Nàng Thanh Mai Lạc Lối Của Tôi - Chương 1
1
Hình như cô bạn thời thơ ấu của tôi biết yêu rồi.
Khi đi học thì thất thần, khóe miệng luôn mỉm cười, thích một tay chống cằm, tay kia cầm bút, ngòi bút chạy sột soạt trên trang nhật ký, viết xuống tên của người nào đó.
Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua, cái tên cô ấy viết xuống là Lục Phong.
Cái tên thật sắc bén, hệt như chính con người của cậu ta vậy.
Lục Phong là tên côn đồ nổi tiếng trong trường. Cậu ta ngang ngược, sống buông thả, ở trên sân bóng rổ lại giống hệt như một con thú hoang chỉ biết lao đầu về phía trước.
Vào ba ngày trước, con thú hoang này bất cẩn nện quả bóng rổ vào đầu cô bạn tmm Cố Nghiên của tôi.
Lúc ấy tôi và Cố Nghiên đi ngang qua sân bóng rổ, đang thảo luận về bài toán cuối đề thi.
Quả bóng rổ đột ngột đập vào đầu Cố Nghiên.
Cố Nghiên đau đớn rên rỉ một tiếng, giận đùng đùng trừng mắt nhìn sang, nhìn thấy Lục Phong đang chạy tới.
Lục Phong mồ hôi đầy người, để một kiểu tóc ngắn gọn gàng sáng láng, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười bất cần.
“Uầy, bé đáng yêu không sao đấy chứ?” Hình như cậu ta rất thích gọi các bạn nữ là bé đáng yêu.
Cố Nghiên ngây người ra, nhìn chằm chằm khuôn mặt và dáng người của Lục Phong, lập tức đỏ bừng mặt.
Cô ấy vội vàng cắm đầu chạy đi.
Lục Phong cười rất mập mờ: “Chạy cái gì? Anh cũng đâu có ăn bé, thêm Wechat đi, có rảnh thì cùng nhau chơi bóng.”
Cố Nghiên lập tức dừng lại, tay chân luống cuống móc điện thoại ra.
Hai người cứ thế thêm Wechat với nhau.
Tôi đứng bên cạnh, im lặng hệt như một thằng ngốc đáng thương.
Mười tám năm qua, Cố Nghiên chưa bao giờ đỏ mặt ở trước mặt tôi.
Cho dù là lúc tôi cố hết lấy hết can đảm để tỏ tình với cô ấy, cô ấy cũng chỉ ôm bụng cười to.
“Tớ nói này Chu Dịch Xuyên, cậu cảm thấy cậu có thể kiểm soát được tớ sao? Làm ơn đi, tớ chỉ thích kiểu con trai bá đạo vừa lưu manh vừa độc đoán, chứ không phải là kiểu con trai ấm áp, dịu dàng săn sóc.”
Đúng vậy, tôi đối xử với cô ấy rất dịu dàng.
Từ nhỏ tôi đã thích cô ấy, giống như thích con mèo nhỏ trong nhà, thích vuốt ve bộ lông của nó một cách thân thiết, cho nó ăn những món ngon nhất.
Tôi cảm thấy, yêu người cũng giống như trồng hoa, tôi hy vọng đóa hoa này có thể nở rộ một cách rạng rỡ và xinh đẹp, không sầu không lo.
Thế nhưng, cô ấy lại không nở rộ với tôi.
2
Có lẽ, Cố Nghiên thật sự thích kiểu con trai hư hỏng, ngang ngược và sắc bén như Lục Phong.
Còn tôi, không xấu, thậm chí là rất tốt.
Cậu trai hư hỏng kia nhanh chóng hẹn Cố Nghiên đi chơi bóng rổ.
Chơi đến tận buổi chiều.
Mãi đến giữa giờ tự học buổi tối, Cố Nghiên mới quay lại phòng học với nét mặt sáng láng.
Tôi kìm nén nỗi chua xót, nói với cô ấy: “Sắp thi đại học rồi, đừng trễ nải chuyện học hành…”
“Ôi chao, cậu phiền phức thật đấy, đây chính là nguyên nhân tớ không thích cậu, cậu không thể nào làm trái tim tớ đập nhanh hơn được, hiểu không?”
Cố Nghiên tỏ ra mất kiên nhẫn.
Tôi ngậm miệng lại.
Cố Nghiên lập tức lục lọi hộc bàn tôi: “Bánh ngọt tớ bảo cậu mua đâu? Tớ còn chưa ăn cơm chiều nữa.”
Tôi lấy ra chiếc bánh ngọt hình Pikachu mà tôi đã đặc biệt đến phía đông thành phố để mua chiều nay.
Đây là chiếc bánh mà cô ấy thích ăn nhất.
Chỉ cần là món cô ấy muốn ăn, dù có bận rộn đến mấy tôi cũng sẽ đến phía đông thành phố để mua, cho dù đi qua đi lại có tốn hết cả tiếng.
Cô ấy yên tâm thoải mái hưởng thụ bánh ngọt, không liếc mắt nhìn tôi thêm lần nào.
Sau khi giờ tự học buổi tối kết thúc, cô ấy vội vã rời đi.
Tôi một mình quay lại ký túc xá.
Trên đường đi, có bạn cùng phòng đuổi theo vỗ vai tôi: “Anh Xuyên, lúc nãy tớ thấy Cố Nghiên đi qua bên cổ động, ôm ôm ấp ấp với Lục Phong ở trước cửa kìa.”
Bước chân của tôi khựng lại. Tuy rằng tôi đã đoán trước, nhưng không ngờ quan hệ của bọn họ lại tiến triển nhanh đến như vậy.
Tôi gật đầu đáp: “Biết rồi.”
Bạn cùng phòng tặc lưỡi: “Cố Nghiên đúng là không có mắt nhìn, anh Xuyên có thành tích tốt, lại đẹp trai như vậy, thế mà lại thua một kẻ tệ hại.”
“Cậu ta tệ lắm sao?” Tôi không hiểu rõ Lục Phong, chỉ là thỉnh thoảng có nghe nói cậu ta là một kẻ hư hỏng trong trường.
Trong thế giới của tôi chỉ có Cố Nghiên và học tập.
Tôi thậm chí đã lên kế hoạch cho tương lai của mình và Cố Nghiên. Chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua kỳ thi đại học, tiếp tục trau dồi kiến thức, thi nghiên cứu sinh, hoặc là gây dựng sự nghiệp, thi công chức.
Nhưng tương lai này, đến tận bây giờ, dường như vẫn chỉ là mong muốn từ một phía của tôi.
“Cậu không biết Lục Phong sao? Một thằng tồi nổi tiếng luôn, từ cấp hai đến cấp ba, không biết nó đã làm bao nhiêu bạn nữ rồi, hồi học cấp hai còn làm cho một bạn nữ có bầu.”
“Nó còn là một thằng côn đồ, ở ngoài trường ẩu đả đánh nhau, uống rượu hút thuốc, tró có thấy cũng phải đi đường vòng.”
Bạn cùng phòng vô cùng chán ghét Lục Phong.
Tôi cau mày, vốn tưởng rằng Lục Phong chỉ là một tên hư hỏng có thành tích kém, không ngờ lại bất trị như vậy.
Tôi xoay người đi tìm Cố Nghiên.
3
Lúc tìm được Cố Nghiên, cô ấy đang một mình ngâm nga, nhẹ nhàng rảo bước trên con đường trong sân trường.
Gió đêm lay động đuôi tóc của Cố Nghiên, khiến cô ấy trông vừa trẻ trung vừa trong sáng, lóa mắt hệt như một vì sao.
Cô ấy là ánh trăng sáng mà tôi đã yêu mến hơn mười năm.
Tôi gượng cười tiến lên phía trước.
Cố Nghiên hỏi: “Sao thế? Sao cậu vẫn chưa quay về ký túc xá?”
“Cố Nghiên, cậu có hiểu gì về Lục Phong không? Cậu ta có nhiều tiếng xấu lắm.” Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cố Nghiên trợn trắng mắt: “Thì sao? Tớ yêu đương thì liên quan gì đến cậu? Tớ cũng chẳng nợ cậu cái gì, chúng ta chỉ là hàng xóm, chứ đâu phải là vợ chồng chưa cưới.”
Những lời này khiến cho trái tim tôi đau xót.
Nhưng tôi vẫn khuyên nhủ cô ấy: “Lục Phong rất trăng hoa, đã đổi rất nhiều bạn gái rồi, cậu ta còn hút thuốc đánh lộn, cậu đừng…”
“Đủ rồi!” Cố Nghiên quát lớn một tiếng, trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu nghĩ rằng tôi không biết cậu ấy là người thế nào sao? Tôi nói cho cậu biết, ngay lúc nãy, cậu ấy đã kéo tôi vào nhà vệ sinh nam, ép tôi hút thuốc.”
“Tôi bị sặc đến chảy cả nước mắt, cậu ấy lại cười ha hả. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ khó chịu sao? Không, tôi rất hưởng thụ, tôi còn hé miệng, để cậu ấy nhả khói thuốc vào trong miệng tôi kìa!”
Cố Nghiên lộ ra vẻ ngại ngùng: “Trước kia tôi nghĩ rằng sẽ rất ghê tởm, không ngờ chuyện đó lại sung sướng như vậy, đến tận bây giờ tôi cũng không ngờ rằng mình lại làm ra một động tác hạ lưu như vậy…”
Cô ấy càng nói càng thẹn thùng, làm gì còn tức giận nữa?
Tôi khó tin nhìn chằm chằm cô ấy, nghiến chặt răng.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?” Giọng của tôi khản đặc, run rẩy.
Cố Nghiên hừ một tiếng: “Vì thích. Đây chính là tình yêu mà tôi vẫn luôn khao khát, Lục Phong khiến tim tôi loạn nhịp, mặt đỏ tai hồng, tôi không cần biết cậu ấy xấu xa cỡ nào, hư hỏng cỡ nào.”
Cố Nghiên tạm dừng một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Thậm chí có thể nói, tôi thích là thích cái xấu xa và hư hỏng của cậu ấy! Tôi không cần một chàng trai ấm áp, chẳng thú vị gì cả!”
Chàng trai ấm áp trong lời cô ấy là tôi.
Tôi cứng đờ tại chỗ, rũ mắt xuống, ngón tay run rẩy.
Một cảm giác khổ sở lập tức lan tràn toàn thân tôi.
“Được rồi, cứ thế đi, sau này đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ không để ý đến cậu nữa đâu!” Cố Nghiên cảnh cáo tôi, tiếp tục hồi tưởng lại vị khói thuốc lúc nãy, hưng phấn rời đi.
4
Tôi nhìn theo bóng cô ấy rời đi, ngơ ngác quay về ký túc xá.
Cuối cùng, mắt tôi đỏ hoe, tôi dùng hết sức lực đè ép lên lồng ngực, như muốn nghiền nát những chua xót kia.
Nửa đêm tôi nằm mơ, mơ thấy tôi chơi bóng rổ trên sân bóng, tôi ngang ngạnh không ai bì nổi, Cố Nghiên đứng ngoài cổ vũ cho tôi.
Tôi lại mơ thấy mình hút thuốc uống rượu, còn xăm một con rồng trên cánh tay, tóc cũng nhuộm thành màu vàng sáng.
Cô ấy càng yêu tôi hơn.
Cô ấy nói, cuối cùng tôi cũng đã khiến trái tim cô ấy loạn nhịp.
Tôi chợt bừng tỉnh, ra sức lắc đầu, vứt giấc mơ này ra khỏi đầu mình.
Tôi có thể mê mang, nhưng không thể buông thả chính mình.
Tôi không phải Lục Phong, tôi cũng không muốn trở thành Lục Phong!
Tôi có con đường riêng của chính mình!
Trời vừa hửng sáng, tôi đã tắm nước lạnh, rồi đến lớp tự học buổi sáng.
Cố Nghiên lại đến muộn, bởi vì cô ấy phải đi đưa bữa sáng cho Lục Phong, nhìn Lục Phong ăn xong mới quay về lớp học.
Tôi không muốn để ý đến cô ấy, chỉ vùi đầu làm bài, chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp đến.
Cố Nghiên thấy tôi không làm phiền cô ấy thì rất hài lòng, lấy điện thoại ra nhắn tin, còn dùng sách chặn giữa bàn học của chúng tôi.
Một là đề phòng tôi nhìn lén, hai là đề phòng bị giáo viên phát hiện.
Tôi không có hơi sức đâu mà nhìn lén, chỉ lo tiến từng bước một đến ngôi trường đại học trong mơ giữa ngày hè càng lúc càng nóng bức này.
5
Lúc cách kỳ thi đại học chỉ còn hai mươi tám ngày, Cố Nghiên bị đánh.
Khi quay lại phòng học, một bên mặt cô ấy đã sưng tấy, tóc tai rối bù, hai mắt đẫm lệ.
Tôi không nói gì.
Cô ấy sụt sịt, mở miệng nói: “Dịch Xuyên, tớ đau quá.”
Câu nói đã lâu không nghe thấy khiến cho cây bút trong tay tôi khựng lại.
Tôi nhớ từ nhỏ đến lớn, Cố Nghiên vẫn luôn thích tìm tôi than vãn.
Đồ chơi của cô ấy bị người ta giành mất, cô ấy sẽ khóc lóc đi tìm tôi, để tôi đi giành lại.
Que cay của cô ấy bị người ta ăn mất, cô ấy cũng khóc lóc đi tìm tôi, bảo tôi đi giật kem của người đó.
Cô ấy bị bố mẹ đánh, sẽ ngồi xổm bên cạnh tôi rơi nước mắt, nói đau quá.
Có lẽ là mười tám năm qua, tôi đã quen với việc lắng nghe những lời than vãn của cô ấy.
Cho nên trái tim tôi cũng co rút một chút theo thói quen.
Quả nhiên, thói quen là thứ khó sửa nhất.
Tôi không nhìn Cố Nghiên, chỉ “à” một tiếng.
“Lục Phong đánh tớ. Hôm nay cậu ấy thua một trận bóng, có cô gái khác đưa nước cho cậu ấy, tớ mới hỏi một câu, cậu ấy đã đột ngột nổi giận, tát tớ một cái, mọi người đều cười nhạo tớ.”
Cố Nghiên khóc nức nở, nước mắt rơi trên trang sách.
“Vậy cậu rời khỏi cậu ta đi, sắp thi đại học rồi, bố mẹ cậu còn đang ngóng trông cậu đỗ vào một trường tốt đấy.” Tôi lật sách, thuận miệng đáp lại.
Cố Nghiên chợt yên lặng.
Tôi lại chỉ lên bảng đen, mấy chữ “Kỳ thi đại học còn cách hai mươi tám ngày” bên trên giống như một ngọn núi lớn, đè trên đầu mỗi người.
Cố Nghiên nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng gật đầu: “Được, học tập, không để ý đến Lục Phong nữa! Tớ muốn thi đại học cùng với cậu!”
Những lời này khiến trái tim tôi nhẹ nhõm hẳn, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Đúng là tôi vẫn ngóng trông Cố Nghiên khá lên, đây là thói quen yêu cô ấy hơn mười năm.
Tôi cười khẽ, tập trung vào một đề toán, tiến vào cảnh giới quên mình.
Chờ đến khi làm xong, trong phòng học đã không còn bao nhiêu người, sắc trời cũng tối sầm.
Không biết Cố Nghiên đã đi đâu rồi.
Tôi thoải mái thở phào, lau mồ hôi trên trán, đi đến nhà vệ sinh.
Một đề toán khiến tôi nhịn hơn hai tiếng.
Trong nhà vệ sinh không một bóng người, lúc tôi đi ra lại nghe thấy trong gian tận cùng bên trong truyền ra mấy tiếng sột soạt.
Giống như là tiếng cởi quần áo.
Một giọng nữ khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa bàng hoàng lặng lẽ truyền đến:
“Lục Phong, cậu xấu quá, cứ khăng khăng đến chỗ này… Tớ còn chưa tha thứ cho cậu mà!”
“Bé cưng đừng nóng giận, hôm nay tớ thua trận bóng, khó chịu quá nên mới đánh cậu, xin lỗi mà, hôn một cái nào…”
“Nè!”
Tôi lạnh toát cả người, tay chân cứng đờ.
Sự bàng hoàng trong khoảnh khắc đó còn mang theo sự bối rối và đau buồn vô tận.
Nó xé nát phòng tuyến tâm lý cuối cùng của tôi, nhấn chìm sự dịu dàng và săn sóc suốt bao nhiêu năm qua của tôi xuống bùn lầy.
Hung hăng giẫm đạp, hung hăng nghiền nát!
Tôi lùi về phía sau, nỗi khó chịu cực độ khiến tôi nôn khan hai tiếng, sự chua xót trong khoang mũi khiến viền mắt tôi cay xè.
Vừa khó chịu, lại vừa khó nói thành lời.
Giọng nói của Lục Phong lại truyền đến: “Sao bé cưng mềm nhũn ra thế? Muốn hôn nữa không? Muốn thì nói mấy lời kích thích hơn đi.”
“Đừng mà, ngại lắm!” Cố Nghiên nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng nói nhỏ như muỗi.
“Nói mau, nói về tên Chu Dịch Xuyên kia kìa, không phải cậu ta thích cậu à? Cậu ta dịu dàng săn sóc đến thế, là một chàng trai cực kỳ ấm áp đấy, sau cậu không thương cậu ta thế?” Giọng nói của Lục Phong tràn đầy châm chọc.
Cố Nghiên không đáp.
Lục Phong bóp cổ cô ấy: “Trả lời tôi đi, không là bóp ch//ết cậu đấy.”
Cố Nghiên thở hổn hển, vừa thẹn thùng vừa hưng phấn: “Tớ chỉ yêu cậu, tớ sẵn lòng bị một gã tồi như cậu chơi nát, chứ không cần được chàng trai ấm áp kia nâng niu trong tay.”
“Ha ha ha, nói hay lắm, rất kích thích!”
Lục Phong cực kỳ đắc chí: “Vợ của học sinh giỏi đứng đầu khối bị tôi giành mất, thật con mẹ nó thích!”
Cố Nghiên lại xấu hổ và tức giận: “Tớ không phải vợ cậu ta…”
“Cậu là vợ cậu ta thì mới kích thích, nói mau, cậu là vợ cậu ta! Tôi muốn hôn vợ của học sinh giỏi!” Lục Phong ép buộc, còn dùng sức tá//t Cố Nghiên một cái.
Cố Nghiên xấu hổ mắng: “Được được được, tớ là vợ của Chu Dịch Xuyên!”
“Ha ha ha!”