Nàng Thanh Mai Lạc Lối Của Tôi - Chương 3
10
Sau khi bữa tiệc mừng kết thúc, tôi ra bắc từ sớm.
Tôi nóng lòng muốn bước vào ngôi trường danh giá nhất cả nước, cho dù còn hơn một tháng nữa mới khai giảng.
Gia đình tôi không tính là giàu có, có điều vì tôi đã đỗ vào Bắc Đại, nhà trường có phần thưởng, một nhà đầu tư bất động sản trong thành phố cũng thưởng cho tôi một trăm ngàn và một căn nhà.
Cho nên, bây giờ tôi đã là người có tiền trong số các bạn cùng lứa.
Trước tiên, tôi thuê một căn nhà ở gần Bắc Đại, thỏa mãn mơ ước được chạm vào ngôi trường danh giá nhất cả nước.
Khỏi phải nói tôi vui vẻ cỡ nào.
Sau khi khai giảng, tôi lại càng vui vẻ hơn.
Mồ hôi trong đợt huấn luyện quân sự quét sạch vẻ non nớt của tôi, những chương trình học khiến người ta lưu luyến quên lối về lại một lần nữa nhồi kín đầu óc trống rỗng của tôi.
Trong ngôi trường tập hợp những sinh viên xuất sắc của cả nước, thế mà tôi vẫn giữ được vị trí của mình, không bị đẩy ra chỗ khác.
Cả quãng đường đánh đâu chắc đấy, thuận buồm xuôi gió.
Tôi trở thành một người nổi tiếng, phát biểu hùng hồn trong các buổi hội thảo và các cuộc nghiên cứu lớn, là học trò được yêu mến nhất trong mắt các giảng viên.
Tôi cũng hấp dẫn một ít nữ sinh xuất sắc.
Các cô ấy đầy tài năng, biết nhìn xa trông rộng, trong từng động tác và cử chỉ đều lộ ra thái độ tích cực hướng về phía trước.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, Cố Nghiên nực cười cỡ nào.
Cuối cùng tôi còn nghĩ, khi còn trẻ rốt cuộc tôi đã ngốc nghếch cỡ nào mới có thể chảy nước mắt vì Cố Nghiên?
Trong lúc học sau đại học, tôi thu hoạch được một mối tình.
Cô ấy tên là Tần Thanh Nguyệt, là người ở tỉnh tôi, còn là thủ khoa tỉnh năm đó, còn tôi là thủ khoa của thành phố.
Thật ra chúng tôi đã biết về đối phương từ lâu, cũng gặp qua vài lần ở trong trường.
Tôi yêu sự thông minh của cô ấy, còn cô ấy yêu sự nho nhã của tôi.
Chỉ là chúng tôi đều không nói ra.
Dù sao, tình yêu chân chính không phải là thứ có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như vậy.
Mãi đến khi học sau đại học, chúng tôi được phân cùng một giáo viên hướng dẫn, thường xuyên qua lại với nhau, cuối cùng mới nắm tay nhau.
Cô ấy cao 1m65, da dẻ trắng trẻo hồng hào, khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền.
Tôi cứ thích chọc vào cái má lúm của cô ấy, lần nào cô ấy cũng lườm tôi, nhưng lần nào cũng cười rất rạng rỡ.
11
Tôi và Thanh Nguyệt như hình với bóng.
Có điều hai người chúng tôi đều có lý tưởng cao xa, thế nên bèn nhân thời gian rảnh rỗi để bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ thời còn là sinh viên.
Sau khi Thanh Nguyệt phân tích một lượt, cảm thấy ngành thương mại điện tử xuyên biên giới rất có triển vọng, hơn nữa nhà cô ấy cũng có người họ hàng làm việc trong ngành này, có thể giúp đỡ chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu với ngành thương mại điện tử xuyên biên giới.
Kéo dài suốt hai năm.
Có lẽ là do chúng tôi đều là người có đầu óc, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã có được chút thành tựu, thu nhập hàng năm gần một triệu.
Tôi cố ý chia sẻ niềm vui này với giáo viên hướng dẫn, ông ấy chỉ liếc nhìn tôi: “Cũng thường thôi, mấy đàn anh của trò đã có thu nhập hàng triệu mỗi năm từ lâu rồi, sinh viên Bắc Đại không thể chỉ dừng lại ở đó được.”
Lời này như tiếp thêm động lực cho tôi, Thanh Nguyệt và tôi tiếp tục xông xáo, tạo ra một mảnh trời riêng.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thu nhập hàng năm chúng tôi đã là hai triệu.
Thanh Nguyệt quyết định tiếp tục học lên.
Suy nghĩ của cô ấy rất đơn giản, muốn chừa lại một đường lui.
“Việc làm ăn cơ bản đã ổn định rồi, một mình anh có thể tự xử lý được. Em đi học tiến sĩ, tương lai thi công chức, như vậy thì có thể nào gia đình của chúng ta cũng sẽ không suy sụp được.”
Tôi lườm cô ấy: “Anh thấy em muốn làm lãnh đạo thì có, làm lãnh đạo thoải mái thế cơ mà.”
Cô ấy cười hì hì: “Làm lãnh đạo cũng tốt mà, sau này chúng ta sẽ cấu kết với nhau, à không, là em thu hút đầu tư, còn anh yên tâm đầu tư, cái này gọi là bù cho nhau.”
Cô nàng này.
Chúng tôi tính toán xong xuôi.
Tôi rời khỏi trường học, vùi đầu vào chuyện làm ăn.
Còn Thanh Nguyệt tiếp tục trèo lên cảnh giới cao hơn trên con đường học thuật.
Trong lúc đó, chúng tôi đã có kết tinh của tình yêu.
Điều này khiến cho tôi khá bất ngờ và bối rối.
Tôi hỏi Thanh Nguyệt: “Em có muốn sinh không?”
Cô ấy ôm bụng trừng tôi: “Anh có ý gì hả? Muốn bỏ nó à, có bỏ anh cũng không thể bỏ con em được!”
Cô ấy muốn giữ lại đứa trẻ này.
Đây không phải là trường hợp ngoại lệ trong số các nghiên cứu sinh học tiến sĩ.
Cô ấy có thể vừa mang thai vừa học tập.
Tôi ôm lấy cô ấy, không nói lời nào, chỉ kiên định gật đầu.
Đứa trẻ này, sinh!
12
Lúc tôi hai mươi sáu tuổi, đứa trẻ ra đời.
Lúc này công ty của tôi cũng chính thức thành lập, trước kia chỉ là phòng làm việc, không chính thức lắm.
Mọi người trong công ty đều gọi con trai tôi là sếp nhỏ.
Còn tôi là sếp lớn.
Thanh Nguyệt đặt tên cho con trai là Chu Bách Quân.
Bách là tùng bách, vững chãi ngay thẳng, điềm tĩnh khiêm tốn.
Quân là quân tử, hiền hòa như ngọc.
Tôi hỏi Thanh Nguyệt tại sao lại đặt cái tên này.
Cô ấy bình tĩnh nói: “Đặt theo anh đó, cả hai chữ đều đặt theo anh, anh là tùng bách, là quân tử.”
Tôi giật mình, trong đầu lại nhớ đến bóng người nào đó đã mờ nhạt từ lâu.
Tôi trêu cô ấy: “Em có biết không? Có người lại cảm thấy tùng bách và quân tử là ẻo lả, nhàm chán vô vị, không có chính kiến.”
“Hả? Ai nguu quá vậy?” Thanh Nguyệt không thể hiểu nổi.
Tôi đã đến trình độ này, cũng không thể nào hiểu được.
Có lẽ chỉ có mỗi Cố Nghiên là có thể hiểu được.
Con người là thế đấy, những thứ bạn vứt đi như rác rưởi, có thể sẽ có người khác xem là trân bảo.
Lúc Bách Quân được hai tuổi, công ty của tôi ở Bắc Kinh cũng hoàn toàn ổn định, thu nhập hàng năm hơn ba mươi triệu.
Bố mẹ tôi đã lớn tuổi, ngày nào cũng thúc giục tôi dẫn cháu trai về thăm.
Thật ra mấy năm nay tôi cũng có về nhà, nhưng lần nào quay về cũng vội vã, nên không dẫn Bách Quân đi cùng.
Tôi và Thanh Nguyệt bàn bạc với nhau, định dẫn Bách Quân về thăm nhà, nếu có cơ hội thì đầu tư kiến thiết quê hương.
Thanh Nguyệt không có ý kiến gì, còn hỏi tôi có muốn dẫn cô ấy về chung không.
“Nếu em bận thì không cần về đâu, chờ học xong tiến sĩ, chúng ta về nhà tổ chức tiệc mừng, cho nở mày nở mặt.”
Tôi và Thanh Nguyệt đã kết hôn từ lâu, nhưng chưa tổ chức tiệc mừng.
Cô ấy gật đầu: “Được, vậy anh về trước đi, thay em hỏi thăm bố mẹ nhé.”
13
Tôi dẫn Bách Quân quay về quê nhà.
Mấy năm nay quê tôi đã được đô thị hóa khá nhiều, thay đổi rất lớn, có một vài chỗ tôi còn không thể nhận ra.
Về đến nhà, bố mẹ cực kỳ vui mừng, lần lượt ôm Bách Quân hôn hít, đến cơm cũng không muốn nấu.
Bách Quân dù tuổi còn nhỏ nhưng dáng vẻ vẫn điềm tĩnh chín chắn, tính cách cũng rất nhã nhặn, giống tôi vậy.
“Thằng bé tuấn tú lắm, nhìn khí chất của nó này, tương lai nhất định sẽ rất triển vọng.” Bố tôi liên tục khích lệ.
“Đó là chuyện đương nhiên, Dịch Xuyên có tương lai rộng mở như vậy, con của nó có thể không có triển vọng được sao?” Mẹ tôi cực kỳ tự hào.
Lúc ăn cơm, thằng bé im lặng ăn uống, thỉnh thoảng lại ngước nhìn ông nội bà nội, trông cực đáng yêu.
Mẹ tôi nói một hồi lại nhắc đến nhà hàng xóm.
“Ôi, bọn họ thảm lắm, vốn đã nghèo, giờ lại bị Cố Nghiên làm khổ… Ôi.” Mẹ tôi cảm thán.
Tôi bình tĩnh cười nhạt: “Cố Nghiên lại làm sao nữa?”
“Con đến Bắc Kinh không bao lâu, Cố Nghiên đã lái xe máy không có bằng lái, đâm vào một ông cụ, phải bồi thường ba trăm ngàn mới không ngồi t//ù, gia đình nó lập tức suy sụp.”
Bố tôi giải thích: “Nghe nói chiếc xe máy đó là của một thằng côn đồ, chính là bạn trai của nó đấy, đúng là đáng ghét thật!”
“Bọn nó vẫn không tách ra, mới đầu là không chịu tách ra, bây giờ chắc là dính chặt với nhau luôn rồi. Đúng là hai đứa hư hỏng!”
Tôi nghe mà nhíu mày, đã nhiều năm như vậy mà Cố Nghiên vẫn chưa chia tay với Lục Phong ư?
Xem ra cô ấy thật sự rất yêu gã trai đểu kia.
“Bây giờ bọn họ đang làm gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Còn làm gì được nữa? Cố Nghiên đã bao tuổi rồi, nhưng cũng xem như có chút hiểu biết, bắt đầu bày quán kiếm tiền, nếu không đã ch//ết đói từ lâu rồi!”
“Còn thằng kia rượu chè bài bạc, toàn dựa vào nó nuôi. Bố mẹ cũng không biết rõ lắm, lười tìm hiểu.”
Bố mẹ không muốn nhắc đến, nói ra lại xui xẻo.
Tất nhiên tôi cũng không muốn nghe, nghe được lại xui.
Hôm sau, mấy lãnh đạo thành phố đột ngột đến thăm nhà tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ.
Tôi là người nộp thuế, tài liệu đều nằm ở chi cục thuế.
Mấy lãnh đạo này làm sao có thể không biết tôi đã phất lên ở Bắc Kinh?
Thu nhập hàng năm của tôi lên đến mấy chục triệu, tiền gửi ngân hàng cũng không ít, tài lực hùng hậu, còn là thủ khoa của thành phố năm đó.
Tôi là người đầu tư sáng giá mà thành phố muốn mượn sức.
Quả nhiên, mấy lãnh đạo đó đều hy vọng tôi sẽ đầu tư cho quê hương, có thể cho tôi khoản vay ưu đãi nhất và lô đất tốt nhất.
Tôi cũng có ý đó, hai bên ăn nhịp với nhau, lập tức đạt được thỏa thuận đầu tư ba mươi triệu.
Đây vừa vặn là thu nhập một năm của tôi.
Thanh Nguyệt rất ủng hộ tôi, còn cho người chuyển chiếc Maybach của tôi từ Bắc Kinh đến đây.
“Nếu anh muốn đầu tư cho quê hương thì không thể ngày ngày đi bộ, thuê thêm một tài xế nữa, cũng có thể diện hơn.”
Tôi lại ngồi trên chiếc Maybach quen thuộc.
Tài xế được lựa chọn từ dân địa phương.
Có hôm rảnh rỗi, tôi muốn đi dạo ở con phố cổ hồi nhỏ vẫn hay đến, bèn bảo tài xế lái xe chở tôi đến đó.
Đến đó mới thấy dòng người đông nghịt.
“Giám đốc Chu, Kim Cảng này là con phố nổi tiếng nhất trên mạng của thành phố chúng ta, ngoại trừ các cửa hàng lớn còn có những quầy hàng rong chi chít, thường xuyên kẹt xe.” Tài xế phàn nàn về chuyện kẹt xe.
Tôi cũng không ngại kẹt xe, đúng lúc có thể hít thở một chút bầu không khí phố phường đã lâu không quay lại.
Tôi cố ý mở cửa sổ, dùng máy ảnh chụp lại vài tấm – đây là sở thích nghiệp dư của tôi, bắt nguồn từ những lời phàn nàn của Thanh Nguyệt.
Cô ấy ấy nói kỹ thuật chụp ảnh của tôi rất trừu tượng, chụp ảnh cô ấy cứ như là tranh của Van Gogh vậy.
Tôi đành mày mò học kỹ thuật chụp ảnh, lúc rảnh rỗi lại làm một nhiếp ảnh gia.
Tôi định chụp vài tấm ảnh ở quê nhà gửi cho Thanh Nguyệt xem.
Mới chụp hai tấm, một người phụ nữ mặc áo khoác xám, đầu tóc rối bù cầm hoa bước đến gần, lớn tiếng hô: “Ông chủ, mua hoa không? Mua về tặng vợ nhé.”
Giọng cô ta khàn khàn the thé, giống như một quả cà tím đã khô quắt sau khi bị mưa gió quăng quật.
Tay tôi khựng lại, nhíu mày nhìn cô ta.
Cô ta vô cùng nhiệt tình, ra sức nhét bó hoa hồng vào trong xe: “Ông chủ, ông chủ, mua hoa tặng vợ đi, hoa cực kỳ đẹp luôn.”
Tài xế vì an toàn chỉ có thể dừng xe lại, lớn tiếng quát: “Đi sang một bên, ai mua hoa của cô chứ!”
Người phụ nữ nịnh nọt: “Mua một bó đi mà, hoa đẹp lắm.”
Tôi vẫn nhìn cô ta, nhìn khuôn mặt vàng như nến kia, nhìn vết bầm bên khóe mắt, nhìn dấu tay trên cổ cô ta.
Cố Nghiên, cậu trở nên xấu xí quá.