Nàng Thanh Mai Lạc Lối Của Tôi - Chương 4
14
Tôi đặt máy ảnh xuống, bình tĩnh tựa người vào lưng ghế êm ái, lẳng lặng nhìn người phụ nữ bán hoa kia.
Tài xế bước xuống đuổi cô ta: “Cô mù à? Có biết người trong xe là ai không? Cút ngay cho tôi!”
“Ông chủ đừng nóng giận, hoa của tôi tươi lắm.” Cố Nghiên ăn nói khép nép, không ngừng mỉm cười lấy lòng.
Tài xế nổi giận, một tay giật lấy bó hoa trong tay Cố Nghiên vứt xuống đất, cánh hoa hồng đỏ rực rơi rụng khắp nơi.
“Giám đốc Chu giống người mua hoa sao? Cô có cút hay không đây? Cái quái gì thế không biết!” Tài xế nổi giận đùng đùng.
Cố Nghiên cuối cùng cũng biết sợ, liên tục xin lỗi, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt hoa, trông vô cùng thảm hại.
Tất cả mọi người xung quanh đều chỉ trỏ, có người mắng tài xế có tiền thì giỏi lắm à, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
Tài xế còn định mắng trả.
Tôi thở dài, mở cửa xuống xe.
Không thể làm lớn chuyện được, lên báo thì không hay lắm.
“Tiểu Lý, lên xe đi!” Tôi lườm tài xế một cái.
anh ta lập tức không còn kiêu ngạo nữa, vội vàng leo lên xe.
Tôi nhìn Cố Nghiên đang nhặt hoa bên chân, bèn ngồi xổm xuống nhặt giúp cô ta.
Quần chúng vây xem cuối cùng cũng bớt phẫn nộ, tò mò quan sát tôi.
Cố Nghiên được quan tâm nên lo sợ, tay cũng đang run rẩy: “Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông chủ…”
Cô ta lén ngẩng đầu lên, nhìn tôi ở khoảng cách gần.
Lúc nãy tôi ngồi trong xe, cô ta ở ngoài xe, lại đang ôm một bó hồng lớn, chỉ lo nhét hoa vào trong xe, nên không nhìn kỹ.
Bây giờ, cô ta đã thấy rõ rồi.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ hơn mười phân.
Trong phút chốc, cô ta như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, mớ hoa mới nhặt được trong tay lại rơi lả tả.
Tôi và cô ta như đang nhìn nhau qua quãng thời gian mấy năm trời.
Giống như rất nhiều năm về trước, Cố Nghiên tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, vừa lau đi vệt nước miếng trên bàn học, vừa yêu kiều lườm tôi:
“Chu Dịch Xuyên, cậu chẳng chịu giúp tớ kê đầu lên, tớ ngủ dậy đau cổ muốn ch//ết.”
Hoặc như một ngày chủ nhật nào đó, chúng tôi cùng nhau đi chơi, Cố Nghiên ngồi trên tàu lượn siêu tốc, đột nhiên nhìn thẳng vào tôi: “Chu Dịch Xuyên, hình như tớ tè ra quần rồi.”
Lại giống như khi Cố Nghiên trừng tôi, phàn nàn vì tôi quá dịu dàng và nhàm chán: “Cậu nhàm chán quá. Đến khi nào tớ mới gặp được một cậu trai hư hỏng ngầu lòi đây?”
Chúng tôi từng nhìn thẳng vào nhau rất nhiều lần.
Chưa có lần nào là vì tình yêu.
Có điều thế cũng tốt, tôi có một tình yêu rất đẹp rồi.
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi sẽ mua hết số hoa bị rơi của cô.”
Lúc này Cố Nghiên mới lấy lại tinh thần, viền mắt đột nhiên đỏ bừng.
Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi chằm chằm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi, vào quần áo tôi, vào đầu tóc của tôi…
Cuối cùng cô ta cúi đầu, cả cơ thể đều đang run rẩy, những giọt nước mắt to như hạt đậu lặng lẽ rơi xuống mặt đất.
Miệng cô ta mấp máy, phát ra những âm thanh mơ hồ, dường như muốn nói gì đó.
Không chờ cô ta kịp nói gì, một gã đàn ông thô kệch nhếch nhác bốc mùi rượu đã vọt đến, đá một cái vào người Cố Nghiên.
Cố Nghiên đau đớn rên lên một tiếng, miệng đầy bùn đất, răng còn bị gãy.
“Con đàn bà ch//ết tiệt này, bán hoa kiểu gì đấy? Rơi hết xuống đất rồi! Đồ phế vật, đồ đê tiện!” Gã thô kệch kia chửi ầm lên, lại đá Cố Nghiên cái nữa.
Bây giờ tôi mới nhận ra, gã thô kệch này là Lục Phong.
Cậu ta béo lên không ít, có bụng bia, khuôn mặt vốn tuấn tú giờ tràn đầy vẻ khắc khổ và thô bạo.
Cậu ta giống như dân xã hội đen trong phim truyền hình, là kiểu người tàn bạo hễ thua cuộc là ch//ém người.
Nhưng tôi không sợ cậu ta.
Tôi chỉ cảm thấy cậu ta thật nực cười.
Tôi đứng lên, lẳng lặng nhìn chòng chọc và cậu ta.
Lục Phong hoài nghi liếc nhìn tôi vài lần, chợt nhận ra: “Là anh! Chu cái gì Xuyên ấy?”
“Chu Dịch Xuyên!” Tôi nói cho cậu ta biết tên của mình.
Cậu ta sửng sốt, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ Patek Philippe của tôi, lại lén nhìn chiếc Maybach S680 bên cạnh, vô thức nuốt nước bọt.
Lúc này tài xế sợ tôi gặp nguy hiểm, vội vàng bước xuống mời tôi lên xe, để anh ta giải quyết chuyện này.
anh ta không sợ dân xã hội.
Lục Phong lại đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt nịnh nọt, chủ động bắt tay với tôi.
“Anh Chu, lâu rồi không gặp, bây giờ anh đã trở thành ông chủ lớn rồi nhỉ, trâu bò ghê, đây là Maybach đúng không? Giỏi lắm, giỏi lắm!”
15
Trong lòng bàn tay Lục Phong toàn là mồ hôi thối rình.
Có lẽ cậu ta đã không tắm ba ngày rồi.
Tôi rút tay lại, vẫn bình thản như trước: “Lục Phong, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Tôi tự nhận mình không có ác ý, nhưng Lục Phong lại bị giọng điệu và ánh mắt bình tĩnh quá mức của tôi dọa sợ, cậu ta đang chột dạ.
Dù sao năm đó ở nhà vệ sinh, cậu ta cũng đã lấy tôi ra làm trò đùa, tùy ý nhục nhã tôi.
“Anh Chu, tôi sai rồi, chuyện lúc trước là tôi sai! Tôi thật đáng ch//ết, tất cả đều là do ả đàn bà ti tiện này dụ dỗ tôi, mẹ nó, con đi//ếm này!”
Lục Phong vội vàng nhận lỗi, còn đá Cố Nghiên lần nữa.
Cố Nghiên ngã quỵ trên mặt đất, dường như không còn chút sức lực nào.
Cô ta đè nén tiếng khóc, hai tay che mặt, không dám nhìn người khác.
Tôi liếc nhìn cô ta một cái, lại cười nói với Lục Phong: “Không sao, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi, hoa của anh đã bị tài xế của tôi làm hỏng rồi, tôi sẽ bồi thường.”
“Không cần, không cần!” Lục Phong cúi đầu khom lưng, hèn mọn đến cùng cực.
Tôi xoay người lên xe, thuận miệng nói với tài xế: “Tiểu Lý, cho cậu ta năm trăm tệ.”
Tài xế miễn cưỡng đưa ra năm trăm tệ.
Lục Phong cầm tiền, nét mặt có chút xấu hổ, nhưng lại lập tức toét miệng cười hớn hở, dù sao cũng có tiền đánh bài rồi.
“Cảm ơn giám đốc Chu, thực sự cảm ơn anh, có rảnh thì đến đây nữa nhé!”
Chiếc Maybach tao nhã chạy đi trong những lời tâng bốc của Lục Phong và tiếng khóc rấm rức của Cố Nghiên.
Tâm trạng của tôi vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là không muốn chụp ảnh nữa thôi.
Tôi cảm thấy mình như một đại hiệp, những chuyện cũ trong quá khứ đều đã chìm vào khoảng lặng.
Buổi tối, sau khi khảo sát trụ sở mới, tôi quay về nhà.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Tôi nhìn thấy hai khuôn mặt đã lâu không gặp.
Là dì Cố và chú Cố.
Hai người họ đem tới một đống quà cáp lớn, đang tâng bốc bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi ôm Bách Quân, đáp lại câu được câu chăng.
Thấy tôi đã trở về, chú Cố dì Cố lập tức đứng dậy chào hỏi, thậm chí còn cúi đầu.
Tôi không ác ý với bọn họ, vội vàng ngăn lại: “Chú dì làm gì vậy ạ?”
Nước mắt của dì Cố nói đến là đến ngay: “Dịch Xuyên, Cố Nghiên đột nhiên về nhà, nó nói là đã nhìn thấy cháu…”
Tôi chợt hiểu ra, thì ra là Cố Nghiên mật báo.
Tôi không nói gì, bước đến bế Bách Quân lên.
Chú Cố chần chờ lên tiếng: “Dịch Xuyên, cháu cũng thấy rồi đấy, tình hình của Cố Nghiên… Con bé vô cùng hối hận, thậm chí còn muốn ch//ết đi!”
Tôi vẫn không nói lời nào.
Mẹ tội bĩu môi: “Tôi nói này hàng xóm cũ, hai người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, con tôi bận rộn nhiều việc, lãnh đạo thành phố còn tìm đất cho nó mở công ty kìa.”
Dì Cố vội vàng nói đến chuyện chính: “Dịch Xuyên, tuy rằng con gái của dì đã gả cho Lục Phong, nhưng vẫn chưa có con, nó cũng không còn yêu Lục Phong nữa.”
“Trước kia nhà dì quá thất vọng về con bé, cho nên đã cắt đứt quan hệ với Cố Nghiên, nó không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa dẫm vào Lục Phong.”
Chú Cố nói thêm: “Nhưng Lục Phong quá tệ hại. Thằng đó cưới Cố Nghiên, ép con bé kiếm tiền để trả tiền thuê nhà và tiền ăn cho nó, nếu không sẽ vừa đánh vừa mắng. Cố Nghiên đã ch//ết lặng, mỗi ngày sống không bằng ch//ết, thậm chí có trốn cũng không trốn được!”
“Con bé nói hôm nay gặp được cháu, đột nhiên có can đảm để quay về, nói nó sai rồi.”
Hai người họ đều đỏ mắt, họ đều cảm thấy thương tiếc cho con gái của mình.
“Thế cho nên?” Tôi ngẩng đầu lên.
Hai người họ liếc nhìn nhau, cùng cầu xin tôi: “Dịch Xuyên, cháu đi gặp Cố Nghiên được không? Bây giờ nó chỉ có thể dựa vào cháu để thoát khỏi vũng lầy này thôi.”
Ẩn ý trong lời này là muốn tôi cứu vớt Cố Nghiên.
Cơ thể Cố Nghiên đã suy yếu, tâm lý cũng suy yếu dần.
Chỉ có tôi mới có thể khiến cô ta sống lại.
“Cậu ấy nói muốn gặp cháu?” Tôi tự rót một tách trà.
“Đúng, sau khi con bé về nhà thì không thiết ăn uống, chỉ ngẩn người, hỏi nó làm sao thì nó lại khóc, cuối cùng mới nói là muốn gặp cháu.”
Dì Cố tiến lại gần hai bước: “Lúc chú dì đến đây, con bé còn chủ động đi tắm rửa, muốn sửa soạn cho bản thân, nó thật sự rất muốn gặp cháu.”
“Không gặp.”