Nếu Có Ngôi Sao - Chương 5
19
Không lâu sau khi bài post được đăng lên, Trần Lộ bắt đầu điên cuồng gửi tin nhắn cho tôi.
Lúc đầu là chửi ầm lên, nói nếu như không phải cô ta thương hại tôi, căn bản không ai nguyện ý làm bạn với tôi.
Sau đó dần dần, bắt đầu giả vờ đáng thương.
Cô ta xin lỗi tôi, đều là nói cô ta không tốt, cô ta ghen tị với thành tích của tôi, cho nên muốn kéo tôi xuống.
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn bè, cậu xóa bài post đi, chuyện của hai chúng ta thì tự mình giải quyết nhé.”
Tôi nghĩ về lúc chúng tôi hồi trung học.
Thực ra ngay từ đầu, tuy rằng tôi không có bạn bè gì, nhưng cũng không đến mức bị cả lớp cô lập.
Ngẫm lại, hình như chính là lớp 11, Trần Lộ đi vào lớp chúng tôi, sau đó ngồi cùng bàn với tôi.
Quan hệ giữa tôi và cô ta càng ngày càng thân thiết, quan hệ với các bạn trong lớp cũng càng ngày càng kém.
Nhưng đó là quá khứ.
Vừa không có chứng cứ, tôi cũng không muốn truy cứu vô nghĩa nữa.
“Chuyện giữa hai chúng ta căn bản không có cách nào giải quyết, Trần Lộ, tôi cho mọi người xem đều là sự thật, trắng đen phải trái tự có phân biệt.”
Gửi xong những lời này, tôi liền chặn cô ta.
20
Suốt kỳ nghỉ đông, tôi không gặp lại Giang Tinh Diễm nữa.
Nhưng mỗi ngày vẫn dính lấy nhau trong trò chơi.
Chỉ là… hình như có chỗ nào đó không giống.
Trước kia đối với tôi, hắn giống như một cái bóng mơ hồ với khuôn mặt không rõ ràng lắm.
Là trụ cột tinh thần của thế giới ảo cho thất bại thảm hại của tôi bên ngoài cuộc sống thực.
Nhưng bây giờ……
“An An, online đi, anh nổ pháo hoa cho em xem.”
Mang theo vài phần thanh âm khàn khàn chui vào lỗ tai, mặt của tôi kỳ lạ mà nóng lên.
“Đã khuya rồi.”
“Vẫn chưa muộn, còn chưa tới lúc đi ngủ.”
Hắn khẽ hừ hai tiếng, giọng nói càng lúc càng khàn:
“Online đi, anh chỉ muốn gặp em thôi, cho dù là ở trong trò chơi cũng tốt, gấu con, An An, đồ đệ ngoan, bà xã…”
Âm cuối cùng của xưng hô bị cưỡng ép nuốt trở về, có chút mơ hồ không rõ.
Lỗ tai tôi đỏ bừng lên, giống như có một ngọn lửa từ tim đốt cháy đến đầu.
Giây phút này, tôi đột nhiên cảm thấy may mắn:
“Anh lại uống rượu sao?”
“Ừm, chỉ một chút thôi, vì anh rất vui.”
Hắn nói: “Ngày mai khai giảng, chúng ta rốt cuộc cũng có thể gặp nhau.”
Khó có thể miêu tả, một giây kia, trong lòng tôi lại hiện ra, là tâm trạng như thế nào.
“Sao anh lại làm vậy……”
Thanh âm của tôi rất nhẹ, mang theo một chút hốt hoảng cùng do dự.
“Trước đó chúng ta rõ ràng chưa từng gặp nhau, anh thực sự thích em như vậy sao?”
Hắn ngắt lời tôi: “Ai nói chưa từng gặp?”
“… Ngày đó ở nhà ăn không tính.”
“Gấu con, em cũng không nghiêm túc nhớ kỹ lời anh nói.”
Trong giọng nói của hắn đột nhiên có thêm một tia uất ức:
“Anh đã nói rõ ràng rồi, anh đã sớm gặp em rồi.”
21
Ngày đầu tiên đi học lại, chúng tôi không có tiết học.
Tôi trực tiếp đi tìm tư vấn viên nộp đơn xin đổi chỗ ở.
Cô ấy rõ ràng biết rất rõ chuyện xảy ra trong diễn đàn, cũng biết trước đó tôi còn bị bệnh.
Kiểm tra trong hệ thống một chút, phát hiện vừa vặn có một ký túc xá mới chỉ có một người ở, cũng rất sảng khoái phê duyệt đơn xin của tôi.
Điền xong một đống giấy tờ đi ra, tôi mang theo hành lý chuyển đến ký túc xá mới.
Nhưng ở nửa đường gặp phải Giang Tinh Diễm.
Cách đó vài bước, hắn đứng ở dưới tàng cây mới sơn ra màu xanh mới, nhìn thẳng về phía tôi.
Bước chân tôi dừng lại: “Anh Giang.”
Hắn đi tới vô cùng tự nhiên, cầm lấy hành lý trong tay tôi:
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?”
Tôi không thể không nói: “Đây là ở trường.”
“Ở trường thì làm sao?”
Hắn cong khóe môi, dùng bàn tay trống không kia, rất tự nhiên xoa xoa mái tóc tôi một cái.
“Ở trường anh không thể giúp bạn gái cầm đồ sao?”
Tôi không thể phản bác, đành phải đi theo bên cạnh hắn.
Vừa đi tới phía ký túc xá mới, đã khẩn trương hết nhìn đông tới nhìn tây.
Giang Tinh Diễm giống như bị bộ dạng này của tôi chọc cười:
“An An, em đang tìm cái gì?”
“Em sợ người khác chú ý tới chúng ta, sau đó lan truyền tin đồn hai chúng ta…”
Dù sao tôi vẫn luôn là tiêu điểm thảo luận của bọn họ.
Hơn nữa đề tài này thực sự không tích cực.
Giang Tinh Diễm im lặng một giây, sau đó trực tiếp nắm tay tôi.
Tôi hoảng sợ, theo bản năng rút tay về.
Hắn lại nắm chặt hơn.
“Anh cầu còn không được đây.”
22
Bạn cùng phòng mới của tôi, là một nữ sinh tóc ngắn ở trường khoa học kế toán kế bên.
Tên là Giang Nguyệt Nam.
Cô ấy chẳng những xuống lầu giúp tôi xách hành lý, còn cùng tôi trở về phòng ngủ cũ thu dọn đồ đạc.
“Về sau phòng này chỉ có hai chúng ta ở, hơn nữa mình cũng có bạn trai, không thường xuyên trở về đâu, cậu có thể yên tâm.”
Cô ấy nói xong, kéo cửa tủ ra.
“Ăn dâu tây không? Mình đi rửa nhiều một chút.”
“Cảm ơn…… Chỉ một hai trái là được rồi.”
Cô ấy đáp lời, lấy cả hộp dâu tây, đứng dậy đi ra ngoài rửa.
Tôi lấy điện thoại ra, mới phát hiện.
Có người chụp được ảnh tôi và Giang Tinh Diễm nắm tay nhau đi trên đường, ném lên tường của trường.
Khu bình luận nổ tung.
“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt, tôi đang nhìn thấy cái gì đây?!”
“Tôi không nhìn lầm chứ? Đó là Khương Dĩ An và Giang Tinh Diễm???”
“Trách không được nha đột nhiên làm căng như vậy, cũng dám ở trên diễn đàn đánh trả Trần Lộ và Tống Minh, thì ra là có ông chủ lớn chống lưng đấy.”
“Cũng không thể nói như vậy được, người bị hại muốn lúc nào đánh trả thì lúc đó đánh trả, hai người kia vốn đã đuối dần rồi…”
“Không quan trọng, chẳng lẽ chỉ có mình tôi tò mò cô ta làm cách nào mà quyến rũ được Giang Tinh Diễm sao?”
“Đám người này thật sự bị mù rồi.”
Giọng nói Giang Nguyệt Nam đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu tôi, mang theo một tia cười lạnh:
“Không nhìn ra là Giang Tinh Diễm một lòng muốn quyến rũ cậu sao?”
Tôi sững sờ nhìn dâu tây cô ấy đưa tới bên miệng tôi, chờ tôi kịp phản ứng, nhanh chóng đưa tay nhận lấy.
“Làm sao cậu biết?”
Vừa dứt lời, nhớ lại tên của cô ấy.
Tôi đột nhiên thông suốt mọi chuyện: “Cậu và anh Giang, là mối quan hệ thế nào vậy?”
Giang Nguyệt Nam nhìn tôi ăn dâu tây, lại đưa tới một trái:
“Anh ấy là anh họ mình, tuy rằng mình cũng không muốn thừa nhận.”
Tôi ngồi xuống ghế, dần dần phản ứng lại.
Vì sao lúc này đây, việc đổi ký túc xá lại thuận lợi như vậy.
Vì sao tôi mới điền xong giấy tờ đi ra, Giang Tinh Diễm đang ở gần đó chờ tôi.
Tại sao tại thời điểm danh tiếng của tôi thật sự không tính là dễ nghe, người bạn cùng phòng duy nhất mới được chuyển đến, lại có thể đối với tôi tốt như vậy.
Đều là vì Giang Tinh Diễm.
Một luồng nước ấm bỗng nhiên từ sâu trong trái tim bắn ra, dọc theo mạch máu chảy khắp toàn thân.
Cả người tôi giống bị bị ngâm vào trong nước ấm, ngay cả suy nghĩ cũng nhẹ nhàng đến hôn mê.
Cho đến khi điện thoại reo.
Tôi nhận máy, bên kia truyền đến thanh âm của Giang Tinh Diễm:
“An An, thu dọn xong chưa?”
“…Ừm.”
“Được, vậy em nghỉ ngơi một chút, tối nay ra ngoài ăn cơm, anh dẫn em đi gặp mấy người bạn.”
23
Chạng vạng tối, tôi cùng Giang Nguyệt Nam ngồi vào xe của Giang Tinh Diễm.
Cô ấy sờ sờ ghế da: “Ôi cha ơi, sao anh lại đổi xe mới? Em cũng muốn đổi, mẹ em sống chết không thèm đồng ý.”
Giang Tinh Diễm thản nhiên nói: “Chờ đến ngày em có đủ tiền mua xe đi, em cũng có thể.”
Xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng tư nhân yên tĩnh.
Chúng tôi đi qua hành lang uốn lượn của cây cầu nhỏ có dòng nước chảy, đến một gian phòng riêng được bảo mật tốt.
Tôi ở nơi đó gặp được mấy người bạn của Giang Tinh Diễm.
Phần lớn bọn họ không giàu thì phú, thậm chí có không ít người từng xuất hiện trên mạng.
Nhưng thái độ đối với tôi lại mười phần thân thiện.
Cũng không có xuất hiện loại tình huống ngoài sáng trong tối châm chọc hạ thấp mà tôi lo lắng.
“Tôi biết rồi!”
Một thanh niên tên Chu Nghiêu uống một hơi cạn sạch rượu, sau đó vỗ bàn đứng lên:
“Cô chính là người đó, em gái Latte.”
Tôi sửng sốt: “Cái gì… em gái Latte?”
Giang Tinh Diễm lạnh lùng liếc qua: “Câm miệng.”
Chu Nghiêu làm như không nghe thấy, ngược lại càng hăng hái dạt dào tiến tới:
“Chính là lúc Tiểu Giang mười sáu mười bảy tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch, nhuộm tóc trắng, cả ngày không phải trốn học đi đua xe, thì là hút thuốc rồi đánh nhau, giống như tên bá chủ trong tiểu thuyết hạng ba nào đó.”
“Kết quả có một ngày đánh nhau với người khác, bị thương, bị chị gái dạy dỗ hai câu, một mình lại ra ngoài.”
“Bên ngoài trời đổ mưa, lúc trở về cả người cậu ấy đều ướt đẫm, trong tay lại cầm nửa ly cà phê nóng chưa uống hết.”
“Ngày hôm sau thì giống như biến thành người khác, nhuộm tóc đen trở lại, bắt đầu học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước.”
“Dưới sự truy hỏi liên tục của chúng tôi, cậu ta mới chịu nói, bản thân giận dỗi ra ngoài đi gấp, cái gì cũng không mang theo.”
“Bị một cô gái nhỏ ở cửa hàng tiện lợi giúp người ta viết văn, giúp cậu ấy mua một ly cà phê nóng.”
“Có thể làm cho loại người như cậu ấy hay hình đổi dạng, thật sự là không đơn giản, cho nên những người bạn trong giới chúng tôi, đều rất sùng bái em gái Latte…”
Chu Nghiêu còn chưa nói xong, đã bị Giang Tinh Diễm nắm lấy gáy mạnh mẽ kéo ra.
Hắn nhìn ánh mắt mờ mịt luống cuống của tôi, đưa tay nắm lấy tay tôi:
“Không cần để ý cậu ta, An An.”
“Nhớ không ra thì đừng nghĩ nữa.”
Bởi vì quanh năm uống thuốc, chuyện trước kia trong trí nhớ của tôi trở nên rất mơ hồ.
Cho dù tôi cố gắng từ trong đầu vớt ra, vẫn không thể nhớ tới chuyện này.
Lúc rời đi, Giang Nguyệt Nam đi trước một bước, nói muốn đi tìm bạn trai.
Chỉ còn lại tôi và Giang Tinh Diễm một mình trở về trường học.
Ánh trăng như dệt cửi, gió đêm cuốn theo xuân hàn còn se lạnh.
Trước khi xuống xe, đột nhiên hắn từ bên cạnh xách ra một cái túi giấy.
Sau đó từ trong đó lấy ra một cái khăn quàng cổ, tỉ mỉ quấn tôi lại.
“Buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”
Trong động tác của hắn, ngón tay ấm áp khó tránh khỏi có một cái chớp mắt lướt qua gò má tôi.
Khi vươn cánh tay vòng khăn quàng cổ từ sau lưng lại, từ trên người hắn truyền đến một mùi gỗ sồi dễ ngửi.
Người trước mặt này, lại một lần nữa trùng hợp với Giang Sơn Hải đã cùng tôi vượt qua thời gian gian nan nhất trong trò chơi.
Khác biệt chính là.
Lúc này đây, tôi không còn cảm thấy hắn rất xa lạ.
Có lẽ là vừa rồi ở trong bữa tiệc uống chút rượu trái cây, men say thúc đẩy dũng khí.
Trong khoảnh khắc hắn thắt chặt khăn quàng cổ, không lập tức kéo xa khoảng cách.
Tôi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của Giang Tinh Diễm.
“…… Gấu con…..”
Hắn có chút chần chừ hỏi tôi: “Bây giờ anh đang nằm mơ sao?”
Tôi hít hít mũi: “Tại sao trước mặt em anh luôn cẩn thận như vậy?”
Anh chính là Giang Tinh Diễm đó.
Cho dù câu sau tôi không nói ra khỏi miệng, hắn vẫn hiểu ý của tôi.
Đưa tay nhẹ nhàng đè đầu tôi lại:
“Bởi vì ở chỗ em, anh chỉ là Giang Sơn Hải.”
“Một người bình thường cũng sẽ vì cô gái mình thích mà lo được lo mất.”
Đêm đầu xuân, khí lạnh tươi tốt, ngay cả thanh âm của hắn cũng nhiễm một tia ý tứ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nhưng lại mang theo sức mạnh xoa dịu trái tim con người.
“Anh chưa bao giờ cảm thấy mình cách em rất xa, là anh đứng ở nơi đó, mà em đang cố gắng từng bước từng bước tới gần anh.”
“Cho nên, em cứ như vậy cùng anh đi tiếp đi, Khương Dĩ An.”