Ngã Rẽ Tình Yêu - Chương 4
16
Tôi và Bùi Ngôn Triệt đang ở phim trường diễn.
Bùi Ngôn Triệt cúi người, bàn tay rõ ràng xoa xoa tóc tôi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Em….. Em rốt cuộc có thích anh hay không?”
Tôi nhướng mày cười, vừa định tiếp tục diễn tiếp với hắn.
Vừa ngẩng đầu liền gặp Kỳ Yến cách đó không xa.
Nụ cười trong nháy mắt cứng lại ở khóe miệng.
Sáng sớm đã thấy hắn.
Thật đúng là xui xẻo.
“Trời ạ, Kỳ, Kỳ thiếu sao lại tới đây?”
“Không phải là hắn tới tìm Trì Hạ gây phiền phức chứ? Cậu nói xem hắn có thể trong cơn nóng giận đập phá chỗ của chúng ta hay không?!”
“Có Bùi Đỉnh Lưu ở đây, cậu sợ cái gì!”
「……」
Kỳ Yến mặt không chút thay đổi đi tới bên cạnh Bùi Ngôn Triệt.
Ánh mắt hắn dừng lại ở vết hôn trên cổ Bùi Ngôn Triệt, mặt mày tuấn lãng nổi lên một tia mỉa mai.
“Nói về hôn sự của cậu và em gái tôi đi.”
Hôn sự?
Bùi Ngôn Triệt lại đính hôn?
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Bùi Ngôn Triệt rũ mắt nhìn hắn làm như khinh thường.
Thấy thế Kỳ Yến cố ý cao giọng.
“Em gái của tôi nói cậu phương diện kia không được, để cho tôi tới giúp em ấy từ hôn!”
Hắn vừa dứt lời, phim trường vốn ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Nhân viên trường quay nhao nhao đưa mắt nhìn Bùi Ngôn Triệt.
Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu.
Giống như là đang bàn luận không tiếng động — không ngờ Bùi Ngôn Triệt lại là cái gối thêu hoa chỉ xem chứ không dùng.
Nhớ tới tình hình tối hôm qua mặt tôi đỏ lên.
Nếu như một đêm bảy lần, thiếu chút nữa là tôi mệt đến chết, cũng tính là không được sao.
Dưới đó còn có người đàn ông nào không?
Bùi Ngôn Triệt cũng không giận, ngược lại giống như bị người ta vạch trần vết sẹo trước mặt mọi người, hắn đau đớn than thở một tiếng:
“Xin lỗi, tôi quả thật không nên làm chậm trễ em gái cậu.”
“Tôi đồng ý từ hôn.”
Trong lời nói thừa nhận hắn không được.
Tôi không rõ nguyên do nhìn về phía hắn.
Cuộc đối thoại của hai người bọn họ làm cho tôi không hiểu ra sao.
Rõ ràng Bùi Ngôn Triệt rất giỏi……
Tại sao hắn nhất định phải thừa nhận mình không được trước mặt mọi người?!
Nghe vậy khóe mắt và đuôi lông mày tuấn lãng của Kỳ Yến đều lộ ra ra vẻ đắc ý, trong đôi mắt đen lóe ra hào quang mừng rỡ như điên.
Hắn có bệnh không?!
Bùi Ngôn Triệt so với hắn còn giỏi hơn nhiều.
Cũng không biết hắn đang vui vẻ cái gì.
Sau đó Kỳ Yến như cười như không, chậm rãi đi về phía tôi, dừng chân trước mặt tôi.
Hắn vươn tay về phía tôi, ngữ khí trêu tức, tựa hồ là đang bố thí cho tôi:
“A Hạ, nhận sai với anh, anh sẽ tha thứ cho em.”
Tôi liếc mắt một cái, không chút do dự từ chối hắn.
“Cút.”
Thật đúng là coi mình là một món ăn.
Kỳ Yến chậm rãi buông tay, trong giọng nói lộ ra vẻ đe dọa.
“Nếu như em từ chối anh, chỉ sợ không có người đàn ông khác dám cưới phụ nữ của anh vào cửa.”
“Về phần phế vật bên cạnh em, chỉ sợ ngay cả thứ đàn ông bình thường có thể cho em cũng không cho được!”
“Em cũng không cần lạt mềm buộc chặt, để cho hắn diễn trò với em, anh nguyện ý cưới em, thế nào?”
Tôi nhếch môi cười khẽ, châm chọc nói.
“Không phải là vấn đề anh có nguyện ý lấy tôi hay không, mà là tôi, không muốn lấy anh!”
“Xin anh nhớ kỹ, là tôi bỏ anh trước!”
Ánh mắt Kỳ Yến tối tăm, hắn dường như bị tôi chọc giận, lồng ngực phập phồng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Giọng nói của hắn đè nén tức giận, âm hiểm.
“Trì Hạ — em đừng có mà không biết xấu hổ.”
“Em đi ra ngoài hỏi một chút, có cô gái nào không muốn gả cho anh không?”
Bùi Ngôn Triệt nhíu mày, đi về phía trước một bước, che tôi ở phía sau, nở nụ cười:
“Kỳ Yến…”
“Trước kia tôi dù thế nào cũng không phát hiện ra, người bình thường như cậu lại lấy đâu ra tự tin như này?”
Kỳ Yến cười lạnh một tiếng, cũng không để ý tới sự mỉa mai của hắn, vẻ mặt ngả ngớn lại ngạo mạn chất vấn tôi:
“Anh cho em một cơ hội cuối cùng –”
“Em chọn tên phế vật này, hay là lựa chọn làm vợ của anh?”
“Chỉ cần sau khi kết hôn em không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh, anh có thể cho em tất cả những gì em muốn.”
Tôi thật sự không giải thích được.
“Kỳ Yến, anh có bệnh phải không?”
“Ai lại bỏ Bùi Ngôn Triệt mà chọn loại củ cải lăng nhăng như anh chứ?”
“Tôi chê anh bẩn. Chỉ biết ra ngoài làm loạn.”
Kỳ Yến bị tôi làm nghẹn đến tái mét sắc mặt, hắn cười lạnh nói.
“Trì Hạ — sớm muộn gì cũng có ngày em hối hận trở về cầu xin anh.”
Liền phất tay áo bỏ đi.
Ha ha.
Nếu tôi cầu xin hắn.
Vậy tôi sẽ cầu xin hắn mau chết đi.
Sống cùng một địa cầu với loại củ cải như hắn tôi cảm thấy rất bẩn!
17
Kỳ Yến đi rồi.
Tìm kiếm nóng nổ tung.
Từ ngữ trên tìm kiếm nóng rất khó coi.
# Bùi Ngôn Triệt không được #
# Bùi Ngôn Triệt nhìn được nhưng không dùng được #
# Trì Hạ – Bùi Ngôn Triệt tình yêu thuần khiết #
# Trì Hạ yêu đương não tàn #
# Đàn ông trông rất đẹp trai, nhưng về phương diện đó thì không được, hai người có muốn lấy nhau không #
……
Tôi vội vã đi vòng quanh phòng khách:
“Bùi đại thiếu gia, anh không làm sáng tỏ sao?”
Bùi Ngôn Triệt khẽ cười một tiếng, không thèm để ý nói:
“Em biết anh được là đủ rồi.”
“Anh không quan tâm cái nhìn của người khác.”
Tôi cụp mắt, xin lỗi nói:
“Xin lỗi anh, đều tại tôi.”
“Nếu không là bởi vì tôi, Kỳ Yến cũng sẽ không làm anh khó xử trước mặt mọi người, bịa đặt anh không được.”
Bùi Ngôn Triệt nâng mặt tôi lên, ánh mắt nhìn tôi không chớp mắt, một lát sau dịu dàng hôn lên.
Một nụ hôn kết thúc, hơi thở tôi không ổn định bị hắn ấn vào trong ngực.
Cằm của hắn để trên đỉnh đầu tôi, bỗng nhiên lên tiếng.
“A Trì, lấy anh được không?”
Tôi bất thình lình bị lời nói của hắn làm cho hoảng sợ.
Nhưng mà…… Cái này có thể quá nhanh hay không?
Hơn nữa… ba mẹ hắn sẽ đồng ý sao?
Tôi theo Kỳ Yến ba năm, hắn chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn với tôi.
Mặc dù tôi hỏi, hắn cũng chỉ lạnh lùng cười nói.
“Em cảm thấy ba mẹ anh sẽ đồng ý cho anh cưới em sao?”
Gia thế Bùi Ngôn Triệt thậm chí còn tốt hơn cả Kỳ Yến.
“Ba mẹ anh có đồng ý không?”
Bùi Ngôn Triệt trầm mặc một lát, ấm ức nói.
“Nhưng đã không còn cô gái nào nguyện ý lấy anh nữa.”
“Nếu A Trì cũng không muốn…… Vậy anh thật sự phải cô đơn sống quãng đời còn lại……”
Ai có thể chịu được chó con làm nũng?
Dù sao tôi cũng không chịu nổi.
Trên mặt tôi nóng bỏng, nhanh chóng gật đầu.
“Em nguyện ý.”
Khóe miệng Bùi Ngôn Triệt nhếch lên nụ cười, bất ngờ cúi đầu hung hăng hôn tôi.
Nụ hôn của hắn mang theo tính xâm lược mãnh liệt, còn xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Cho đến khi tôi mặt đỏ tới mang tai, thở không ra hơi, hắn mới buông lỏng tôi ra.
Bùi Ngôn Triệt giữ chặt eo tôi.
“A Trì, về nhà với anh gặp ba mẹ đi.”
“Anh cam đoan, anh sẽ làm cho bọn họ hài lòng với em.”
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của hắn, tôi cũng nói không nên lời từ chối gì, gật gật đầu đồng ý.
18
Ba mẹ tôi và ba mẹ Bùi Ngôn Triệt ngồi cùng một chỗ thương lượng hôn sự của tôi và anh ấy.
Cảnh tượng nhà giàu có đại chiến với người dân nghèo khó trong tưởng tượng của tôi cũng không xuất hiện, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Ba mẹ Bùi Ngôn Triệt còn sốt ruột hơn cả ba mẹ tôi.
Ba mẹ anh ấy đồng thanh thúc giục chúng tôi.
“Hay là nhân ngày hôm nay các con đi lĩnh giấy chứng nhận đi?”
“Đúng đúng đúng, chọn ngày không bằng đụng ngày, chính là ấm ức cho con rồi, Tiểu Trì.”
“Ngôn Triệt nhà chúng ta…… Aiya…… May mắn gặp được cô nương lương thiện như con, nếu không thật đúng là không lấy được vợ.”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh đại ngộ, họ cũng bị mấy cái tìm kiếm nóng kia lừa gạt.
Đôi mắt đen như mực của Bùi Ngôn Triệt vẫn không hé răng bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
“A Trì, em nghĩ thế nào?”
Tôi giật giật khóe miệng, cũng nói không nên lời từ chối.
Dứt khoát gật đầu.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
Như một giấc mơ.
Trên đường đến văn phòng dân sự.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ một cách đáng ngạc nhiên.
Tôi chỉ cần phối hợp với Bùi Ngôn Triệt.
Không đợi tôi kịp phản ứng, quyển sổ nhỏ màu đỏ cũng đã ở trên tay.
Ngày cưới của tôi và Bùi Ngôn Triệt.
Hắn nhất định đè tôi lên bàn trong phòng trang điểm.
Nói để tôi ở chỗ này thử một lần với hắn có được hay không.
Chậc.
Người đàn ông này.
Biến thái nha!
Tôi chưa kịp từ chối.
Bùi Ngôn Triệt trực tiếp vứt đồ trên bàn trang điểm xuống đất, ấn tôi lên.
Tôi cắn răng thở dốc.
“Đừng…… Đợi lát nữa có người tới.”
Áo cưới được mặc lên, từng lớp xếp chồng lên nhau, thắt lưng tôi bị anh ấy đè đến phát đau.
Tôi vịn bàn trang điểm, vòng ngọc đeo trên cổ tay đập vào mép bàn, phát ra tiếng vang lúc nhẹ lúc nặng.
Lẫn lộn với lời cầu xin tha thứ của tôi.
Đợi đến khi cả người tôi bủn rủn thì Bùi Ngôn Triệt mới kết thúc.
Anh ấy quỳ xuống trước người tôi, từng chút từng chút lau đi vết bẩn dính trên người tôi.
Lúc tôi và Bùi Ngôn Triệt mở cửa ra ngoài.
Đúng lúc đụng phải Kỳ Yến đang dựa vào cửa phòng trang điểm hút thuốc.
Hắn đại khái nghe được động tĩnh bên trong.
Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn Bùi Ngôn Triệt không thể tin được.
“Cậu…… Cậu không phải không được sao?!”
Đôi môi mỏng của Bùi Ngôn Triệt gợi lên một nụ cười khiêu khích.
“Em gái cậu lại chưa thử qua, cô ấy làm sao biết tôi có được hay không.”
Sau đó Bùi Ngôn Triệt cúi đầu ghé sát vào tôi, trong hơi thở vẫn còn lưu lại mùi vị vừa rồi.
“Bà xã, em nói xem anh có được không?”
Mặt tôi nóng bỏng cắn răng không nói lời nào.
Sắc mặt Kỳ Yến xanh, xanh, đỏ, cam tím, cực kỳ đặc sắc.
Sau đó Bùi Ngôn Triệt ôm lấy tôi đi về phía MC.
Sau lưng truyền đến tiếng rống giận của Kỳ Yến.
“Làm sao hai người dám gạt tôi, làm sao hai người dám –”
Bùi Ngôn Triệt cười nhẹ một tiếng.
“Ngu ngốc như vậy, cũng xứng đoạt vợ với tôi sao?”
(Hết)