Ngã Rẽ Tình Yêu - Chương 2
6
Lúc xuống xe, Bùi Ngôn Triệt thuận tay lấy một chai rượu vang đỏ từ cốp sau.
“Anh mang rượu làm gì?”
Đôi mắt đen của hắn nhìn tôi không chớp mắt, giọng nói hơi khàn.
“Cô Trì chưa từng nghe nói qua, trạng thái hơi say càng dễ nhập vai diễn sao?”
“Được rồi.” Tôi hiểu rõ gật đầu.
Trong giới quả thật cũng lưu truyền phương pháp này, chỉ là tôi chưa từng thử qua.
Nhưng mới hai ly rượu vào bụng, tửu lượng không tốt, tôi lại bắt đầu choáng váng.
Càng không khéo chính là căn hộ cao cấp rất ít khi mất điện, tự nhiên vào hôm nay, mất điện.
Trong bóng tối, dưới sự mê man của rượu, cảm quan của con người dường như bị phóng đại mấy lần.
Chẳng biết tại sao, tôi lại cảm thấy thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bùi Ngôn Triệt thường ngày từ chối người ngoài ngàn dặm không còn tồn tại, ngay cả đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia của hắn cũng nhiễm vài phần dục sắc.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân rượu có thể làm cho người ta nhập vai diễn, đều làm cho tôi xuất hiện ảo giác.
Hơi thở đan xen, Bùi Ngôn Triệt đột nhiên kéo tay tôi về phía ngực hắn, cơ bắp rắn chắc, tiếng tim đập thình thịch như sấm.
“Cô Trì, người đàn ông chủ động đưa tới cửa, cô có muốn không?”
Môi hắn hơi mỏng, độ cong bằng phẳng, trong cảm giác lạnh lùng không hiểu sao mang theo chút dục vọng.
Tôi sửng sốt, hắn chủ động hôn lên.
7
Không biết vì sao, tôi không kiềm chế được mà đáp lại hắn.
Kỳ Yến nói có lý, người đàn ông chủ động đưa tới cửa, không người phụ nữ nào có thể từ chối.
Thắt lưng Bùi Ngôn Triệt căng thẳng.
Hắn xoay người vây quanh tôi, nụ hôn rơi xuống từ cổ tôi dần dần dời xuống, tay cũng không an phận từ chỗ làn váy của tôi đi vào, lòng bàn tay nóng bỏng làm cho tôi run rẩy không ngừng.
Lúc không khí kiều diễm, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng gõ cửa cấp bách.
“Ai?” Tôi cố gắng thở đều, hỏi.
“Ai cho phép em chạm vào người đàn ông khác?”
Ngoài cửa là giọng nói say khướt của Kỳ Yến.
Tôi nín thở, trở tay che đôi môi đang thở dốc của Bùi Ngôn Triệt.
Bùi Ngôn Triệt lại ác độc ôm tôi đi về phía sau cửa.
Hắn nắm chặt tay tôi, đặt tôi ở sau cửa, chân dài vây tôi ở trong lòng của hắn, cúi đầu cố ý cắn vành tai tôi, mặt mày lạnh lùng khàn giọng dỗ tôi.
“Ngoan, kiên trì một chút.”
Ngữ khí mập mờ.
Giọng nói không lớn không nhỏ, lại vừa vặn có thể làm cho Kỳ Yến ở ngoài cửa nghe thấy.
Kỳ Yến trong nháy mắt như sụp đổ, gấp đến độ bắt đầu đạp mạnh cửa phòng.
“Con mẹ nó em còn dám đem đàn ông về nhà?”
Thấy không giấu được, tôi cắn răng thở nhẹ.
“Làm gì có cô gái nào có thể từ chối đàn ông chủ động đưa tới cửa chứ?”
“Huống chi, anh thật sự không mạnh bằng anh ấy.”
Lời còn chưa dứt, Bùi Ngôn Triệt xắn váy tôi lên, trừng phạt cắn lên xương quai xanh của tôi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng khiến người ta bốc cháy dục vọng nóng bỏng.
Âm khí của hắn khàn khàn trầm thấp.
“Đợi lát nữa em sẽ biết, anh thật sự mạnh hơn tên phế vật kia nhiều.”
“A.” Ngoài cửa truyền đến tiếng cười khẽ của Kỳ Yến, “Ngủ với đồ cũ mà tôi đã ngủ chán, cậu không ngại bẩn sao?”
Cơ thể Bùi Ngôn Triệt cứng đờ, buông tôi ra.
Sau đó, hắn nhặt chai rượu trên mặt đất, mở cửa, hung hăng đập vào đầu Kỳ Yến.
8
Tôi đỏ mặt, đi theo Bùi Ngôn Triệt ra cửa.
Trong phòng tối đen một mảnh, đèn hành lang ngoài phòng lại thiếu chút nữa thắp sáng mù mắt tôi.
Thật kỳ quái, không phải cả tòa nhà cùng nhau mất điện sao?
Chỉ nghe “Bụp” một tiếng, máu tươi theo góc cạnh rõ ràng của Kỳ Yến nhỏ xuống, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của hắn.
Kỳ Yến lại không thèm để ý vết thương ở thái dương, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt tôi, giọng điệu không vui chất vấn tôi.
“Trì Hạ! Sao em dám tùy tiện mang đàn ông về nhà?!”
Mùi rượu xen lẫn mùi máu tươi thoang thoảng trước mặt.
Tôi lui về phía cửa một bước, kéo ra khoảng cách với hắn, hỏi ngược lại.
“Đây là nhà tôi, tôi muốn mang ai về thì mang người đó về! Liên quan gì đến Kỳ thiếu?!”
Thái độ không nghe lời khác thường của tôi khơi dậy lửa giận của Kỳ Yến.
Hắn dùng sức nắm chặt cổ tay tôi, uy hiếp nói.
“Em ngủ với anh ba năm, em thật sự cho rằng ngoài anh ra, còn có người đàn ông nào nguyện ý tiếp nhận em sao?”
Một luồng gió lạnh dọc theo sống lưng lan tràn, tôi ra sức muốn thoát khỏi trói buộc của hắn, nhưng làm thế nào cũng không thoát được.
Người này đến cuối cùng còn muốn làm nhục tôi như thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi đây?!
Trong lúc xô đẩy, Bùi Ngôn Triệt lại một quyền đánh vào mặt hắn.
Kỳ Yến đau đớn buông tôi ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Hắn dựa vào tường hành lang miễn cưỡng đứng vững, lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt nhìn Bùi Ngôn Triệt âm trầm đến cực điểm.
“Chuyện của tôi và Trì Hạ, liên quan gì đến cậu?”
Bùi Ngôn Triệt cười nhẹ một tiếng.
“Hai người vừa chia tay, có cần tôi nhắc nhở không?”
“Cậu muốn theo đuổi người thì công khai, cần gì thừa cơ mà vào?”
Kỳ Yến nghiêng người dựa vào tường, lấy bật lửa từ trong túi ra, châm điếu thuốc, khinh thường châm chọc nói.
“Đáng tiếc cô ấy không thích loại người như cậu.”
Sau khi ngửa đầu phun ra một vòng khói, tầm mắt của hắn dừng lại ở vết hôn bên cổ tôi, cười rất khô khốc.
“Trì Hạ vừa tốt nghiệp đại học đã theo tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, có người phụ nữ nào mà quên được người đàn ông đầu tiên của mình chứ?”
“Chẳng qua cô ấy là vì chọc giận tôi, nên mới chơi đùa với cậu mà thôi.”
9
“Vậy cô ấy chơi tôi được sao lại không chơi cậu?”
Bùi Ngôn Triệt rũ mắt nhìn tôi, ngữ khí không mặn không nhạt, đầy sự khiêu khích.
Kỳ Yến nhíu mày sắc bén, không thể tin nhìn về phía hắn.
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói — Vậy cô ấy chơi tôi sao lại không chơi cậu?”
Đôi mắt Kỳ Yến đột nhiên căng thẳng.
“Bùi Ngôn Triệt – – cậu có biết xấu hổ hay không?”
“Trước kia tôi chính là quá xấu hổ…” Bùi Ngôn Triệt mím môi, cười khổ một tiếng, “Mới bỏ qua rất nhiều.”
Kỳ Yến không nói gì, đôi mắt đen không chớp nhìn chằm chằm vết hôn bên cổ tôi, nắm tay siết chặt bên cạnh hắn.
Đây là biểu hiện của sự phẫn nộ tột độ của hắn.
Trong lòng tôi căng thẳng, sợ Kỳ Yến làm ra chuyện tổn thương Bùi Ngôn Triệt, ảnh hưởng đến tiến độ quay phim ngày mai.
Thừa dịp Kỳ Yến chưa lấy lại tinh thần, tôi lập tức kéo Bùi Ngôn Triệt vào trong cửa “Bụp” một tiếng nhốt hắn ở bên ngoài.
“Trì! Hạ!”
“Em điên rồi hả?! Sao em dám?!”
Giọng nói nổi giận của Kỳ Yến vang vọng cả hành lang.
Tiếng đạp cửa “Bụp bụp” không ngừng truyền đến.
Hắn phá cửa làm cho trong lòng của tôi dâng lên một khoái cảm trả thù thành công.
Tôi thấp giọng cầu khẩn Bùi Ngôn Triệt.
“Giúp tôi bỏ rơi tên điên này.”
Muốn hoàn toàn rời khỏi cái tên cuồng khống chế Kỳ Yến này, không dây dưa không rõ với hắn nữa, đêm nay có lẽ là cơ hội tốt nhất.
Bởi vì hắn coi trọng trinh tiết của tôi như vậy.
Tôi đây càng muốn ở trước mắt hắn diễn với người đàn ông khác một tiết mục mập mờ không rõ.
Giống như cách hắn ta làm cho tôi buồn nôn ở quán bar, tôi cũng muốn cho hắn ta buồn nôn tương tự.
Đúng lúc tôi và Bùi Ngôn Triệt đều là diễn viên chuyên nghiệp.
Tôi kiễng chân ôm lấy cổ Bùi Ngôn Triệt, chủ động hôn lên môi hắn.
Thân thể hắn cứng đờ, trở tay ôm tôi vào trong ngực.
Tiếng thở dốc nặng dần.
Tiếng dây dưa mập mờ không rõ từ giữa răng môi tràn ra.
Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa dần dần ngừng, Kỳ Yến ngoài cửa tức giận bỏ lại một câu.
“Trì Hạ, em tốt nhất vĩnh viễn đừng hối hận, đừng bị người ta chơi chán lại khóc trở về tìm anh!”
“Anh tuyệt đối, tuyệt đối, sẽ không tha thứ cho em!”
Tôi ở trong lòng cười lạnh.
Hắn là tên tâm thần, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng tới làm phiền tôi!
Cho đến khi xác định Kỳ Yến đã rời đi, tôi mới thở hồng hộc buông tay đang ôm cổ Bùi Ngôn Triệt ra.
Bùi Ngôn Triệt lại đưa tay ôm eo tôi, ôm tôi vào lòng hắn.
Tôi sợ tới mức cả người run lên.
Hắn ôm ngang tôi lên giường, cúi người hôn tôi, mơ hồ cười nhạo một tiếng.
“Bây giờ mới bắt đầu sợ hãi, đã quá muộn rồi phải không?”
Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, ở trước mắt tôi phóng đại vô hạn.
Hơi thở của hắn hổn hển, khớp xương rõ ràng, tay nhiều lần nhẹ nhàng vuốt ve cổ sau của tôi.
Má tôi nóng bừng lên.
Lúc triền miên đến cực điểm, bàn tay Bùi Ngôn Triệt phủ lên tay tôi, sau đó tách ngón tay tôi ra, đan xen với mười ngón tay tôi.
Ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, ôn nhu nhẵn nhụi như ngọc.
Chỉ có ngón tay cái mang theo chút thô ráp, hẳn là bởi vì quanh năm chơi ghi ta nên để lại.
Hơi thở đan xen, toàn thân tôi bủn rủn.
Thật vất vả để chịu đựng đến khi kết thúc.
Tôi vừa định nhặt quần áo trên mặt đất lên.
Rồi lại đột nhiên bị Bùi Ngôn Triệt ôm lấy từ phía sau.
Hắn khàn giọng, hơi thở nóng rực phả vào vành tai tôi.
“A Trì, còn chưa đủ.”
Người đàn ông này!
Tinh lực làm thế nào mà tràn đầy như vậy?!
Hắn không mệt sao?!
Một đêm không ngủ.