Ngã Tâm Ương Ương - Chương 2
9.
Khi Tạ Lâm An trở về phủ, đã là một tháng sau đó. Trong suốt khoảng thời gian này, hắn sống không hề dễ chịu. Bên ngoài là một quân tử lạnh lùng, nhưng bên trong hắn lại có phần phóng túng, bất kham.
Lang trung bôi thuốc lên vết thương trên lưng hắn, dặn dò kỹ lưỡng những điều cần kiêng kỵ. Hắn miệng thì đồng ý, nhưng thực tế lại chẳng chịu tuân theo. Vậy nên, hôm nay vết thương trầm trọng hơn, ngày mai lại mưng mủ, khiến hắn đau đớn vô cùng.
Trúc Nghiệp, người hầu thân cận, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Thiếu gia của ta ơi, Trạng nguyên của ta ơi, ngài nghe lời đại phu, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian có được không?”
Tạ Lâm An cũng phần nào bực bội: “Trước đây ta bị thương hay ốm đau, sao chẳng thấy phiền phức như vậy chứ?”
Trúc Nghiệp đành thở dài đáp: “Trước đây đều do biểu tiểu thư chăm sóc ngài, tất cả những gì cần kiêng cữ nàng đều ghi nhớ rõ ràng, còn nấu ra những món vừa ngon lại vừa giúp dưỡng bệnh. Bọn nô tài nào có tay nghề ấy.”
Tạ Lâm An nghẹn lời, trong lòng thừa nhận, quả thực Tiết Ương đã đối đãi với hắn rất tốt. Chỉ là hắn không cam lòng bị cha ép buộc phải cưới con gái của ân nhân, nên mới lạnh nhạt với nàng như vậy.
Giờ đây khi cơn giận với cha đã nguôi ngoai, hắn chợt cảm thấy bản thân hôm đó đã nói những lời không phải. Có lẽ, hắn nên tìm Tiết Ương để tạ lỗi. Dẫu rằng không còn là vị hôn phu, nhưng nàng vẫn sẽ gọi hắn một tiếng biểu ca.
Vậy nên, hắn xếp hàng mua bánh hoa quế ở Như Ý Trai, trên đường đi đã nghĩ ra lời dỗ dành nàng. Từ nay về sau, dù là huynh muội, hắn vẫn sẽ bảo vệ nàng chu đáo.
Nhưng, Tiết Ương đã đi rồi.
Hắn nhíu mày không hiểu: “Tiết phủ giờ chẳng còn ai, nàng rời khỏi Tạ gia rồi đi đâu?”
Người mẹ xưa nay vẫn chiều chuộng hắn, nay hiếm khi lại chẳng mấy vui vẻ, giọng trách móc: “Trời đất bao la, nơi nào mà chẳng thể đi?”
Bà còn hậm hực gõ nhẹ vào trán hắn: “Con đúng là đứa không biết điều, A Ương là cô nương tốt, con có tìm khắp nơi cũng chẳng gặp được một người như thế nữa đâu. Giờ thì hay rồi, cứ đòi hủy hôn, sau này đừng có mà khóc.”
Khóc ư? Không thể nào.
Trên đời này, cô nương tốt hơn còn rất nhiều, chẳng lẽ hắn phải chet trên một cái cây sao? Nhưng trong lòng hắn lại mơ hồ cảm thấy trống vắng. Hắn tức giận, ném bánh hoa quế sang một bên: “Hừ, đúng là cánh cứng rồi bay đi, nhưng nàng chỉ là một nữ tử, đi được bao xa? Rồi cũng có ngày sẽ phải quay về thôi.”
Hắn không ngờ, lần này Tiết Ương đi là tận hai năm sau mới trở lại.
10.
Khi ta rời khỏi Trường An, chỉ mang theo một mình A Đông.
Ta tinh thông y thuật, còn A Đông giỏi võ nghệ. Dù chỉ có hai cô nương nhỏ bé, nhưng lại sống khá tốt.
Chúng ta vừa đi vừa ngắm nhìn, mới nửa năm đã đến được vùng Kiếm Nam, cạnh La Nam. Thế nhưng, vì địa hình núi non hiểm trở, chúng ta lạc đường một chút, nên tạm thời dừng chân ở Kiếm Nam.
Chúng ta thuê một căn viện nhỏ tại địa phương để sinh sống, và ta bắt đầu hành nghề y để kiếm tiền.
Một hôm, trên đường ra ngoài, chúng ta bắt gặp một nam nhân bị thương. Tình huống có vẻ phức tạp, nhưng ta vẫn cứu hắn.
Chỉ bởi, trên người hắn mặc quân phục của triều đình.
A Đông có chút không yên tâm: “Tiểu thư, hay là đừng cứu thì hơn…”
Ta lắc đầu: “Nhìn huy hiệu trên người hắn mà xem, đó là binh sĩ của quân Bạc gia, trấn thủ ở Mân Sơn. Đây là những anh hùng bảo vệ biên cương, đương nhiên phải cứu.”
Thực ra vết thương của hắn không nặng lắm, chỉ là mất m//áu quá nhiều. Ta và A Đông đã đưa hắn về nhà, chăm sóc kỹ lưỡng hai ngày thì hắn mới tỉnh lại.
Khi ấy, ta đang thay băng cho hắn, hắn vừa tỉnh liền theo phản xạ bóp chặt lấy cổ ta, giọng lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là ân nhân cứu m//ạng của ngươi.”
Hắn bóp chặt hơn, giọng vẫn lạnh như băng: “Ngươi tốt nhất nên nói thật.”
Ta đảo mắt, chán nản đáp: “Đã bảo là ân nhân cứu m//ạng rồi, nếu không buông tay ra thì ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa đấy.”
Hắn quan sát xung quanh, dường như không thấy gì khả nghi, mới do dự thả lỏng tay. Nhưng có vẻ vẫn không yên tâm, hắn tiếp tục buông lời đe dọa: “Ngươi tốt nhất đừng có mưu đồ gì, nếu không bản tướng quân sẽ giet ngươi!”
Nói rồi hắn cúi xuống nhìn vết thương trên người, vừa khéo thấy ta đang thay thuốc cho hắn. Kẻ lạnh lùng như Diêm Vương này bỗng chốc mặt đỏ bừng.
Hắn đẩy tay ta ra, quấn chặt áo lại, lắp bắp nói: “Ngươi… ngươi, nam nữ thụ thụ bất thân!”
“…”
“Thôi được, vậy ngươi tự thay thuốc đi.”
Ta đã bị hắn bóp cổ đến phát bực, liền vỗ vỗ tay rồi ra ngoài xem bệnh kiếm tiền.
11.
Người ta cứu là tiểu công tử Bạc Nhung của Bạc gia.
Ta từng nghe danh hắn khi còn ở kinh thành. Tiểu tướng quân Bạc Nhung từ khi còn trẻ đã theo cha và huynh trưởng trấn thủ Kiếm Nam đạo, diện mạo tuấn tú phi phàm, nhưng đáng tiếc lại thừa hưởng từ phụ thân tính khí lạnh lùng như Diêm Vương.
Phần đầu của câu chuyện này rất đúng, bởi khi Bạc Nhung được tắm rửa sạch sẽ, quả thực là rất anh tuấn. Nhưng phần sau thì lại cần phải xem xét thêm.
Sau vài ngày chung sống, ta phát hiện ra rằng vị tiểu Diêm Vương lạnh lùng này thực chất lại có chút tinh nghịch, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh.
“Tiểu gia đây đường đường là tướng quân ngũ phẩm! Ngươi lại dám sai tiểu gia đi bổ củi?”
Ta thản nhiên thu dọn hòm thuốc, nói: “Ngươi ăn của ta, ở của ta, chẳng lẽ không nên làm chút việc để đền đáp sao?”
Hắn ôm ngực, ngã lăn ra giường kêu rên: “Nhưng ta vẫn đang bị thương mà!”
Ta đeo hòm thuốc chuẩn bị đi ra ngoài: “Được thôi, nếu đã bị thương, tối nay ta và A Đông sẽ uống canh cá, còn ngươi thì ăn rau cải xào chay.”
Bạc Nhung lập tức bật dậy, nghiêm trang nói: “Tiểu tổ tông, ta sai rồi! Ta đi bổ ngay đây!”
“…”
Hắn liền lăn ra sân mà bổ củi, còn ta thì dẫn A Đông ra ngoài khám bệnh. Tình cảnh như vậy gần như ngày nào cũng diễn ra.
A Đông lần đầu chứng kiến, tức giận vô cùng. Lần thứ hai thấy, thì bắt đầu hoài nghi. Đến lần thứ ba, nàng đã hoàn toàn tê liệt:
“Tiểu thư, người nói xem đầu óc hắn có phải có vấn đề hay không? Rõ ràng người sai làm việc gì hắn cũng làm hết, nhưng trước khi làm lúc nào cũng phải đấu khẩu với người một hồi là sao?”
“Ta không biết, có lẽ là rảnh rỗi quá chăng.”
Ta đã gặp không ít đứa trẻ nghịch ngợm thế này khi đi khám bệnh.
12.
Ngày thứ hai mươi Bạc Nhung ở đây, trước khi ra ngoài khám bệnh, ta như thường lệ dặn dò: “Bổ củi xong thì đun nước nóng, còn dược liệu trong phòng phía tây, nhớ đem ra phơi nắng.”
“Được.”
“…”
Gì cơ? Sao hôm nay lại nghe lời dễ dàng như vậy, không hợp lẽ chút nào.
Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn lại cúi đầu, không hề nhìn ta. Ta ngẩn ra một lát, rồi bỗng hiểu ra: “Ngươi chuẩn bị về quân doanh rồi phải không?”
Ta chợt nhớ ra, hắn vốn là tiểu tướng quân.
Bạc Nhung buồn bã đáp: “Ừm.”
“Bao giờ đi?”
“Tối nay.”
“Vậy ta sẽ mua ít đồ ăn lại.”
“Tiết Hàm Linh!”
Bạc Nhung ngẩng đầu, mắt trợn trừng giận dữ nhìn ta, nhưng viền mắt lại hơi ửng đỏ. Ta không nhịn được cười: “Sao vậy? Ngươi định ăn xong cơm tối rồi mới đi? Vậy thì sợ rằng trước khi trời tối ngươi không kịp về Mân Sơn đâu.”
“Ngươi chẳng có gì khác để nói với ta sao?”
Hắn nhìn ta với vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến nụ cười trên môi ta dần dần tắt.
Nói gì đây?
Chúng ta đã chung sống rất vui vẻ trong hai mươi ngày qua, nhưng rồi thì sao? Ta và Tạ Lâm An hồi nhỏ cũng từng vô cùng thân thiết, nhưng khi lớn lên vẫn không tránh được kết cục như ngày hôm nay.
Ta đã không còn dám dễ dàng trao đi tấm chân tình, cũng chẳng dám dễ dàng xác nhận một mối quan hệ nào nữa.
Huống chi ta ở Kiếm Nam đạo cũng đã đủ lâu, đã đến lúc phải tiếp tục hành trình đến La Nam để gặp cha mẹ rồi.
Vì vậy, ta mỉm cười nói: “Vậy thì, Bạc tiểu tướng quân, nhớ ăn uống đầy đủ, đừng kén chọn, có duyên sẽ lại gặp.”
13.
Ta lại mất thêm một tháng nữa mới đến được La Nam.
Trước đó ta đã viết thư báo tin, nên khi gặp lại, cha mẹ cũng không mấy ngạc nhiên. Nhưng dù sao cũng đã cách biệt bảy năm, từ một tiểu cô nương năm xưa, nay ta đã thành một thiếu nữ trưởng thành.
Mẹ nhìn ta mà nước mắt không ngừng tuôn rơi, cuối cùng cả nhà ba người, cộng thêm A Đông, ôm nhau mà thổn thức suốt một ngày dài.
Cha nghe kể về hành trình của chúng ta, tỏ ra vô cùng kinh ngạc trước y thuật của ta, hễ gặp ai cũng khoe rằng mình có một tiểu thần y trong nhà.
Quan huyện ở địa phương bị cha ta quấy rầy đến mức lỗ tai như sắp thành kén, bỗng mắt sáng lên khi nhìn công văn và nói: “Tiết huynh, quân đội La Nam của chúng ta ít người, nhưng Kiếm Nam đạo lại thiếu thốn quân y, hay là để con gái của huynh đến đó làm quân y?”
Mẹ cẩn trọng đáp: “Con gái chúng ta là một tiểu cô nương, vào nơi đầy nam nhân như quân doanh, e rằng không ổn cho lắm.”
Cha ta vỗ ngực tự hào: “Quân doanh khác ta không biết, nhưng quân của Bạc gia thì tuyệt đối không có vấn đề.”
Thực ra điều này không sai, quân đội Bạc gia nổi tiếng kỷ luật nghiêm minh, đến cả nữ nhi khuê các như ta cũng từng nghe danh.
Mẹ vẫn còn đôi chút lo lắng, nhưng ta lại gật đầu đồng ý.
Thứ nhất là có thể góp chút sức mình cho các tướng sĩ bảo vệ biên cương, ta rất vui vẻ.
Thứ hai, cũng bởi ta ngẫu nhiên có một người muốn gặp, hắn hiện đang ở Kiếm Nam đạo.