Nàng Thanh Mai Lạc Lối Của Tôi - Chương 5
16
Chú Cố và dì Cố lau nước mắt ra về.
Thanh Nguyệt gọi video đến, nói đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ.
Tôi hỏi là bất ngờ gì, cô ấy lại vênh mặt lên làm nũng: “Không nói cho anh biết đâu, anh cứ chờ đi.”
Nên tôi chờ.
Trong lúc đó, tôi thuê một tầng văng phòng, ở ngay gần lô đất mà tôi đầu tư.
Mảnh đất đó nằm ngay ở khu mới giải tỏa phía nam thành phố, có thể cho xây dựng một khu thương mại, tôi có thể vay tiền của thành phố với lãi suất thấp để lo liệu các chi phí sau đó.
Cho nên tôi vẫn phải thuê một văn phòng ở gần đó làm trụ sở chính, tuyển dụng nhân viên.
Bởi vì ban đầu văn phòng này vốn đã là một văn phòng kinh doanh, nên tôi không cần tốn quá nhiều công sức để cải tạo nó.
Về phần giấy chứng nhận và giấy phép, phía thành phố đã xử lý xong xuôi cho tôi.
Tôi đã có công ty riêng ở quê mình, nhân số của công ty tạm thời chỉ có mười hai người.
Tôi thường ngồi trong văn phòng, lên kế hoạch phát triển và đưa công ty vào hoạt động, đồng thời điều hành việc kinh doanh của công ty ở Bắc Kinh từ xa.
Vốn dĩ như thế cũng thoải mái, kết quả không biết tại sao mà tin tức tôi quay về mở công ty lại bị truyền ra, một đám bạn học thời cấp ba lập tức ùa đến.
Bọn họ đến phòng làm việc của tôi, nhiệt tình gọi tôi là sếp tổng, mời tôi đến tham dự buổi họp lớp.
Ánh mắt của tôi nhìn xuyên qua bọn họ, rơi vào một cô gái mặc váy trắng đứng đằng sau đám người.
Cố Nghiên.
Cô ta cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy trắng gọn gàng, trên mặt thoa một lớp phấn dày cộp, che đi vẻ khắc khổ do năm tháng mang đến.
Nếu không nhìn kỹ, cô ta vẫn có chút xinh đẹp.
“Giám đốc Chu, Cố Nghiên bảo chúng tôi đến đây, cô ấy nói mọi người đã lâu không tụ tập, muốn tổ chức một buổi họp lớp.” Có người giải thích.
Mọi ánh mắt đều hướng về phía Cố Nghiên.
Cố Nghiên căng thẳng đến phát run, chật vật mãi mới dám ngẩng đầu lên, muốn nở một nụ cười sáng lạn, kết quả lại cười một cách cứng nhắc.
Nhưng cuối cùng cô ta cũng cưởi được.
“Chu Dịch Xuyên… tớ… chúng tớ tổ chức họp lớp, cậu cũng đến nhé.”
Cô ta nói thế, vô thức vén tóc lên, lại để lộ vết máu bầm đằng sau tai nên vội vàng che lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn chằm chằm vào cô gái mà tôi đã từng yêu suốt mười tám năm.
Cô ta giống như một đóa bông gạo héo rũ, từ lâu đã mất đi màu sắc rực rỡ năm xưa.
Cô ta muốn nở rộ lần nữa trong mùa đông khắc nghiệt, hấp dẫn chú ong mật đã từng say đắm cô ta.
Nhưng đóa bông gạo này đã bị ruồi bọ ăn mòn từ lâu rồi.
Tôi đứng dậy, để thư ký của mình tiếp đón đoàn người, sau đó vẫy tay với Cố Nghiên.
Tôi ra hiệu cho cô ta đi theo tôi đến một chỗ không người để tâm sự.
Cô ta mừng rỡ, giống như một đứa trẻ được cho kẹo, ngoan ngoãn theo tôi rời khỏi văn phòng.
Chúng tôi đi ra cầu thang.
Cô ta lại căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi không muốn nhìn cô ta, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã nói rõ với bố mẹ cậu rồi, tôi không muốn gặp lại cậu nữa, sau này cậu rời khỏi Lục Phong rồi sống cho tốt là được, không cần thiết phải tìm đến tôi.”
Cố Nghiên cứng đờ cả người, khuôn mặt ửng hồng lập tức trở nên trắng bệch.
Cô ta lui về phía sau vài bước, tựa lưng vào vách tường, cúi đầu nôn khan.
17
Tôi hiểu tại sao cô ta lại nôn khan.
Rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng nôn khan ở bên ngoài nhà vệ sinh, đó là phản ứng sinh lý khi đau lòng cực độ.
Cho nên tôi không an ủi Cố Nghiên.
Cô ta gần như suy sụp, ôm đầu gối ngồi bệt xuống, trong miệng toàn mấy lời cầu xin: “Dịch Xuyên, đừng đối xử với tớ như vậy mà… tớ không chịu nổi… tớ xin lỗi, xin cậu đấy…”
Tôi quay lưng về phía cô ta, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời xanh trong, giống như bầu trời ở Bắc Đại, giống như bầu trời mà Thanh Nguyệt từng chỉ lên, và chúng tôi vui cười dưới bầu trời đó.
Nghĩ đến Thanh Nguyệt, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên.
Thế nên tôi dành cho Cố Nghiên một sự quan tâm cuối cùng: “Bố mẹ cậu quá khổ rồi, tôi có thể sắp xếp cho bọn họ một công việc, còn những cái khác thì tôi bó tay.”
“Tớ thì sao? Tớ phải làm sao đây?”
Cố Nghiên ngẩng đầu lên, hai mắt nhòe lệ: “Tớ chẳng có cái gì cả, tớ không có bằng cấp không có học vấn, tớ như hoa tàn liễu rụng… tớ phải làm sao bây giờ? Dịch Xuyên, tớ phải làm gì bây giờ đây?”
“Con người chỉ cần muốn sống thì sẽ sống được thôi.”
“Không! Cậu biết tớ muốn gì mà, Dịch Xuyên, cậu quay lại bên cạnh tớ được không? Tớ sẽ ly hôn với Lục Phong, tớ chỉ muốn làm người phụ nữ của cậu thôi!” Cảm xúc của Cố Nghiên kích động hẳn lên.
Cô ta thậm chí còn nhào đến ôm tôi: “Dịch Xuyên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tớ biết cậu đã có vợ có con rồi, tớ không quan tâm, tớ có thể làm người tình, làm bồ nhí của cậu… đều được hết!”
Tôi dùng sức đẩy cô ta ra, sinh lòng chán ghét: “Cố Nghiên, mong cậu hãy tự trọng.”
Cô ta vừa rơi nước mắt vừa lấy một tay mở khóa váy, chiếc váy trắng tinh lập tức rơi xuống, để lộ ra một mảng lớn da thịt.
Vẫn trắng trẻo như trước, chỉ lên bên trên phủ đầy vết thương và vết bầm.
“Dịch Xuyên, người tớ yêu là cậu, trước kia tớ không hiểu chuyện… cậu hoàn toàn không phải là người hiền lành không chút thú vị, có rất nhiều bạn nữ thích cậu, thế mà tớ lại khinh thường cậu!”
“Tớ sai hoàn toàn rồi, tớ nhận lỗi với cậu. Cậu nhìn cơ thể của tớ này, vẫn có chút xinh đẹp mà, cậu thương tớ được không? Tớ cho cậu, bây giờ tớ cho cậu hết, được không?”
Cô ta nói năng lộn xộn, chỉ lo cởi váy ra.
Tôi lại nhớ đến chuyện cô ta và Lục Phong mây mưa ở nhà nghỉ.
Một cơn ghê tởm ùa đến, tôi xoay người rời đi.
Đối diện với tôi là một bóng hình xinh đẹp thon thả.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Bởi vì người ấy là vợ tôi.
Cô ấy cười khanh khách, cũng mặt một chiếc váy trắng, mái tóc được búi cao một cách thanh lịch, toàn thân toát ra khí chất tao nhã quý phái.
“Thanh Nguyệt, sao em lại đến đây?” Tôi vừa mừng vừa sợ.
Thanh Nguyệt mỉm cười: “Không phải đã nói sẽ cho anh một bất ngờ sao? Em quay về tổ chức tiệc cưới với anh, để cho tất cả mọi người đều biết em đã gả cho anh!”
Cô ấy đắc chí, lại chợt nhìn thấy Cố Nghiên ở đằng sau tôi, có chút ngạc nhiên.
Cố Nghiên cứng còng tại chỗ, kinh ngạc nhìn Thanh Nguyệt.
Thanh Nguyệt là trăng trên trời, Cố Nghiên lại là cỏ dưới đất.
Một người xinh đẹp tao nhã, một người lại như trò hề.
Thanh Nguyệt còn chưa nói gì, Cố Nghiên đã không dám nhìn thẳng vào cô ấy, đần độn ngồi bệt ở đó, yên lặng rơi nước mắt, đau khổ nôn khan.
18
Cuối cùng tôi và Thanh Nguyệt cũng tổ chức hôn lễ.
Lãnh đạo thành phố đều đến tham dự, buổi tiệc vô cùng náo nhiệt.
Một năm sau, khu thương mại mà tôi đầu tư cũng đi vào quỹ đạo, trở thành khu vực phồn thịnh nhất phía nam thành phố.
Công ty thương mại điện tử ở Bắc Kinh lại đón chào một đợt bùng nổ lớn, đơn đặt hàng nối tiếp nhau không ngừng, ở giai đoạn đỉnh cao, một quý có thể kiếm được tận mười triệu!
Xem ra tôi sắp trở thành một tỷ phú rồi.
Cùng lúc đó, tin tức của Cố Nghiên cũng truyền đến.
Cô ta châm khí ga, đồng quy vu tận với Lục Phong trong trận hỏa hoạn dữ dội ấy.
Mẹ tôi nói, thật ra Cố Nghiên đã khá hơn rồi, dù sao tôi cũng đã sắp xếp công việc cho bố mẹ cô ta.
Cô ta chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên cạnh bố mẹ là được.
Nhưng cô ta lại thường xuyên nổi đi//ên, gào khóc tức tưởi, chẳng hiểu vì sao.
Sau đó Lục Phong đến tìm Cố Nghiên, cầu xin cô ta quay về, vậy mà cô ta đi theo thật, khiến bố mẹ cô ta giận điếng người, quyết định không bao giờ ngó ngàng đến cô ta nữa.
Lục Phong càng không kiêng nể gì, sai sử hành hạ Cố Nghiên như nô lệ.
Kết quả đến một đêm, Cố Nghiên xả khí ga, đồng quy vu tận với Lục Phong.
Dường như cô ta quay lại chỉ để đồng quy vu tận.
Bố mẹ Cố Nghiên khóc đến ch//ết đi sống lại, suy cho cùng họ vẫn không thể lạnh nhạt đối diện với cái ch//ết của con gái mình được.
Sau đó, bọn họ đi thu thập di vật của Cố Nghiên, phát hiện ra bức thư Cố Nghiên để lại cho tôi nên gửi đến đây.
Tôi mở di thư ra, bên trên chi chít chữ.
[Dịch Xuyên, vợ của cậu thật xinh đẹp, rất xứng đôi với cậu, hai người nhất định sẽ hạnh phúc.]
[Cuối cùng tớ vẫn nghĩ, nếu năm đó tớ cùng thi đại học với cậu, có thể kết cục của tớ sẽ khác đi không?]
[Tớ đã gả cho cậu ở trong mơ, thật đấy, tớ chỉ hận hồi còn trẻ mình không hiểu chuyện, giờ quay đầu nhìn lại, cậu mới là người tốt nhất.]
[Nếu có kiếp sau, chắc chắn tớ sẽ không rời xa cậu, tớ muốn nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu dành cho tớ.]
…
Nội dung của bức di thư rất phức tạp, hơn nữa còn có rất nhiều chữ bị viết sai.
Sau khi đọc xong, tôi đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn lên bầu trời ngày xuân.
Mùa này, cây bông gạo trong trường chắc là đã nở rộ rồi nhỉ?
Nó vẫn còn tươi sáng và rực rỡ như năm đó chứ?
Đằng sau, vợ tôi bước đến, gác cằm lên bả vai tôi.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Nhớ đến hoa của cây bông gạo ở trường cũ, thật sự rất đẹp.” Tôi cười nói.
“Vậy đi xem thôi, dẫn theo Bách Quân đi cùng nữa.” Vợ tôi đáp như lẽ dĩ nhiên
Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng, có gì mà phải nhớ chứ?
Hoa nở rồi hoa tàn, thời gian đã trôi qua thì không bao giờ trở lại, đóa hoa héo tàn đã hư thối rách nát từ lâu, còn đóa hoa đang nở rộ vẫn rực rỡ và xinh đẹp như trước.
(Hết)