã chút nào!”
“…”
“Buồn bã gì chứ, chẳng phải chưa đầy ba tháng, chúng ta đã gặp lại rồi sao?”
“Nhưng khi đó ngươi đâu có nói rằng sẽ đến đây làm quân y!”
“…”
Hồi đó…
Khi ấy, ta nghĩ, dù sao hắn cũng đóng quân ở Kiếm Nam đạo, không khó để ta tìm ra hắn. Nhưng có lẽ ta đã quên rằng, hắn đâu biết rõ thân phận của ta.
Hắn không biết ta đến từ đâu, sẽ đi về đâu, chỉ biết ta là một nữ du y tên Tiết Hàm Linh.
Ta biết cách tìm hắn, nhưng hắn lại không hề biết phải đi đâu để tìm ta.
Nghĩ vậy, lòng ta thoáng có chút áy náy: “Xin lỗi, khi đó ta không nên đùa giỡn với ngươi như vậy.”
18.
Thực ra, việc Bạc Nhung gọi ta đến không hoàn toàn là vô lý. Vết thương cũ của hắn quả thực đã tái phát.
Ta đè hắn xuống giường, trên ngực hắn đã bắt đầu rỉ m//áu ra.
“Thật sự bị thương sao, sao không nói sớm!?”
Hắn ấm ức nói: “Là ngươi bỏ chạy trước đấy chứ.”
“…”
Thôi được, đúng là ta rời đi trước. Nhưng dù sao cũng phải trách hắn đã có tiền lệ không tốt.
May mắn thay, vết thương không bị nứt ra quá nặng, chỉ cần thoa chút thuốc cầm m//áu là ổn.
Ta nhúng ngón tay vào bột thuốc cầm m//áu, cẩn thận bôi lên vết thương của hắn.
Ta làm rất chậm và tỉ mỉ, sợ làm hắn đau nên bôi thật nhẹ nhàng, không để ý rằng hắn đang căng thẳng cả người.
Đang bôi, một giọt mồ hôi từ cằm hắn nhỏ xuống, rơi trên má ta.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Ngươi nóng lắm sao?”
Mặt hắn đỏ bừng, nhưng vẫn cứng đầu đáp: “Không.”
Rồi cắn răng, giọng nói như muốn khóc: “Chỉ là… ngươi có thể nhanh một chút được không!”
“…”
Ta bôi chậm là sợ làm ai đau, không biết điều!
Ta nhanh chóng bôi xong vết thương còn lại, có chút bột dính lên da lành, ta liền cúi xuống thổi một hơi. Bất ngờ, Bạc Nhung rên lên một tiếng đầy kìm nén: “Ư…!”
Ta lập tức ngẩng đầu: “Sao vậy? Đau lắm sao?”
Hắn lảng tránh ánh mắt ta, giọng khàn khàn: “Không sao, ngươi về đi, phần còn lại ta tự lo.”
“Vết thương ở ngực, ngươi tự mình băng được sao?”
Giọng hắn như sắp tan vỡ: “Ta tự làm được! Ngươi mau đi đi! Ta xin ngươi đó!”
Thật kỳ lạ.
Thôi vậy, ta mang theo hòm thuốc, mơ màng buồn ngủ mà quay về.
19.
Sau khi Tiết Ương rời đi, Bạc nhung gọi cận vệ của mình là Bạch Phất vào trong.
Bạch Phất rất tinh ý, cầm lấy băng vải định băng bó cho hắn, nhưng bị hắn xua tay ngăn lại: “Không cần băng, dù sao lát nữa cũng sẽ ướt lại. Ngươi đi lấy cho ta một thùng nước lạnh trước đi.”
Bạch Phất nhìn hắn đầy nghi hoặc: “Tướng quân, khuya khoắt thế này, người lại còn bị thương, sao có thể tắm nước lạnh được?”
Bạc Nhung ngửa mặt nhìn trời, than thở đầy chán nản: “Tắm nước lạnh có thể làm vết thương cũ tái phát, không tắm thì có khi tướng quân của ngươi chet ngay tại chỗ. Ngươi bảo ta chọn cái nào?”
Bạch Phất: “…”
Không hiểu lắm nhưng nghe có vẻ nghiêm trọng, nên vẫn ltheo.
Đêm ấy, Bạc Nhung ngâm mình trong nước lạnh suốt nửa canh giờ, mới có thể dập tắt ngọn lửa kìm nén trong lòng và những biến đổi đáng hổ thẹn của cơ thể.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi cười khổ: Người gọi nàng đến là hắn, nhưng cuối cùng, tự làm tự chịu cũng là hắn.
Lần đầu tiên trong đời, thiếu tướng quân Bạc Nhung bại trận hoàn toàn chỉ vì một hơi thở của nàng.
Xem ra sau này… hắn sẽ bị nàng khống chế hoàn toàn mất rồi.
20.
Dạo gần đây, Bạc Nhung càng ngày càng tỏ ra ngang ngược, thậm chí còn c//ướp đi ngọc bội uyên ương của ta.
Sự việc bắt đầu từ lần ta băng bó cho hắn, chiếc ngọc bội của ta rơi xuống.
Hắn nhặt lên ngắm nghía một lúc, rồi không chút xấu hổ mà giật lấy: “Thì ra là một đôi, chia cho ta một nửa đi.”
“…”
Ta trầm mặc một lúc, rồi thành thật đáp: “Ngọc bội này, ta từng tặng cho người khác rồi.”
Nghe thế, hắn kinh hãi nhìn ta: “Không phải đã hủy hôn rồi sao?”
“Đúng là đã hủy hôn…”
Nói đến đây ta chợt nhận ra: “Sao ngươi biết?!”
Bạc Nhung thở phào nhẹ nhõm khi xác nhận việc đã hủy hôn, rồi cầm lấy ngọc bội, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Ngự sử đài, Tiết đại nhân khi còn trẻ với cha ta là oan gia trên triều đình, trước khi ngươi đến Mân Sơn, thư của Tiết bá bá đã đến nơi rồi. Ông ấy nói con gái của mình sẽ đến làm quân y, bảo cha ta chăm sóc nhiều hơn. Tiết Ương tự là Hàm Linh…”
Hắn nheo mắt lại: “Tiểu Tiết thần y, sao lúc cứu ta ngươi không nói rằng ngươi là con gái của Tiết bá bá?”
Chuyện này… Ta thật sự không biết.
Lúc Bạc lão tướng quân mang con trai đến trấn giữ Mân Sơn, ta chỉ mới bốn, năm tuổi, không nhớ rõ chuyện gì cả.
Huống chi khi đó, cha ta là Ngự sử đại nhân, chuyên giám sát và dâng sớ, trên triều đình có bao nhiêu “oan gia” ta cũng không nhớ nổi.
Nhưng đột nhiên, ta chợt ngộ ra một chuyện: “Vậy nên khi lần đầu tiên nhìn thấy ta mà ngươi không hề tỏ ra ngạc nhiên, là vì ngươi đã biết trước ta sẽ đến phải không?”
“Đúng vậy, khi ấy ta còn đang giận ngươi, vốn định không đến gặp ngươi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ghé qua doanh y.”
“…”