Nắng Mai Rực Rỡ - Chương 3
7.
Hôm sau là cuối tuần, Khổng Minh dẫn tôi đi chợ ăn sáng.
Sữa đậu nành ăn kèm bánh quẩy, còn có bánh bao nhân chay trắng béo béo nóng hổi.
Về đến nhà, trước sân lại xuất hiện chiếc BMW quen thuộc kia.
Thang Vĩnh Minh tới, còn có cả thiên kim thật Khổng Tĩnh.
Khổng Minh ngạc nhiên mừng rỡ gọi chị ơi, nhanh chân chạy tới ôm cô ấy một cái.
Kẻ sĩ ba ngày chưa gặp lau mắt mà nhìn, chắc hẳn là thế này đi.
Khổng Tĩnh vẫn mặc một chiếc váy dài màu trắng nhưng giờ đã đổi thành của DIOR.
Nhìn lại tôi, đồ thể thao rộng thùng thình, trong tay còn xách theo bó rau mới mua ở chợ cùng với sữa đậu nành.
Tôi có hơi xấu hổ, thuận tay đưa sữa đậu cho bọn họ.
“Sữa đậu nành mới mua ở chợ, còn nóng, dì bán nó đã tự tay nấu đó.”
Sắc mặt Thang Vĩnh Minh không tốt cho lắm, anh ta nhíu nhíu mày: “Không cần đâu, bọn anh đã ăn rồi.”
Nhưng Khổng Tĩnh lại đưa tay nhận lấy: “Đúng lúc tôi đang nhớ mùi vị này, cảm ơn.”
Cô ấy nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Khổng Minh: “Có da có thịt rồi nè, chị có mang quà về cho em, chúng ta vào phòng xem thử nhé.”
Khổng Tĩnh vừa đi, Thang Vĩnh Minh đã gấp gáp hỏi tôi: “Ninh Ninh, em có nói chuyện hỏi thăm chú Thôi không.”
Mẹ nuôi thường điện thoại hỏi thăm tôi nhưng bố nuôi thì chưa từng.
Tôi lắc đầu, nói ra suy nghĩ thật của mình: “Vĩnh MInh, thật ra em định tìm một công việc ở gần đây, về phương diện nghệ thuật.”
“Giáo viên ở trung tâm có thể nghỉ hai ngày cuối tuần, cũng không cần tăng ca, đúng lúc hồi trước em cũng từng đỗ chứng chỉ dạy học…”
“Thôi Ninh Thuận!”
“Trong đầu em rốt cuộc đang suy nghĩ gì đó hả?”
“Anh đến công ty của em rồi, em không đi làm nữa, cũng không liên lạc với chú Thôi, rốt cuộc em muốn làm cái quái gì vậy hả?”
Anh ta dường như đang nghiến răng nghiến lợi chất vấn tôi.
Tôi đi vòng qua anh ta, xách đồ ăn mới mua đem đặt vào trong gian bếp.
Khổng Tĩnh dẫn Khổng Minh từ trong phòng đi ra, cô ấy liếc nhìn tôi một cái thật sâu, sau đó bảo muốn đưa Khổng Minh vào trong trấn đi dạo.
Thấy trong nhà chẳng còn ai khác nữa, Thang Vĩnh Minh bước vào gian bếp, lớn tiếng nói:
“Mỗi lần gặp không phải đang nấu cơm thì chính là mua đồ ăn, em xem dáng vẻ hiện tại của em đi, giống hệt như một bà nội trợ luộm thuộm!”
“Em cứ lề mà lề mề không chịu hành động, rốt cuộc em có ý gì đây hả?”
Tôi đặt thớt xuống, giơ dao lên cắt củ cải thành hai miếng.
Tiếp theo hít một hơi thật sâu, xoay người sang mỉm cười nhìn anh ta.
“Cái hành động mà anh nói là cái gì? Trở về nhà họ Thôi rồi đấu đá với Khổng Tĩnh đến tôi sống cô chết? Chiếm đoạt tài sản, địa vị, tình thương của bố mẹ?”
“Nói cho anh biết, em không muốn!”
Anh ta ngỡ ngàng nhìn tôi chằm chằm, bờ môi run nhẹ.
“Không muốn là có ý gì? Rốt cuộc trong lòng em còn có anh hay không?”
“Cho nên vì anh, em phải đi tranh đoạt những thứ đó sao?”
“Nếu như em cùng nhà họ Thôi không có quan hệ gì, thế chúng ta…”
Hai chữ hôn ước còn chưa kịp nói ra, Thang Vĩnh Minh đã kích động nắm lấy cánh tay tôi.
“Thôi Ninh Thuận, sao em có thể ích kỷ như vậy hả? Không có nhà họ Thôi thì em còn có gì trong tay nữa hay sao?”
Lúc này bỗng “kẹt” một tiếng, cửa chính bị người ta đẩy ra.
Tôi tưởng Khổng Tĩnh đã trở về, nhưng quay đầu lại thì thấy đó là mẹ của tôi.
À, hôm nay là cuối tuần, thường thì buổi sáng bà sẽ trở về.
“Vị tiên sinh này, làm phiền cậu rút lại những lời cậu vừa nói.”
“Không có nhà họ Thôi, con bé còn có tôi, còn có em trai nó, còn có chính bản thân nó.”
Bà lập tức bước tới, kéo tôi ra sau lưng bà.
“Bà biết tôi là ai không? Tôi là bạn trai của cô ấy, hai chúng tôi đã đính hôn rồi.”
“Dù cậu là ai thì cũng không thể nói chuyện như vậy.” Bà chắn trước người tôi, giọng nói tuy không lớn nhưng lại rất cứng rắn.
“Ha.”
Thang Vĩnh Minh sửa lại cổ áo, cười thành tiếng: “Chậc, bà chính là người mẹ ruột đã liều mạng muốn nhận lại Ninh Ninh?”
“Quả nhiên ích kỷ di truyền thành thói, bà bảo cô ấy giúp bà săn sóc con trai bà, nhưng bà có biết như thế sẽ hủy hoại cô ấy hay không?”
Mẹ tôi mấp máy môi, dường như muốn cãi lại cái gì đó.
Nhưng cuối cùng bà chỉ nói một câu: “Nhưng Ninh Ninh là con gái của tôi.”
Sắc mặt Thang Vĩnh Minh trầm xuống, nhìn qua phía tôi, giọng nói lạnh lùng: “Nhưng bà lại không cho cô ấy được cái gì, không thể cho cô ấy tiền tài, cũng không thể cho cô ấy tương lai.”
“Thậm chí còn hủy hoại tình yêu của cô ấy.”
8
Thang Vĩnh Minh rời đi rồi, mẹ tôi cụp mắt xuống, nhẹ giọng hỏi tôi có trách bà hay không.
Tôi không thể nói rõ được, tôi cảm thấy tình cảm của tôi với bà có chút phức tạp.
Bà thấy tôi im lặng không đáp thì lập tức lảng sang chuyện khác.
“Cậu ta là con trai trưởng nhà họ Thang đúng không? Lúc trước mẹ từng thấy cậu ta trên truyền hình.”
“Con nhớ xin lỗi cậu ta một tiếng, đừng bởi chỉ do chuyện này mà làm ảnh hưởng tình cảm của cả hai.”
“Tại sao con phải xin lỗi?”
“Người yêu thì so đo làm gì chuyện ai xuống nước trước, điều kiện nó tốt như vậy, hai đứa chẳng phải còn định kết hôn sao?”
Những lời bà nói làm tôi bật cười.
Sống trong tháp ngà lâu rồi, có phải người lớn cũng sẽ trở nên đơn thuần ngu ngốc không?
Chẳng lẽ bà nghĩ chỉ cần tôi nói lời xin lỗi với Thang Vĩnh MInh thì hôn ước của chúng tôi sẽ sẽ có thể tiếp tục?
Bà cũng không để tâm lắm, tiếp tục lải nhải: “Khổng Tĩnh về rồi sao? Mẹ đã bảo Tiểu Minh đừng làm phiền con bé nữa rồi mà.”
“Không có quan hệ huyết thống, lại còn không phải người cùng thế giới..”
Tôi chợt cảm thấy có một cảm giác bất lực sâu sắc dâng lên từ tận đáy lòng.
Tôi ném đống rau trên tay xuống đất.
“Có phải dì cảm thấy mình là một người thấu triệt đúng không?”
“Nếu có một người cần phải nói xin lỗi thì đó chính là dì.”
“Dì đừng hiểu lầm, không phải nói xin lỗi con mà là nói xin lỗi Tiểu Minh.”
“Con không quan tâm trong công việc dì có giỏi giang thế nào, nhưng trong gia đình thì dì không phải là một người mẹ đúng mực! Dì mới là người không tốt, nhưng dựa vào đâu dì lại áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác?”
“Đúng, hiện tại Khổng Tĩnh với Khổng Minh không cùng một thế giới, vậy con thì sao? Dì đừng quên, con với Thang Vĩnh Minh cũng không cùng một thế giới!”
Tôi lao ra khỏi gian bếp, bắt gặp Khổng Minh đang vui vẻ hớn hở.
Trên trán thằng bé lấm tấm mấy giọt mồ hôi, nó dúi vào tay tôi một xâu hồ lô ngào đường: “Chị hai ơi, đây là chị cả mua cho tụi mình!”
Chị cả, chị hai?
Tôi nhìn về phía Khổng Tĩnh, cô ấy nghịch ngón tay, nhìn sang chỗ khác, gương mặt dường như hơi ửng đỏ.
“Đúng rồi, chị hai, chị cả cũng chuẩn bị quà cho chị, chị mau đến xem một chút đi!”
Có giày cao gót của Valentino, túi của Hermes, còn có một vài bộ đồ để tặng cho mẹ.
“Ơ…”
Khổng Tĩnh là người phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Lúc trước tôi thấy cô mặc như thế này xuất hiện trên TV.”
Cái cô ấy nói chắc có lẽ là lần tôi thay mặt công ty đi tham dự hoạt động cũng như nhận phỏng vấn đó.
“Còn có cái này nữa…”
Cô ấy lấy từ trong túi ra một phong thư thật dày: “Đây là mẹ cho, tôi cũng xài không hết.”
Cô ấy có chút khác so với trong tưởng tượng của tôi.
Tôi vân vê cái áo rộng thùng thình trên người.
“Cô cảm thấy hiện tại bây giờ tôi còn cần những thứ đó sao?”
Cô ấy kiên trì: “Nếu cô nhận thì lòng tôi sẽ dễ chịu hơn đôi chút, nếu không tôi lại có cảm giác là tôi đang chiếm đoạt cuộc sống của cô.”
Tôi lắc đầu.
Lúc trước tôi cũng không nghĩ rốt cuộc những thứ đó là tại bố mẹ thích, hay rốt cuộc là tôi thích nữa.
Hiện tại thì tôi càng thích những thứ rộng rãi thoải mái hơn, có thể ngồi xuống bất cứ lúc nào tùy thích.
“Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Minh.”
“Đừng khách sáo, dù sao Tiểu Minh cũng là em trai tôi.”
Nói đến đây thì bầu không khí lại bỗng trở nên xấu hổ.
Thế nên tôi chủ động thay đổi chủ đề, nhắc đến kế hoạch sắp tới của mình.
Tiền tiết kiệm trong tay tôi cũng có hạn, không thể cứ chỉ ngồi ăn mà không làm, tôi định tìm một trung tâm rồi xin vào làm giáo viên mỹ thuật.
Từ nhỏ tôi đã thích vẽ tranh, mẹ nuôi mời giáo viên mỹ thuật giỏi nhất về dạy cho tôi, còn bố nuôi thì nói thích thì có thể học, nhưng con cháu nhà họ Thôi nhất định phải học kinh doanh.
Nói tới đây, mắt Khổng Tĩnh đột nhiên sáng ngời.
9
Cô ấy bước đến bên giường, lôi từ dưới đáy giường ra một cái rương lớn.
Bên trong đầy những bức tranh mà cô ấy vẽ từ nhỏ cho đến lớn.
“Lúc trước mẹ cũng không cho tôi học vẽ, bà nói nghệ thuật chỉ dành cho những đứa trẻ con nhà có điều kiện học, nhưng vẫn thay tôi giữ những bức tranh này.
Nói đến mỹ thuật, cô ấy tựa như biến thành một người khác, đôi mắt lạnh lùng giờ lấp lánh như ánh sao, ngay cả nét mặt cũng trở nên thoải mái.
Cô ấy kể với tôi lúc trước cô ấy đã lẻn vào khoa mỹ thuật của trường đại học học ké như thế nào, trốn học đi làm bán thời gian để kiếm tiền mua họa cụ như thế nào, cô ấy vẫn nhớ rõ số tiền đầu tiên mà cô ấy kiếm được từ việc vẽ là vẽ một tấm quảng cáo cho một quầy hàng bán quà vặt.
Cô ấy vỗ ngực đảm bảo với tôi rằng có thể giới thiệu cho tôi một công việc tốt.
“Dù là học nghệ thuật hay học kinh doanh thì dựa vào chính mình kiếm tiền vẫn là giỏi giang nhất, ở trong mắt tôi những điều đó không có gì khác nhau.”
“Bố cứ bắt ép tôi vào làm trong công ty, nhưng ngày nào tôi cũng lười hết, thật không biết lúc trước tại sao cô lại có thể chịu đựng được.”
Cô ấy bắt đầu luyên tha luyên thuyên với tôi rằng cô ấy không hiểu được lời những người khác nói trong lúc hội họp.
Cũng như không quan tâm đến tin tức của đối thủ cạnh tranh với công ty nhà mình, thông số sản phẩm gì cũng không nốt.
Không nghĩ đến cuộc sống này cũng không phải cái cô ấy muốn.
“Nhưng cũng may là có tiền, có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Minh một chút.”
“Nó thích thiên văn học, vật lý, tôi luôn muốn mua cho nó một cái kính viễn vọng, nó ấy à, tương lai nó muốn làm…”
“Phi hành gia!” Tôi cùng với cô ấy đồng thanh nói, ngay sau đó cả hai nhìn đối phương bật cười.
“Đúng đúng đúng, giá của cái kính viễn vọng đó nói ra chắc sẽ làm mẹ sợ chết khiếp. Bà luôn như thế, tiết kiệm thành thói.”
“Cuối tuần bố cũng bảo tôi đến công ty học hỏi, may mà có Thang Vĩnh Minh, là anh ta dẫn tôi đến đây, à phải rồi Thang Vĩnh Minh đâu?”
Tôi nói anh ta bận chút chuyện, phải rời đi một lúc.
Đang nói chuyện thì mẹ tôi cầm một túi bánh huế hoa nhân đậu đỏ, cả lạp xưởng mới làm đứng ngó tới ngó lui ở cửa.
“Tĩnh Tĩnh, đây là bánh huế hoa nhân đậu đỏ mà con thích ăn nhất, còn có lạp xưởng mới là, mẹ gói lại cho con rồi, con mang về ăn nhé!”
“Thật tốt quá! Cả hai cái này ở nhà con đều không có, dì giúp việc cũng chưa làm bao giờ.”
Khổng Tĩnh chạy tới nhận lấy, bỏ toàn bộ vào trong túi.
Tuy rằng bà nói bà với Khổng Tĩnh không có quan hệ huyết thống nhưng trong lòng bà vẫn nhớ nhung đứa con gái này.
Điện thoại Khổng Tĩnh reo lên, cô ấy nhận điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Giờ con phải đi rồi, bố con định tới công ty.”
Cô ấy cầm cái túi lên, đi nhanh đến cửa, sau đó lưu luyến quay đầu lại: “Chìa khóa nhà, con có thể tiếp tục giữ được không?”
Khóe miệng mẹ tôi giật giật, chậm rãi nở một nụ cười: “Tất nhiên có thể.”
Cửa đóng lại.
Bà đi đến cổng sân trước, nhìn theo bóng dáng Khổng Tĩnh bước lên xe của Thang Vĩnh Minh, lúc này bà mới thở dài nói ra câu tiếp theo:
“Bởi vì nhà của mẹ cũng là nhà của con.”
Nói xong, bà quay đầu lại.
“Ninh Ninh, có phải con rất ghét mẹ vì mẹ đã đưa con về đây đúng không?”
“Do mẹ cảm thấy nếu con ở trong căn nhà kia con cũng sẽ không hạnh phúc.”
“Dựa vào cái gì mà dì cảm thấy như vậy?” Tôi nói xong câu đó rồi rời đi, nhưng không phải bởi vì chán ghét bà,
Mà bởi tôi có cảm giác chột dạ khi bị vạch trần.