Nàng Thanh Mai Lạc Lối Của Tôi - Chương 2
6
Tôi đờ đẫn đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa hé miệng, một dòng máo đã tứa ra.
Đó là máo do răng cắn nát môi.
Tôi đứng trên hành lang, nhìn chằm chằm vào cây bông gạo trước tòa giảng đường.
Lúc cây bông gạo nở hoa, đỏ rực như máo, đó là phong cảnh mà tôi và Cố Nghiên thích nhất.
Cô ấy từng chỉ vào cây bông gạo ấy, nói rằng: “Chu Dịch Xuyên, loài hoa này còn lãng mạn hơn cậu, cậu chỉ có sự dịu dàng chẳng được tích sự gì, ha ha.”
“Có điều, nếu cả đời này tớ không tìm được người trong lòng, vậy thì chỉ có thể gả cho cậu.”
“Cậu thề với cây bông gạo à?” Tôi còn háo hức hỏi cô ấy.
Cô ấy gật đầu: “Đúng vậy, tớ thề, chẳng còn cách nào khác, có lẽ đời này tớ chỉ có thể gả cho cậu thôi.”
Cố Nghiên vẫn luôn nói mấy lời vô tâm vô tư, lại không biết rằng tôi đã ghi tạc chúng vào trong từng tế bào của trái tim.
Tôi xoay người lại, nhìn chòng chọc vào cánh cửa nhà vệ sinh đang dần chìm vào bóng tối với ánh mắt hung ác như một con sói.
Cánh cửa ấy giống như một vực thẳm.
Vực thẳm ghê tởm.
Quả nhiên, sự trưởng thành của một người đàn ông chỉ là trong phút chốc.
Thói quen yêu thương cũng sẽ biến mất trong phút chốc, cho dù đã yêu suốt mười mấy năm.
Tôi cố gắng hít sâu, rồi chậm rãi thở ra.
Cuối cùng, Lục Phong và Cố Nghiên cũng nắm tay nhau đi ra từ trong vực thẳm.
Sắc mặt hai người họ ửng hồng, đầy thỏa mãn.
Nhìn thấy tôi, bọn họ đều hoảng hốt.
Cố Nghiên sửng sốt, con ngươi co rút, vô thức lùi về phía sau hai bước.
Lục Phong có chút xấu hổ, nhưng lập tức thay đổi thành vẻ bất cần và đắc chí.
Cậu ta nhếch miệng cười với tôi, dắt Cố Nghiên rời đi.
Cố Nghiên nhắm mắt đi theo sau, bồn chồn liếc nhìn tôi.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tôi chỉ có sự chán ghét và căm hận.
Hình như Cố Nghiên đã nhận ra, bước chân dần chậm lại, vẻ mặt đầy rối rắm và chần chờ.
Nhưng cô ấy không thể nói gì với tôi, bởi vì Lục Phong đang mạnh mẽ lôi cô ấy đi xuống lầu.
Lúc bị kéo đến cầu thang, Cố Nghiên yếu ớt cầu xin: “Chờ một chút, để tớ nói chuyện với Chu Dịch Xuyên đã.”
“Nói cái cớt gì, ông đây muốn hút thuốc, cậu ra ngoài trường mua đi, tùy tiện tìm một cái cớ là bảo vệ sẽ cho cậu đi ra ngoài.”
7
Tôi xin giáo viên chủ nhiệm đổi chỗ ngồi.
Tôi đổi đến một vị trí cách xa Cố Nghiên nhất.
Chỉ có như thế, tôi mới có thể yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi đại học.
Từ ngày này qua ngày khác, tôi không hề ngơi nghỉ.
Đôi khi ngẩng đầu lên uống nước, tôi có thể nhận ra có người đang nhìn mình.
Ánh mắt ấy đến từ chỗ ngồi ban đầu, mang theo sự bối rối và áy náy.
Nhưng tôi không rảnh chú ý đến.
Một tờ giấy được truyền đến.
“Dịch Xuyên, tớ xin lỗi, tớ không cố ý nói mấy lời đó đâu, tớ chỉ nói đùa với Lục Phong thôi.”
Tôi vò tờ giấy đó thành một cục, ném vào thùng rác, hơn nữa còn bảo các bạn học xung quanh đừng giúp cô ấy truyền giấy nữa.
Tôi dựng nên một bức tường cao ngút xung quanh mình, ngăn cách với người đã từng không thể với tới.
Cuối cùng, cách kỳ thi đại học chỉ còn một ngày.
Khúc dạo đầu giữa hè đã bắt đầu, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ và bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi đã để lại một dấu ấn sâu đậm trong những ngày tháng thanh xuân ít ỏi còn lại.
Dấu ấn này, đã quyết định số phận của rất nhiều người.
Tôi viết đi viết lại hai chữ “Bắc Đại” vào những chỗ trống trong sách giáo khoa.
Còn Cố Nghiên, hẳn là đang viết “Lục Phong”.
8
Lần cuối cùng Cố Nghiên tìm tôi là vào cái đêm trước khi thi đại học.
Cô ấy đứng trước cửa nhà tôi, bóng dáng ẩn trong ánh đèn mờ nhạt.
Tôi từ lớp tự học buổi tối trở về, từ xa đã nhìn thấy cô ấy lẻ loi đứng đó.
Trong lòng dâng lên một cảm giác chán ghét, nếu không phải là tôi phải về nhà, tôi thực sự không muốn đi qua đó.
Tôi chậm rãi bước đến, Cố Nghiên chủ động vẫy tay với tôi: “Dịch Xuyên, cậu cũng về rồi.”
Tôi “ừ” một tiếng.
Cô ấy xấu hổ mỉm cười: “Dịch Xuyên, mấy ngày nay tớ đã suy nghĩ rất nhiều, quả thật tớ có hơi quá đáng…”
“Ở trên trường mãi không tìm được cơ hội để giải thích với cậu, cho nên tớ đến nhà cậu tìm cậu.”
Cô ấy quan sát nét mặt của tôi.
Tôi lắc đầu: “Không cần, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai là thi đại học rồi.”
Cố Nghiên cắn môi, rầu rĩ nói: “Cậu không thể tha thứ cho tớ sao? Chúng ta còn có thể làm bạn bè của nhau không?”
“Không thể.” Tôi rất dứt khoát.
Cố Nghiên giật thót, ngạc nhiên nhìn tôi.
Có lẽ ở trong lòng cô ấy, chỉ cần cô ấy tự mình đến nhận sau, tôi sẽ tha thứ cho cô ấy.
Cho nên, trong hơn hai mươi ngày này, ngoại trừ truyền một tờ giấy, Cố Nghiên chưa bao giờ chủ động đi tìm tôi.
Tất cả tâm tư của cô ấy đều dồn vào Lục Phong.
Chỉ là đêm nay, cô ấy cũng về nhà, cho nên lâm thời nảy lòng áy náy tới tìm tôi, chính thức nói lời xin lỗi.
Sau đó tôi sẽ tha thứ cho Cố Nghiên, chúng tôi tiếp tục làm thanh mai trúc mã.
Tôi vẫn sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay, trả giá tất cả vì cô ấy như trước kia.
Đáng tiếc, không thể nào.
“Có cần phải vậy không? Tớ đã tự mình đến đây xin lỗi rồi, cậu có thể đừng nhỏ mọn như vậy được không?” Cố Nghiên tức giận, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, nhìn tôi với ánh mắt xen lẫn chút oán trách.
Trước kia cô ấy vẫn luôn nhìn tôi như vậy.
Chỉ cần chọc cô ấy tức giận, cô ấy sẽ hầm hừ, trừng mắt như vậy, để tôi dỗ dành cô ấy.
Từ trước đến giờ tôi đều cúi đầu nhượng bộ.
Lần này, tôi lại ngẩng đầu lên: “Tớ nhỏ mọn như vậy đấy.”
Cố Nghiên nghiến răng, thực sự nổi giận.
“Quả nhiên Lục Phong không nói sai, đám mọt sách các cậu chỉ biết mỗi chuyện học hành, vẫn luôn nhỏ mọn như vậy!”
Cô ấy tùy tiện chỉ trích rồi: “Đã mười tám năm rồi, cậu vẫn không thể giống một thằng đàn ông chân chính, mà giống một con đàn bà hay hờn dỗi, chỉ có chút chuyện mà có thể tức giận lâu như vậy!”
Cố Nghiên càng nói càng tức giận, tức giận vì tôi không nhượng bộ.
“Cậu nhìn Lục Phong người ta kìa, chưa bao giờ tức giận qua một đêm, cậu ấy phóng khoáng cỡ nào phong độ cỡ nào! Còn cậu thì sao, cứ ẻo lả như đàn bà vậy, phiền muốn ch//ết!”
Đây là những lời thật lòng của cô ấy.
Lời thật lòng từ mười tám năm qua.
Tôi nở nụ cười tự giễu.
Một người ẻo lả giống đàn bà như tôi, tất nhiên không xứng với Cố Nghiên.
Cô ấy ích kỷ, sống phóng túng và buông thả, kẻ lông bông lêu lổng như Lục Phong mới là người xứng đôi với cô ấy nhất.
“Tôi chúc cậu và Lục Phong sớm sinh quý tử.” Tôi nở nụ cười bình thản, không chút dao động.
Cố Nghiên không nói gì, vung tay bước đi, đi được hai bước lại quay đầu: “Đương nhiên là chúng tôi sẽ sớm sinh quý tử, bởi vì đêm nay tôi sẽ đến nhà nghỉ ngủ với Lục Phong, tôi không quan tâm đến kỳ thi đại học vào ngày mai đâu.”
Trong giọng nói của cô ấy tràn ngập một loại khoái cảm trả thù.
Cô ấy đang đợi tôi hoảng hốt, chờ tôi cầu xin cô ấy đừng đi đến nhà nghỉ, chờ tôi khuyên nhủ cô ấy nghiêm túc tham gia kỳ thi đại học.
Cô ấy biết cách làm thế nào để bắt bí tôi.
Tôi đột nhiên nhớ ra, cô ấy từng hứa hẹn với tôi, rằng sẽ cùng nhau thi đại học.
Chỉ là, cô ấy đã quên chuyện ấy từ lâu rồi.
Mà tôi, cũng không sẵn lòng khắc ghi.
Lòng tôi như sắt đá: “Cứ tùy ý.”
9
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi xuất phát đến trường thi từ sớm.
Bố mẹ Cố Nghiên chặn đường tôi, bất an hỏi: “Dịch Xuyên, cháu có nhìn thấy Cố Nghiên không? Chú dì mới phát hiện con bé không ở trong phòng!”
Tôi khựng lại, biết tối hôm qua Cố Nghiên đã thực sự đến nhà nghỉ với Lục Phong.
Cô ấy đã bỏ qua kỳ thi đại học quan trọng nhất.
Vì một thằng tồi, cô ấy đã tự hủy hoại cuộc đời mình.
Tôi rất bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không biết ạ.” Sau đó tiếp tục đi đến trường thi.
Từ giờ khắc này, số phận của mọi người sẽ hoàn toàn khác nhau.
Tôi hướng thẳng đến Bắc Đại, chao liệng trên bầu trời như một chú chim ưng, tô điểm cuộc đời mình bằng chiến thắng đầu tiên của tuổi trẻ.
Còn Cố Nghiên…
Ai biết được?
Ai để ý?
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lần này tôi phát huy rất tốt, tôi như được sao Văn Khúc nhập vào người, hạ bút thành văn!
Tôi chắc chắn sẽ đậu vào Bắc Đại, trở thành học sinh thứ hai của trường chúng tôi trong năm năm qua thi đậu vào Bắc Đại.
Bố mẹ vô cùng vui mừng, nghe tôi nói chắc chắn sẽ đậu Bắc Đại thì cười toe toét.
Bọn họ mua rượu ngon thức ăn ngon, cả gia đình cười nói vui vẻ.
Mẹ tôi nổi tính hóng hớt, bắt đầu nói đến chuyện tình cảm của tôi.
“Lên đại học là có thể yêu đương được rồi, nếu con và Cố Nghiên ở cùng chỗ…” Mẹ tôi mới nói một nửa đã bị bố tôi cắt ngang.
“Đừng nói đến Cố Nghiên nữa, anh nghe bố mẹ con bé nói nó học thói xấu, suốt ngày ở bên cạnh một thằng côn đồ, làm bố mẹ nó tức đi//ên, có lẽ là không thi vào được một trường tốt đâu.” Bố tôi nghe được một ít tin tức.
Mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên: “Không phải chứ? Một đứa trẻ ngoan ngoãn như Cố Nghiên mà lại học thói xấu sao?”
Mẹ vừa dứt lời, bố mẹ của Cố Nghiên đã vội vã đến đây.
Bọn họ vừa bước vào đã lập tức nói: “Dịch Xuyên, cháu có thấy Cố Nghiên không? Nó bỏ nhà ra đi rồi!”
Tôi lắc đầu.
Bố mẹ vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Dì Cố lau nước mắt: “Đêm trước khi thi đại học, Cố Nghiên lại đi mướn phòng với thằng nhóc lưu manh kia, đến hôm sau không có tinh thần đi thi, nó nói dù sao cũng không đậu vào trường công lập đâu, rớt rồi, bảo chúng tôi đừng mong chờ nữa.”
Chú Cố nói tiếp: “Tôi tức đi//ên người, đánh nó một trận, nó tức giận nhốt mình trong phòng, không ăn không uống, lúc nãy chúng tôi gọi nó ra ăn cơm mới phát hiện không thấy nó đâu nữa!”
Bố mẹ tôi nghe mà khiếp sợ.
Không ai ngờ rằng, cô bé đáng yêu trước kia vẫn luôn đi theo bên cạnh tôi lại sa đọa đến mức này.
“Phải làm sao đây, đúng là nghiệp chướng, tại sao con gái của tôi lại thành ra thế này?” Dì cố khóc òa.
Chú Cố nghiến răng, xoay người đi tìm Cố Nghiên.
Ba ngày sau, tôi mới biết được Cố Nghiên đã đi đâu.
Cô ấy và Lục Phong đi lên tỉnh làm thêm trong kỳ nghỉ hè.
Nói là làm thêm, trên thực tế là sống phóng túng, hết tiền còn bảo bố mẹ chuyển tiền cho, nếu không cô ấy sẽ không quay về.
Bố mẹ cô ấy đành thỏa hiệp, khuyên can mãi, cuối cùng đến cuối tháng sáu mới khuyên được cô ấy trở về một chuyến.
Dù sao cũng đã có thành tích, cô ấy cũng muốn xem thử.
Tôi thi đậu Bắc Đại như mong muốn, còn là thủ khoa thành phố, làm chấn động cả thành phố.
Bố mẹ cười đến méo cả miệng, lập tức lấy ra ba chục ngàn tiền tiết kiệm, đặt ba mươi bàn trong nhà hàng, mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Tôi nhìn thấy Cố Nghiên trong bữa tiệc.
Cô ấy ngồi trong một góc, đang cầm điện thoại bấm không ngừng, nở nụ cười yêu kiều.
Hiển nhiên là cô ấy vẫn còn đang chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt với Lục Phong.
Dì Cố thấy tôi, vội vàng kéo tay Cố Nghiên: “Tiểu Nghiên, Dịch Xuyên đến rồi!”
Cố Nghiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi bình tĩnh gật đầu.
Cô ấy bĩu môi, thuận miệng nói: “Chúc mừng cậu nhé, cậu đã có được thành tựu trong việc học hành rồi đấy.”
Dì Cố sốt ruột đến mức đánh Cố Nghiên: “Thái độ của con là sao đấy? Dịch Xuyên thi đậu Bắc Đại, còn con thì sao? Chỉ là một cái trường rách nát, con tự hào cái gì chứ?”
“Bắc Đại thì giỏi lắm sao? Con không thích mấy người chỉ biết học hành, nhàm chán vô vị lắm!” Cố Nghiên cố ý nói lớn tiếng.
Cô ấy vẫn còn tức giận với tôi.
Bởi vì tôi không chịu tha thứ cho cô ấy.
Nực cười đến thế.
Như thể đó là sai lầm của tôi vậy.