Nếu Có Ngôi Sao - Chương 2
8
Vừa tới ký túc xá không bao lâu, Trần Lộ đã trở lại.
Không đợi tôi mở miệng, cô ấy đã chất vấn trước: “An An, sao cậu lại để mình một mình ở đó?”
Tôi ngước mắt lên: “Vậy cậu và anh Giang chào hỏi, vì sao lại muốn túm lấy mình, còn nhắc tới Tống Minh chứ?”
“Học bổng của cậu vốn là do Giang thị tài trợ, hơn nữa, chẳng lẽ cậu và Tống Minh không phải là sự thật sao?”
“Mình nói rồi, mình và Tống Minh đã sớm không còn quen biết gì nữa!”
Tôi đứng bật dậy khỏi ghế.
Cô ấy như là bị tôi dọa cho nhảy dựng lên, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên.
“Được, không sao, vậy coi như mình lắm chuyện đi. Mình nhận lỗi với cậu, xin lỗi cậu, có được chưa?”
Cô ấy còn chưa nói xong, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.
Hai người bạn cùng phòng khác bước vào.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đi qua kéo cánh tay cô ấy:
“Đi thôi, đừng để ý đến cậu ta, chúng ta đi ăn cơm.”
Trước khi rời đi, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía tôi, mơ hồ mang theo vẻ căm hận không chút che giấu gì.
Trong đầu tôi vô số suy nghĩ hỗn loạn quấn quanh, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng lại không có cách nào nói cụ thể.
Đây là lần đầu tiên sau ba năm làm bạn, tôi cãi nhau với Trần Lộ.
Cho đến khi trở lại ngôi nhà nhỏ hẹp lại lạnh lẽo kia, tôi mở điện thoại ra, nhìn thấy vài tin nhắn do Giang Sơn Hải gửi tới.
“Cho dù thế nào, ăn cơm cũng phải ăn đúng giờ.”
“Về đến nhà chưa?”
“Thấy tin nhắn thì nhắn lại cho anh.”
Tôi chớp chớp mắt, cảm xúc thật vất vả bình ổn lại một lần nữa dâng lên, khiến cho hốc mắt tôi cay xè.
“Em về đến nhà rồi.”
Trên hộp thoại, dòng chữ “Đang nhập” nhấp nháy trong vài giây.
Sau đó hắn hỏi tôi: “Gấu con, em có tâm sự gì muốn nói với anh không?”
Tôi cầm điện thoại, có chút sững sờ.
Tại sao hắn lại biết tâm trạng của tôi hiện tại không tốt?
“…… Em và bạn có xảy ra chút mâu thuẫn.”
Do dự một lát, tôi vẫn đem chuyện hôm nay cãi nhau với Trần Lộ nói cho Giang Sơn Hải.
Hắn trực tiếp gửi tới một lời mời gọi điện.
Sau khi tôi nhận máy, bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc:
“Nói chung, bạn bè có chút xung đột là chuyện bình thường, sau đó nói ra là tốt rồi.”
Tôi hít hít mũi: “Vậy em có nên chủ động làm hòa với cô ấy không?”
Giang Sơn Hải nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tại sao em lại muốn đi làm hòa?”
“Em vừa rồi còn chưa nói xong, cũng có chỗ không bình thường, em muốn tìm hiểu nguyên nhân sự tình một chút.”
Tôi đem chuyện xảy ra hôm nay sau khi mơ hồ nói cho Giang Sơn Hải, còn nói:
“Kỳ thật quan hệ của tụi em vẫn rất tốt, cô ấy là bạn tốt của em, lúc học trung học em bị người ta ăn hiếp, đều là cô ấy ra mặt thay em.”
“Chỉ là học kỳ này, em càng ngày càng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.”
“Nghe cô ấy nói chuyện em sẽ cảm thấy rất khó chịu, có đôi khi rõ ràng cô ấy đang giúp em phản bác lại mọi người, nhưng ngược lại làm cho tình huống trở nên càng nghiêm trọng…”
“Vào thời điểm này, em hẳn là tin tưởng trực giác của mình.”
Giang Sơn Hải nói:
“Gấu con, em có nghĩ tới? Bạn bè thật sự, sẽ không một lần lại một lần nhắc tới chuyện em đã phủ nhận.”
“Lại càng không đem vết sẹo của em, coi như công cụ để kết bạn mới.”
Tôi như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Giang Sơn Hải dần trở nên nghiêm túc.
Bởi vì mang theo một chút nghiêm túc, lại không hiểu sao làm cho tôi cảm thấy có chút quen tai:
“Có lẽ trong cảm nhận của cô ta, cho tới bây giờ em cũng không phải là bạn của cô ta nữa.”
9
Đêm đó, một đêm tôi không ngủ.
Ba năm qua lặp đi lặp lại trong đầu tôi, tôi dần dần nhận ra một số chi tiết trước đây vẫn bị tôi bỏ qua.
Ngay từ đầu khi tôi và Tống Minh ở bên nhau, chính là Trần Lộ giật dây bắc cầu.
Nhưng mỗi lần ra ngoài hẹn hò, đều là một cái khó hiểu biến thành ba người chúng tôi cùng đi với nhau.
Tống Minh vẫn nói là tôi đa nghi, tâm tư quá mẫn cảm.
Sau khi tôi nói với Trần Lộ, cô ấy kéo tay tôi, ánh mắt ra vẻ chân thành:
“Thật ra Tống Minh nói cũng có lý, An An, không ai sẽ vĩnh viễn nhường nhịn cậu đâu.”
“Mình biết bởi vì chuyện cấp ba bị mọi người cô lập, hiện tại cậu rất dễ suy nghĩ nhiều.”
“Để cho cậu ta yêu cậu cũng rất vất vả, cậu cũng nên hiểu cho cậu ta nhiều hơn.”
Sau đó, sau khi tôi và Tống Minh chia tay.
Tôi vì chuyện của cha mẹ mà bệnh lo âu trầm cảm phát tác, uống thuốc quá liều, được đưa đến bệnh viện rửa dạ dày.
Khoảng thời gian không có ánh mặt trời kia, trong trường học lan truyền tin đồn tôi uống thuốc tự sát, là vì ép Tống Minh cùng tôi quay lại.
Tôi sống trong bệnh viện, ngủ đến quên cả ngày đêm.
Trần Lộ đến thăm tôi.
Cô ấy nói: “An An, cậu dưỡng bệnh cho tốt, đừng lo lắng, mình sẽ giúp cậu làm sáng tỏ chuyện này.”
Nhưng sau khi tôi xuất viện, tin đồn về tôi đã ngày càng lan rộng, càng thêm trầm trọng.
Diễn đàn trường xây lên mấy ngàn tòa cao ốc về tôi, muốn nói bao nhiêu khó nghe có bấy nhiêu khó nghe.
Sau đó bài post xóa, nhưng những bình luận về tôi lại càng tệ hơn.
Tôi hỏi Trần Lộ, cô ấy thở dài: “An An, mình đã cố gắng hết sức để giải thích cho cậu. Nhưng cậu cũng không thể ép buộc mọi người thích cậu, có đúng không?”
……
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Trần Lộ.
“An An, mình hiểu bệnh của cậu còn chưa khỏi. Chuyện ngày hôm qua, mình không trách cậu đâu.”
Có lẽ là vì nhận ra được cái gì đó, cũng có lẽ là vì tối hôm qua Giang Sơn Hải nhắc nhở.
Tôi nhìn chằm chằm những lời này một lát, lần đầu tiên không để cho sự tình cứ như vậy mà trôi qua.
“Chuyện ngày hôm qua mình không sai, không cần cậu tới tha thứ cho mình.”
Cô ấy lại trả lời cái gì, tôi không quan tâm nữa.
Cất điện thoại đi, tôi xoay người ra cửa.
Vừa lên xe buýt, đã nhận được tin nhắn của Giang Sơn Hải:
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đi ra ngoài mua đồ Tết.”
“Em đi một mình à?”
“Ừm… cha mẹ em ở nhà có công chuyện.”
Tôi lại lừa hắn.
Sau khi cha mẹ ly hôn đều đã có gia đình mới, ai cũng không chịu để cho tôi làm lỡ cuộc sống mới của họ.
Từ năm 16 tuổi, tôi đã sống một mình.
Giang Sơn Hải hỏi tôi: “Đúng lúc sau khi nghỉ anh cũng không có việc gì để làm, có muốn anh tới xách đồ giúp em không, gấu con?”
“Không, em không cần.”
Tôi có chút bối rối luống cuống từ chối.
“Em tự xách được mà!”
Trong siêu thị nhộn nhịp, tôi chọn một bộ câu đối và mấy cái hoa trang trí cửa sổ.
Vừa mới ném vào xe đẩy, quay đầu liền đụng vào một khuôn mặt quen thuộc.
Giang Tinh Diễm.
“……Anh Giang?!”
Tôi lập tức giật mình tại chỗ, tay nắm tay cầm bất giác dùng sức siết chặt.
“Lại gặp nhau rồi, Khương Dĩ An.”
10
Có lẽ là vì xung quanh đông đúc náo nhiệt.
Ánh mắt hắn nhìn không lạnh lùng và sắc bén như ngày hôm qua ở trong trường học, ngược lại là vẻ nhu hòa như một màn sương mù ấm áp.
Ngay cả giọng nói cũng dịu dàng xuống.
Truyền vào trong tai tôi, lại mang theo vài phần cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Tôi theo bản năng nói: “…Nghe thật quen.”
Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.
Tai tôi đỏ lên, cuống quít xua tay.
“Anh đừng hiểu lầm, em không phải đang lôi kéo làm quen với anh, là giọng nói của anh, rất giống một người bạn của em.”
Hắn nhướng mày, nhìn qua cũng không có tức giận:
“Là.. người bạn có quan hệ tốt?”
Tôi nghĩ đến Giang Sơn Hải, bất giác cong khóe môi:
“……Ừm.”
“Vậy sao cậu ấy không đi cùng em, mua nhiều đồ như vậy, tốt xấu gì cũng cầm giúp một chút…”
“Cậu ấy muốn đến, là em không cho.”
Tôi không chút suy nghĩ phản bác một câu, sợ hắn cảm thấy tôi bất lịch sự, lại có chút cẩn thận nhìn qua.
Hắn đứng dưới ánh đèn ấm áp vui vẻ của siêu thị, cứ như vậy nhìn chăm chú vào mắt tôi.
Đang muốn nói gì đó, di động lại vang lên.
“Vậy sao?”
Ý cười trên mặt hắn lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên lạnh lùng nghiêm túc:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi qua giải quyết ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại, hắn lại nhìn tôi thật sâu:
“Tôi có việc, đi trước đây.”
“Tạm biệt, anh Giang.”
Hắn đi một bước, lại quay đầu lại như nhớ tới cái gì, khẽ cong khóe môi:
“Chúng ta nhất định, còn có thể gặp lại.”
Sau khi hắn rời đi tôi lại chọn vài thứ, đẩy xe mua đồ đi tính tiền.
Lúc ra cửa, trên không trung có tuyết rơi dày đặc.
Tôi mang theo một túi lớn đồ đạc đi về phía nhà ga.
Tuyết rất nhanh càng rơi càng nhiều, tầm mắt của tôi bị che đến có chút mơ hồ không rõ.
Đột nhiên, tôi dừng bước.
Ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Trong cửa sổ sát đất của nhà hàng cách đó vài mét, ngồi hai bóng người tôi không thể quen thuộc hơn.
Trần Lộ và Tống Minh.
Không biết Trần Lộ nói cái gì, cười đến mặt mày cong cong.
Tống Minh đột nhiên nghiêng người qua, nắm cằm cô ta, mãnh liệt hôn lên.
Cả người tôi cứng đờ trong tuyết.
Khí lạnh theo tuyết đọng dọc theo bắp chân bò lên trên, thấm ướt cơ thể, thấm vào mỗi một tấc xương cốt.
Quá khứ có một số chuyện tôi làm sao cũng nghĩ không ra, giống như trong nháy mắt này đã có đáp án.
— Có lẽ trong lòng cô ta, chưa bao giờ xem em là bạn.
Giang Sơn Hải nói không sai.
Tôi muốn xông vào chất vấn bọn họ, nhưng cảm xúc tiêu cực đã lâu không gặp lại một lần nữa dâng lên, giống như bị thứ gì đó bóp chặt cổ họng, gần như khiến tôi không thở nổi.
Ngay cả suy nghĩ cũng dần dần trở nên một mảnh mơ hồ.
Cho đến khi điện thoại di động trong túi rung lên, khiến tôi hoàn hồn lại.
Màn hình hiển thị, nhảy nhót tên Giang Sơn Hải.
Tôi bắt máy, thanh âm bên kia truyền đến mang theo hơi gấp gáp:
“Gấu con, bên ngoài tuyết rơi, em đã về đến nhà an toàn chưa?”
“…… Em vẫn chưa về.”
Tôi nắm chặt di động, nghe thấy chính mình nói: “Giang Sơn Hải, ngày mai, chúng ta gặp nhau đi.”
11
Khi tôi về đến nhà, tóc tôi đã ướt đẫm vì tuyết tan.
Tôi đi tắm, đi ra quấn chăn ngồi trên sofa.
Thấy Giang Sơn Hải gửi tới tin nhắn liên tiếp:
“Có thật không gấu con?”
“Nếu như em không muốn gặp, thì đừng có miễn cưỡng bản thân mình, anh đợi được.”
“Tại sao lại đột nhiên đồng ý gặp nhau? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Hắn thực sự là một người rất nhạy bén.
“Chỉ là nghĩ thoáng một số chuyện, luôn trốn tránh cũng không phải cách.”
Tôi nói.
“Có lẽ sau khi gặp mặt anh sẽ hối hận vì đã quen biết em…….”