Ngã Tâm Ương Ương - Chương 1
1.
Tạ Lâm An là vị trạng nguyên trẻ tuổi nhất của triều đình, trong Quỳnh Lâm yến, phong thái hắn đầy vẻ hào hùng, khi cưỡi ngựa du hành trên phố Trường An, các thiếu nữ thi nhau ném túi thơm và khăn tay về phía hắn, không tiếc cả mạng sống.
Ta ngồi trong nhã phòng tại trà lâu, nhìn hắn trong bộ quan phục đỏ rực, ngang nhiên đi qua, dẫn đến vô số ong bướm bủa vây.
“Ca ca đến rồi!”
Tiểu thư Tạ gia, Tạ Như An, vui mừng kéo tay ta đến bên cửa sổ, rồi nhét vào tay ta một cái túi thơm, nháy mắt tinh nghịch: “A Ương tỷ tỷ, tỷ cũng ném một cái đi!”
Ta nhìn người đi ngang qua cửa sổ, nhưng không liếc mắt nhìn ta lấy một lần, tay nắm chặt túi thơm trong tay, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu: “Về phủ thôi, hôm nay biểu ca chắc chắn sẽ phải uống rượu, chúng ta đi nấu ít canh giải rượu nào.”
2.
Ta về Tạ phủ nấu canh.
Đúng vậy, hiện tại ta đang sống ở Tạ phủ, nếu nói theo lời người dân xung quanh, có lẽ ta được xem như một nửa con dâu nuôi từ bé của Tạ gia.
Hôn ước giữa ta và Tạ Lâm An vốn là lời đùa vui của cha mẹ từ thời thơ ấu, không ai thực sự để tâm.
Nhưng năm ta mười tuổi, cha ta vì thẳng thắn dâng sớ khuyên can mà khiến Hoàng thượng tức giận, bị giáng chức đến một vùng nhỏ ở La Nam làm huyện thừa.
La Nam có nhiều chướng khí, cha mẹ không đành lòng để ta, lúc đó còn quá nhỏ, phải chịu khổ đi theo, nên gửi ta đến đây, nhờ cậy Tạ gia.
Tạ đại nhân cùng cha ta là đồng khoa, mẹ ta lại là khuê mật của Tạ phu nhân.
Ban đầu ta lấy thân phận “biểu tiểu thư” vào ở, nhưng vì Tạ gia và nhà ta không có quan hệ huyết thống, lo sợ Hoàng thượng trách tội, nên đành phải thực hiện lời đính ước ấy.
Bên ngoài người ta đồn rằng hai nhà đã định sẵn hôn ước, giữ ta lại ở Tạ phủ, đợi đến khi trưởng thành sẽ lập gia thất.
Nhà họ Tạ đối đãi với ta vô cùng tử tế, chỉ khổ cho Tạ Lâm An.
Vì vậy, ta càng cố gắng đối xử tốt với hắn, khi còn nhỏ đã bắt đầu học cách chăm lo việc ăn uống, sinh hoạt cho hắn, không để thiếu sót điều gì.
Bảy năm trôi qua, Tạ đại nhân và phu nhân đều rất hài lòng với ta, ngay cả tiểu thư Tạ Như An cũng xem ta như tẩu tẩu trong nhà.
Chỉ riêng Tạ Lâm An, rõ ràng lúc nhỏ còn rất thân thiết với ta, nhưng mấy năm gần đây lại ngày càng lạnh nhạt. Thái độ thay đổi của hắn thực ra khiến ta có chút buồn, nhưng ta luôn nghĩ thoáng.
Chuyện đời mà, lâu ngày tự sẽ thấy lòng người, không cần phải vội vàng một sớm một chiều.
3.
Nồi canh giải rượu đã nấu hơn một canh giờ, nhưng Tạ Lâm An vẫn chưa trở về.
Tạ phu nhân sai người chuẩn bị xe ngựa, bảo ta đi đón hắn. Ta hiểu bà muốn chúng ta bồi đắp tình cảm, nên cũng không tiện từ chối.
Xe ngựa lắc lư đưa ta đến Phong Hoa Lâu, tửu quán lớn nhất Trường An. Các tân khoa tiến sĩ đều đã uống say túy lúy, ta dẫn theo tiểu đồng đến kéo Tạ Lâm An ra khỏi đám người.
Tạ Lâm An tửu lượng vốn không tốt, lúc này thần trí đã mơ hồ. Thấy ta, hắn vẫn theo bản năng nhíu mày, trong cơn mơ màng bực dọc lẩm bẩm: “Sao muội lại đến đây nữa?”
“…”
Trời cao chứng giám, ta vào Tạ phủ đã bảy năm, số lần ra ngoài đón hắn đếm trên đầu ngón tay. Lần gần đây nhất chắc cũng phải từ gần một năm trước. Cái chữ “lại” này thật sự oan uổng cho ta.
Trong lòng ta âm thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ đoan trang, điềm đạm của tiểu thư thế gia, nhẹ giọng nói: “Biểu ca uống nhiều rồi, về phủ thôi.”
4.
Trên xe ngựa, Tạ Lâm An nôn thốc nôn tháo, may thay ta đã dự liệu trước mà bảo nha hoàn A Đông mang theo mấy túi vải, bằng không hôm nay chắc chắn ta và hắn phải có một người lăn khỏi xe.
Nôn xong, hắn im ắng đi nhiều, dựa vào thành xe, đầu từ từ nghiêng về phía vai ta. Trong cơn mơ màng, hắn lẩm bẩm: “Muội thật thơm.”
“…”
Rượu quả thật có thể làm người ta mê muội. Tạ Lâm An, người vốn thanh cao giữ mình, mà nay lại có thể thốt ra những lời nhẹ nhàng như vậy, thực khiến ta kinh ngạc.
A Đông ngồi bên kia nháy mắt trêu đùa, ta mặt đỏ bừng lườm nàng một cái, nhưng trong lòng tự nhắc nhở mình không được nghĩ ngợi lung tung.
Ta thích y thuật, thường tự nghiên cứu các loại dược thiện bồi dưỡng thân thể hoặc hương liệu an thần. Hôm nay ra ngoài, ta mang theo một cái túi thơm có công dụng an thần và giải rượu, chắc hắn chỉ thấy mùi hương ấy dễ chịu mà thôi.
Về đến phủ, Tạ Lâm An vừa đặt lưng liền ngủ say, canh giải rượu hoàn toàn không uống được.
Ta cùng gia nhân thân cận của hắn, Trúc Nghiệp, vất vả một hồi, cuối cùng đành bỏ cuộc.
Ta lau mồ hôi trên trán, nói: “Ngươi chăm sóc biểu ca cho tốt, sáng mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ nhức đầu, ta sẽ mang thuốc giảm đau tới.”
Trúc Nghiệp cũng thở phào, đáp: “Biểu tiểu thư cứ yên tâm.”
5.
Sáng hôm sau, ta dậy từ rất sớm, nấu canh giải rượu và thuốc giảm đau, tự mình bưng tới viện của Tạ Lâm An.
Ta gõ cửa, nhưng bên trong chỉ nghe thấy giọng hắn khàn khàn sau cơn say, mang theo chút bối rối: “Đợi đã!”
Ta đành ngồi đợi bên bàn đá trong sân. Một khắc sau, Tạ Lâm An mới từ từ bước ra, hắn ngồi đối diện ta, dáng vẻ chỉnh tề, lời đầu tiên thốt ra là: “Tiết Ương, chúng ta hủy hôn ước đi.”
Lời này đến quá bất ngờ. Ta vừa bưng chén canh giải rượu lên, nghe vậy liền sững sờ hồi lâu, đến mức viền chén in lên tay ta một dấu hằn, đến khi hắn nhíu mày khẽ gọi: “A Ương?”
Ta bừng tỉnh, run giọng hỏi: “Vì sao?”
Vì sao lại như vậy? Ta có gì không tốt mà phải nhận lấy sự lạnh lùng này?
Hắn dường như hiểu ta đang nghĩ gì, chậm rãi nói: “Ta không phải chán ghét muội, chỉ là ta không muốn một hôn sự định đoạt bởi cha mẹ. Tiết Ương, muội thử hỏi lòng mình xem, muội thực sự thích ta sao? Chúng ta…”
Ta cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run, ngắt lời hắn: “Nếu ta nói, ta thích huynh thì sao?”
Dường như hắn không ngờ được một Tiết tiểu thư luôn kiêu hãnh lại có thể nói ra lời như vậy. Hắn im lặng một lúc lâu rồi mới khó khăn nói tiếp: “Nhưng A Ương, ta chỉ xem muội như muội muội của mình. Ta… không thích muội.”
Ta cười khổ một tiếng, thấp giọng đáp: “Ta biết.”
Hắn không thích ta, thực ra ta vẫn luôn biết điều đó.
Ta từng nghĩ rằng thời gian sẽ làm thay đổi lòng người, nhưng tiếc thay, trái tim của hắn cứng như sắt đá, không thể lay chuyển.
Ta đã cố gắng, nhưng nếu kết quả vẫn không thể thay đổi, thì thôi… đành buông tay vậy.
Ta đặt chén canh xuống bàn, khẽ nói: “Được, chúng ta hủy hôn.”
6.
Khi Xuân Đào, nha hoàn bên cạnh Tạ phu nhân, vội vã đến gọi ta, ta đang thu dọn dược liệu phơi trong sân. Nàng lo lắng đến mức mồ hôi ướt đẫm, kéo tay ta chạy đi gấp gáp: “Biểu tiểu thư, người mau đến từ đường xem thử, lão gia đang muốn đ//ánh chet thiếu gia rồi!”
Nguyên do là vì Tạ Lâm An đòi hủy hôn, Tạ đại nhân đã trói hắn lại trong từ đường và định dùng gia pháp.
Ta theo Xuân Đào chạy tới nơi, vừa lúc thấy Tạ đại nhân đã đánh một roi, miệng vừa đánh vừa quát: “Tiết huynh là người nhân nghĩa, từng có ơn cứu m//ạng ta trong kỳ thi đồng niên, cưới được nữ nhi của ông ấy là phúc phần của nhà họ Tạ chúng ta, vậy mà ngươi còn dám hủy hôn? Ta cho ngươi hủy hôn, hủy hôn sao!”
Lời vừa dứt, lại thêm một roi nữa quất xuống. Tạ phu nhân đứng bên cạnh cầm khăn tay mà khóc, nhưng không dám ngăn cản. Thấy cảnh ấy, ta vội lớn tiếng gọi: “Thúc phụ!”
Tạ đại nhân nhìn ta, nói: “Hàm Linh, con yên tâm, thúc nhất định sẽ đánh cho thằng nghịch tử này khuất phục, cho con một lời giải thích!”
“Hàm Linh” là tên tự của ta, được cha mẹ ta đặt từ La Nam gửi về Trường An vào năm ta làm lễ cập kê. Tạ thúc phụ rất thích cái tên ấy.
Tạ Lâm An quỳ trên đất, lưng thẳng tắp, cổ cứng cỏi, giọng đầy bất mãn: “Tiết bá bá có ơn với cha, vậy cha cưới Tiết Hàm Linh đi!”
“Đồ nghịch tử! Ngươi nói gì hả?”
Lời này quả thực quá đáng, khiến Tạ thúc phụ tức giận đến run rẩy cả người. Toàn thân ta cũng lạnh toát, nhưng vẫn bước lên ngăn Tạ đại nhân đang định đánh tiếp: “Thúc phụ, hôn sự này… là do con muốn hủy.”
7.
Cuối cùng, hôn sự giữa ta và Tạ Lâm An cũng đã được hủy bỏ. Tín vật đính hôn là đôi ngọc uyên ương mà Hoàng thượng ngự ban khi cha ta đỗ Trạng nguyên, nay Tạ gia trả lại cả đôi cho ta.
Hôn sự vừa giải trừ, ta cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Tạ phủ. Nhưng ta đã đến tuổi cập kê, cũng đã là người trưởng thành, chẳng cần phải dựa vào mái hiên nhà ai mới sống được.
Mỗi lần cha mẹ gửi thư từ La Nam về, họ đều kể cho ta nghe về phong thổ nơi đó, ta chưa từng thấy qua, cũng muốn nhân cơ hội này đi ngắm nhìn.
Thật ra, không chỉ riêng La Nam, ngoài Trường An, nơi nào ta cũng chưa từng biết đến, và nơi nào ta cũng có thể đến để mở mang tầm mắt.
8.
Dù hôn sự đã hủy, nhưng vì xích mích với Tạ thúc phụ, Tạ Lâm An giận dỗi bỏ sang nhà bằng hữu để dưỡng thương, không chịu quay về phủ.
Tạ thúc phụ giận đến mức ngã bệnh, giờ cũng nằm liệt trên giường.
Vì vậy, khi ta rời khỏi Tạ phủ, chỉ có Tạ phu nhân nắm tay ta mà khóc: “Lâm An nó nay được Hoàng thượng sủng ái, cánh cứng rồi, đến ta và cha nó cũng không cản được nó nữa.”
Ta nhẹ nhàng an ủi, nắm chặt tay Tạ phu nhân, nói: “Thúc phụ với thẩm thẩm không cần tự trách đâu ạ, Tạ gia đối xử với con rất tốt, con mãi mãi ghi nhớ ơn nghĩa này.”
“Còn về biểu ca, thực ra huynh ấy cũng đã đối đãi với con hết mực chu toàn.”
Ta ở Tạ gia bảy năm, hắn chưa từng làm khó dễ ta, chỉ là không có sự gần gũi như các cặp đôi đã đính ước khác mà thôi.
Hắn có lỗi gì đâu? Hắn chỉ là không thích ta, vậy thôi.
Tạ phu nhân vẫn lau nước mắt, còn ta thì đã cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: “Hôm đó huynh ấy bảo không muốn một cuộc hôn nhân do cha mẹ định đoạt, con về suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thấy thật có lý.”
“Những năm qua, chúng con bị buộc vào nhau bởi hôn ước, con không gặp được công tử nào khác, mà huynh ấy cũng chẳng thể gặp gỡ cô nương nào khác. Có lẽ con nên ra ngoài nhìn ngắm thế gian, biết đâu ngoài kia có người thích hợp hơn thì sao.”
“Phiền thẩm thẩm nói lại với huynh ấy giúp con, những năm qua là con đã làm lỡ dở đời huynh ấy, mong rằng Lâm An huynh sẽ sớm gặp được người trong mộng, an khang thuận lợi.”
Đó là câu nói cuối cùng của Tiết Hàm Linh, mười bảy tuổi, gửi đến Tạ Lâm An.