Nếu Có Ngôi Sao - Chương 3
12
Tôi đã hẹn với Giang Sơn Hải, chiều hôm sau gặp nhau ở một nhà hàng gần Nhị Hoàn.
Khi tôi đến gần đó, lại nhận được tin của hắn:
“Đổi chỗ khác đi gấu con.”
Tôi nhìn thoáng qua vị trí hắn gửi tới.
Là một nhà hàng tiêu thụ bình quân đầu người vô cùng đắt đỏ ở trung tâm thành phố.
Tim tôi hơi thắt lại.
“Chúng ta đi ăn ở nơi đắt tiền như vậy sao?”
Tôi gửi tin nhắn cho hắn, hắn không trả lời, ngược lại còn trực tiếp gọi điện thoại tới.
“Không muốn ăn cũng không sao, chỉ cần em tới là được rồi.”
Tôi chen ra khỏi đám đông, xuống xe buýt, cúi đầu kiểm tra bó hoa trong tay.
Mới phát hiện cho dù tôi đã rất cẩn thận bảo vệ nó, nhưng nó vẫn bị chen chúc đến nỗi còn có chút tan nát.
Giống như tâm ý trân trọng của tôi, nhưng chưa từng được nghiêm túc đối đãi.
Đứng ở cửa nhà hàng, tôi ôm suy nghĩ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng gặp Giang Sơn Hải, hít sâu một hơi.
Đẩy cửa kính ra.
“Khương Dĩ An?!”
Thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai, tôi đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Minh.
Ánh mắt hắn dời xuống, rơi vào bó hoa trong lòng tôi, vẻ mặt lập tức trở nên khinh miệt mà chán ghét.
“Đã chia tay rồi, cô có thể đừng giống như chó, cứ quấn quýt theo dõi tôi như thế được không?”
Trần Lộ ngồi ở bên cạnh cậu ta.
Cô ta đã không còn như trước đây, chỉ cười nhưng không nhìn tôi:
“An An, thì ra cậu không trả lời tin nhắn của mình, là vì chuyện này.”
“Nói thật nha, nếu như cậu thật sự muốn quay lại với Tống Minh, cũng không nên dùng cách này đâu. Cái này tính là cái gì chứ? Có khác gì tên biến thái cuồng theo dõi đâu…”
Tất cả mọi người đều khinh bỉ nhìn tôi.
Ánh mắt nhìn qua, tôi thấy được Giang Tinh Diễm ở ghế chính.
Đột nhiên nhớ tới ngày rời trường, Trần Lộ đã nói qua.
Cô ta nói, Giang Tinh Diễm là bạn của Tống Minh, năm mới còn hẹn nhau tụ họp.
Thì ra, chính là hôm nay.
Tôi tránh ánh mắt chăm chú của cậu ta, khó xử ôm chặt bó hoa trong tay, hít một hơi thật sâu:
“Tôi không phải tới tìm Tống Minh, tôi có hẹn bạn gặp ở đây.”
“Cô?”
Tống Minh cười nhạo một tiếng: “Cô là cái người ăn căn tin còn muốn tính toán tỉ mỉ sợ nghèo sợ khó, cùng người khác hẹn ở loại này nhà hàng, ai sẽ hẹn cô chứ?”
Tôi không để ý đến cậu ta, chỉ lấy điện thoại di động ra, bấm số của Giang Sơn Hải:
“Em đến rồi, anh ở đâu?”
Tiếng chuông di động vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên.
Trước mắt bao người, Giang Tinh Diễm ngồi ở vị trí ghế chính nhận điện thoại.
Hắn đứng dậy nhìn tôi: “An An, lại đây.”
13
Tôi đứng tại chỗ, ôm bó hoa có chút lộn xộn, sững sờ nhìn hắn.
Giang Tinh Diễm nhìn tôi, lại nhẹ nhàng kêu một tiếng:
“Gấu con.”
Trong nháy mắt, tôi liền hiểu ra.
Vì sao giọng nói của hắn, luôn làm cho tôi cảm thấy giống như đã từng quen biết, rất giống Giang Sơn Hải.
Tại sao lúc gặp nhau ở trường học, Giang Tinh Diễm hắn lại nói cho tôi biết chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Vì sao chân trước tôi mới vừa nói xong với Giang Sơn Hải tôi đi mua đồ tết, chân sau liền đụng phải Giang Tinh Diễm ở siêu thị.
Bởi vì…… Giang Sơn Hải chính là Giang Tinh Diễm.
Sau khi ý thức được điểm này, tôi nghĩ đến những lời nói dối mà mình đã bịa ra lúc trước.
Sự xấu hổ ngập trời nuốt chửng trái tim tôi.
Trần Lộ ở một bên nhịn không được đứng dậy, khiếp sợ nhìn qua:
“Anh Giang, anh nói cái gì vậy? Anh biết Khương…… Anh biết An An?”
“Tôi không nên quen cô ấy sao? Ngày đó ở trường học, vẫn là cô đẩy cô ấy đến trước mặt tôi còn gì.”
Giang Tinh Diễm lạnh lùng liếc cô ta một cái, sau đó đi tới, đứng lại trước mặt tôi.
Nhận lấy bó hoa từ trong lòng tôi, hơi rũ mắt: “Là tặng cho anh sao?”
“Đúng…… Nhưng hồi nãy ở trên xe có quá nhiều người, hoa bị người ta chen chúc có chút nát rồi.”
Tôi thấp giọng nói: “Hiện tại không được đẹp lắm.”
“…… Anh không thích thì có thể vứt đi.”
“Anh rất thích.”
Hắn cứ nhìn tôi như vậy, học theo giọng điệu của tôi: “Đặc biệt đặc biệt thích.”
Mặt tôi đột nhiên nóng lên, ngay cả tai cũng đỏ đến nóng lên.
Cho đến khi Giang Tinh Diễm nắm tay tôi ngồi xuống vị trí bên cạnh hắn, Tống Minh mới rốt cục phản ứng lại.
Cậu ta nhìn tôi, sắc mặt có chút trắng bệch:
“An An…”
“Đừng gọi bạn gái tôi thân mật như vậy, hình như cô ấy đâu có quan hệ gì với cậu nữa?”
Giang Tinh Diễm lạnh lùng mở miệng:
“Còn nữa, lời mấy người vừa nói, hiện tại, ở trước mặt tôi lặp lại một lần nữa đi.”
Độ cong bên môi hắn hơi nhếch lên, ánh mắt lại không hề có ý cười.
Mỗi một chữ nói ra, sắc mặt Tống Minh lại càng trắng bệch.
Thật lâu sau, cậu ta mới nặn ra một nụ cười miễn cưỡng:
“Anh Giang, tôi không có ý đó…”
Giang Tinh Diễm mặt không chút thay đổi cắt đứt lời cậu ta: “Nói.”
“Chính là Khương Dĩ An, quả thực…”
“Câu này không cần phải nói, tôi không muốn nghe.”
Giang Tinh Diễm kéo tay tôi qua nắm lấy tay hắn, dùng ngón tay vuốt ve câu được câu không,
“Nói câu sau đi.”
“… Ai sẽ, ai sẽ mù quáng thích loại người như cô ta chứ?”
“Bây giờ, người thích cô ấy là tôi, người nhất định phải ở cùng một chỗ với cô ấy cũng là tôi.”
Giang Tinh Diễm cười khẽ một tiếng:
“Nếu tôi không hiểu sai, cậu là đang nói tôi mắt mù, đúng không?”
14
Mặt Tống Minh trắng bệch đến mức không có nổi một tia màu máu.
Môi cậu ta run rẩy, lại nói không nên lời, chỉ có thể mặt xám như tro xin lỗi:
“Thật xin lỗi, anh Giang, tôi không có ý đó.”
“Người thật sự mà cậu phải xin lỗi là tôi à?”
Giang Tinh Diễm cười cười, cầm lấy chai nước trái cây bên cạnh rót cho tôi:
“An An, uống cái này đu.”
Giọng nói của hắn mềm nhũn, cử chỉ thân mật đến cực điểm.
Mọi người ở đây đều nhìn ra ý tứ của hắn.
Vì thế Tống Minh cắn răng, giơ ly rượu lên, xin lỗi tôi:
“Thật xin lỗi, An An…”
Giang Tinh Diễm lãnh đạm liếc hắn một cái.
Cậu ta lập tức sửa miệng,
“…… Khương Dĩ An, thật xin lỗi, chuyện lúc trước là anh không đúng. Ly rượu này coi như chuộc lỗi với em.”
Cậu ta lấy ly rượu một hơi uống cạn sạch, trong ánh mắt nhìn về phía tôi mơ hồ mang theo một chút cầu xin.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất hoang đường:
“Một ly rượu, có thể đem chuyện lúc trước bỏ qua sao?”
“Anh chèn ép tôi như thế nào, làm nhục tôi như thế nào, ở chỗ bạn học toàn trường hết sức bịa đặt chuyện của tôi, đến bây giờ tôi nhớ rất rõ ràng.”
“Hơn nữa tôi đã nói với anh chuyện nhà tôi, anh hẳn cũng rất biết lúc trước tôi uống thuốc tự sát là vì cái gì.”
Bàn tay Giang Tinh Diễm nắm tay lập tức siết chặt.
“Nhưng anh lại cố tình để mọi người hiểu lầm tôi, để tin đồn tôi uống thuốc cầu xin anh quay lại truyền ra khắp trường học.”
“Người như anh, dựa vào cái gì cho rằng một câu xin lỗi có thể để cho hết thảy mọi chuyện qua đi?”
Đã lâu lắm rồi kể từ khi tôi nói hết tất cả trong một hơi.
Đại khái ngay cả Tống Minh cũng không ngờ tới, cậu ta nhìn tôi, sắc mặt dần dần trở nên khó xử.
“Anh có cầu xin anh Giang thì cứ cầu xin anh ấy. Căn bản tôi sẽ không tha thứ cho anh, cho nên anh cũng không cần phải xin lỗi tôi.”
15
Bỏ lại những lời này, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lau khô tay đang ướt sũng, vừa ra khỏi cửa, đã đụng phải Trần Lộ ở hành lang bên ngoài.
Cuối cùng cô ta cũng đã không còn thân mật kéo tay tôi như trước nữa, ánh mắt nhìn tôi lộ ra sự căm hận không chút che giấu.
“Khương Dĩ An, ngược lại là tôi coi thường cậu.”
Tôi nhìn cô ta, cố gắng đè nén khó chịu đang cuồn cuộn trong lòng:
“Tôi vẫn cho rằng, cậu là người bạn tốt nhất của tôi.”
“Ai muốn làm bạn với loại bệnh tâm thần như cậu chứ? Tôi chỉ muốn xem vui mà thôi.”
Cô ta trừng mắt nhìn tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cậu thông đồng với Giang Tinh Diễm lúc nào?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.
“Ngay khi cậu nói ‘Chỉ cần trong thực tế có một người thích, ai sẽ đi làm loại tình yêu qua mạng hư vô mờ mịt này?’”
“Ý cậu là gì?!”
“Ý chính là, anh ấy là đối tượng yêu qua mạng của tôi.”
Trần Lộ cứ nhìn tôi như vậy, cảm xúc không cam lòng và căm hận nhiều lần đan xen trong mắt cô ta.
Cuối cùng cô ta cười lạnh một tiếng: “Vậy thì sao chứ?”
“Anh ấy là người thừa kế tập đoàn Giang thị, yêu qua mạng? Giết thời gian chơi đùa với cậu mà thôi.”
Cô ta còn chưa dứt lời, giọng nói của Giang Tinh Diễm đã vang lên phía sau.
“Nghe có vẻ, cô hiểu tôi còn hơn hiểu chính mình nữa.”
Sắc mặt của Trần Lộ thoáng cái trắng bệch.
Giang Tinh Diễm lạnh lùng nhìn cô ta:
“Chút tâm tư này của cô, cảm thấy người khác nhìn không ra sao?”
“Anh Giang, em không phải……”
Giọng nói Trần Lộ đều đang run rẩy, lại phun ra từ ngữ không hoàn chỉnh.
Đến cuối cùng, lại nhìn về phía tôi cầu xin giúp đỡ.
Giang Tinh Diễm gọi tôi: “An An, lại đây, đừng đứng chung với người không có ý tốt.”
Tôi đi về phía hắn, trong nháy mắt lướt qua Trần Lộ, bước chân tôi dừng lại:
“Tôi từng coi cậu là người bạn tốt nhất, khi đó là thật lòng, tôi cũng chưa từng hối hận.”
“Nhưng từ giờ trở đi, thì không phải nữa.”
Đi dọc theo hành lang vài bước, Giang Tinh Diễm ôm bó hoa dắt tay tôi:
“Làm cho An An chán ngán rồi, chúng ta đổi chỗ khác ăn cơm đi.”
“Thật sự không cần đâu…”
Tôi còn chưa nói xong, Tống Minh bên trong đuổi theo.
“Anh Giang, vừa rồi em nói những lời kia, anh suy nghĩ một chút, chuyện trước kia thật sự không phải em cố ý, là do có người cố ý châm ngòi…”
Giang Tinh Diễm đột nhiên dừng bước, quay đầu, từ trên cao nhìn xuống cậu ta.
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa sắc bén, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng:
“Bây giờ rốt cuộc là ai, vì chút chuyện đầu tư, không khác gì chó quấn quýt bám đuôi tôi?”