Nắng Mai Rực Rỡ - Chương 2
4.
Sáng sớm hôm sau, tôi nhận được điện thoại của mẹ nuôi.
“Ninh Ninh, con biết mẹ nghe được cái gì không?” Mẹ nuôi hạ giọng, trong giọng nói còn lẫn sự tức giận khó giấu.
“Là người mẹ ở quê của con một phải hai phải bắt con trở về.”
“Bà ta nói công việc của bà ta rất bận, con trai ở nhà lại ốm yếu bệnh tật, không có ai chăm lo nên muốn con về lo cho thằng bé đó!”
Mẹ nuôi vừa nói vừa mắng, chắc hẳn là tức đến điên người rồi.
Nhưng tôi nhớ như in gương mặt tươi cười của mẹ, tôi nghĩ đó chẳng thể nào là giả đò được.
Đang nói chuyện thì Thang Vĩnh Minh đến tìm tôi.
Anh ta vừa thấy tôi đã nắm chặt lấy tay tôi, trong mắt hằn tơ máu, thoạt nhìn rất tiều tuỵ.
“Hôm nay anh đến công ty tìm em mới biết em nghỉ làm rồi.”
Chưa đợi tôi trả lời, anh ta đã nói tiếp: “Ninh Ninh, cứ tiếp tục như vậy không ổn đâu.”
“Hà cớ gì em phải để ý ánh mắt của những người đó, bọn họ thích nói cái gì thì nói, em nên nhớ là em đã ở rèn luyện hơn một năm đến hiện tại mới ngồi được vị trí giám đốc.”
“Còn nữa, sao em không về nhà thăm chú với dì? Nếu không gặp nhau thì tình cảm sẽ phai nhạt, em nên về đó thường xuyên hơn, nói chuyện với bọn họ nhiều hơn, cảm ơn công dưỡng dục của họ.”
Cuối cùng, anh ta nắm bả vai tôi, nghiêm túc đến lạ nói: “Ninh Ninh, em đã ở cạnh chú dì nhiều năm như thế, dù Khổng Tĩnh có ưu thế về huyết thống thì cô ta cũng chẳng bằng một góc của em.”
Anh ta nói liến thoắng, nhìn còn sốt ruột hơn cả tôi.
Nhưng điều anh ta không biết chính là công ty đã đuổi tôi.
Văn phòng chỗ tôi ngồi đã được người khác thay thế.
Những người từng dưới trướng tôi giờ nhìn tôi cười giễu, hất cằm bảo tôi đi đem thùng giấy trên sàn đi, bên trong đó đều là đồ dùng riêng của tôi.
Hơn nữa bố nuôi cũng không định để một người ngoài như tôi đảm nhiệm một cương vị quan trọng như thế nữa.
Ngày đó, tôi ôm thùng giấy ngồi thẫn thờ ngoài công viên cả buổi trưa.
Từ nhỏ tôi đã được dạy phải trở nên xuất sắc, nền giáo dục tôi tiếp thu cũng là cái tiên tiến nhất.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng trải qua một kỳ nghỉ trọn vẹn nào, cấp ba với đại học cũng là do ông ta chọn giúp tôi, để học lên cao, tôi ở nơi đất khách quê người cố gắng rất nhiều năm.
Chỉ vì bố nuôi nói, sản nghiệp gia tộc rất lớn, nên người thừa kế nhà họ Thôi phải là người ưu tú nhất.
Tôi học hành thành tài, từ lúc tiến vào công ty học hỏi tới giờ cũng đã hơn một năm, tôi mãi mãi nghe bọn họ sắp xếp, đảm nhiệm vị trí khó khăn nhất vất vả nhất.
Tôi chưa từng dám ngừng bước, cũng chưa từng dám nghỉ ngơi, tôi chỉ cảm thấy dường như sau lưng đang có một cái roi sắt đang đuổi theo tôi.
Tôi liều mạng, rốt cuộc đã hoàn thành một hạng mục của riêng mình, trở thành giám đốc bộ phận trẻ nhất từ lúc tập đoàn thành lập đến giờ.
Mà hết thảy lại bị biến cố bất thình lình này nảy ra làm tan tát.
Nỗ lực của tôi giống như bọt biển, giống như một trò đùa.
Nhưng thứ biến mất đồng thời có cả áp lực với những gánh nặng tôi mang trên vai.
Rồi một suy nghĩ bỗng như hạt giống nảy mầm sau mưa loé lên trong đầu tôi.
Thay đổi một cách sống khác, hình như cũng ổn đúng không?
Nhưng nhìn người chồng chưa cưới nôn nóng ra mặt, tôi đột nhiên muốn hỏi anh ta rằng nếu tôi không còn đường nào có thể quay về thì sao?
Cửa rào trước sân vang lên tiếng cọt kẹt, Khổng Minh đã về tới nhà.
Thằng nhóc lễ phép chào Thang Vĩnh Minh rồi bước vào nhà.
Tôi nhìn thoáng qua rồi nói: “Em trai em đã về rồi, giờ em phải đi nấu cơm.”
Biểu cảm của Thang Vĩnh Minh như thể hận sắt không rèn thành thép, nặng nề thở dài: “Ninh Ninh, đừng làm do anh thất vọng.”
5
Khẩu vị của tôi với Khổng Minh đều giống nhau, chúng tôi đều thích ăn cơm cà ri.
Nhưng lúc trước bố nuôi bảo hương cà ri quá nồng nên chưa từng bảo dì giúp việc làm.
Tối nay tôi định nấu cơm cà ri gà.
Khổng Minh vừa nghe, lập tức hứng khởi chạy ra siêu thị mini trước cửa mua thịt gà.
Tôi xắn ống tay lên, nghiên cứu kỹ công thức cũng như đoạn video hướng dẫn nấu ăn.
Gọt vỏ khoai tây với cà rốt rồi cắt thành từng miếng vừa ăn, ướp thịt gà trước khi nấu để thịt gà có hương vị ngon hơn.
Dạ dày Khổng Minh không tốt, lúc nấu cơm tôi cố tình đã thêm nước nhiều một chút, gạo Đông Bắc thơm ngon dẻo ngọt, ai ăn cũng thích.
Nồi cà ri sôi sùng sụt bốc khói nghi ngút, Khổng Minh thèm thuồng, cứ một chút lại thò đầu vào hỏi: “Chị ơi, cơm chín chưa ạ?”
Một gian bếp nho nhỏ, bỗng trở nên ấm áp lạ thường.
Hai chúng tôi gần như đã ăn hết nồi cà ri.
Tôi xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn ợ một cái.
Nhà họ Thôi rất chú trọng đến quản lý sức khỏe, mỗi món đều tuân theo nguyên tắc ít muối, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn rất tươi ngon nhưng lại thiếu đi cảm giác vui vẻ.
Khổng Minh nhìn cái chén rỗng trước mắt, bỗng vành mắt thằng bé đỏ lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Nó nói đã lâu lắm rồi nó chưa được ăn cơm nóng hôi hổi.
Khổng Tĩnh không biết nấu ăn, đồ của cô ấy nấu hoặc là chưa chín hoặc là cháy khét đen.
Cho nên mẹ tôi đành phải làm cơm để tủ lạnh sẵn, chờ lúc ăn thì lại lấy ra hâm nóng.
Dạ dày của Khổng Minh không tốt, rõ ràng là cần phải chú ý đến chế độ ăn uống nhiều hơn, chế độ ăn uống ngày thường thì không ổn cho lắm.
Bởi chẳng trách nhìn gầy tong gầy teo, y chang con khỉ nhỏ.
Tôi động lòng trắc ẩn, nhéo nhéo cánh tay thằng nhóc.
“Về sau em muốn ăn cái gì thì nói với chị.”
“Chị phát hiện nấu ăn cũng không khó như chị nghĩ… còn có chút thú vị nữa.”
Tôi mua rất nhiều đồ điện nhà bếp, để điều hoà dạ dày cho Khổng Minh, còn thêm cả nồi nấu cháo nấu lẩu, thay phiên nấu cháo hầm canh cho nó.
Cuối tuần mẹ tôi về nhà, nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Khổng Minh, đôi mắt bà sáng ngời.
Khổng Minh kéo bà nói lải nhải, nói tôi giỏi tới cỡ nào, nấu ăn ngon tới cỡ nào.
Bà mỉm cười lắng nghe, có đôi chút lại gật đầu một cái.
Nhưng lúc bà bước vào nhà bếp, nét mặt bà lại thay đổi.
Ừm, chiếc tủ lạnh mới toanh đã thay thế cho cái tủ lạnh cũ không giữ được đồ tươi, còn hay bị đóng băng.
Thêm cả cái lò nướng cùng bàn bếp bóng nhoáng.
Bà nhìn nguyên liệu nấu ăn được đóng gói sẵn, quay đầu hỏi tôi: “Những thứ này đều đắt lắm đúng không?”
“Ninh Ninh, hiện tại con đã không còn là đại tiểu thư nhà họ Thôi nữa, cái thói quen tiêu pha này cũng cần nên sửa lại.”
“Có nhất thiết phải mua cái nồi tốt như thế này để nấu cháo không, cái này chắc cũng hơn mấy trăm tệ.”
“Nhà mình chỉ làm công ăn lương, không thể ăn những thứ cao sang như này đuọc, hơn nữa tiền lương hiện tại của mẹ còn phải nuôi cả gia đình…”
Bà nói xong, mặt liền đỏ lựng, dường như nhận ra lời mình nói có hơi quá.
“Mẹ, mẹ đừng nói chị gái như vậy, cô giáo của tụi con cũng có nói có bột mới gột nên hồ, chị nấu ăn ngon, những thứ đó cũng góp công góp sức, rõ ràng là tiêu tiền rất chính đáng.”
Bà không nhẹ nhàng được như thế với Khổng Minh, bà trừng mắt nói: “Con im miệng! Làm sao, con cũng dở thói thiếu gia nhà giàu rồi à?”
Tôi kéo Khổng Minh đang tủi thân bĩu môi, xoay người đi ra khỏi gian bếp.
Mẹ uống cốc nước, do dự một lúc mới đem một cái phong thư đặt lên bàn.
“Đó… Hôm nay có lương nên sẵn mẹ về đưa sinh hoạt phí cho hai đứa luôn.”
Ghế ngồi còn chưa nóng thì bà đã nhanh chóng đứng dậy: “Giáo viên ngữ văn bị bệnh, mẹ phải dạy giúp bà ấy vài tiết, giờ mẹ trở về trường đây.”
6
Trong phong thư là một xấp tiền mặt.
Tôi đếm thử, cũng không nhiều lắm, thậm chí chưa được bằng giá của cái lò nướng kia.
Khổng Minh quan sát biểu cảm của tôi, lay nhẹ cánh tay tôi.
“Chị ơi, chị đừng giận mẹ nha, mẹ kiếm tiền cũng rất vất vả.”
“Về sau em sẽ không bao giờ vòi ăn gì nữa đâu, em hứa.”
Thấy tôi im lặng chẳng nói chẳng rằng, nó nói tựa như đang hiến dâng báu vật quý nhất của mình:
“Chỉ cần chị đừng giận, em sẽ dẫn chị đến căn cứ bí mật của em, có được không?”
Có những ngọn núi ở ngoại ô thành phố này, căn cứ bí mật của cậu nhóc là căn nhà trên đó.
Chắc là người khác đã không cần đến nữa, nhưng bên trong lại dọn dẹp cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.
“Là do em với bạn em dọn dẹp, chị thấy sao, ổn đúng không?”
“Mỗi cuối tuần chúng em đều tới đây thay nhau quét dọn, mành cửa sổ đồ đều là em lén đem từ nhà đến.”
“Bọn em giấu hết tất cả mọi người, do muốn dỗ chị vui nên em mới phá vỡ thỏa thuận giữa những người đàn ông này, chị nhất định không được kể với ai đó nha.” Nó khoanh tay trước ngực, trông như một ông cụ non.
Sắc trời dần sẫm tối, côn trùng ở chung quanh bắt đầu kêu rang.
Khổng Minh lấy nhang muỗi ra, rồi mang hai cái ghế dựa vào trong sân.
Nó chỉ chỉ phía trên, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý: “Chị ơi, chị sống ở thành thị chắc hẳn chị chưa thấy qua cái này đâu nhỉ?”
Bầu trời tối sẫm như một tấm màn nhung, bên trên rắc đầy vụn sao lấp lánh.
Tôi phì cười.
Hồi trước ở Thụy Sĩ, Paris, hay Thái Lan… Tôi đều đã ngắm trời sao tuyệt đẹp.
Nhưng dường như nó lại khác xa hẳn so với nơi này.
Bận rộn học hành, bận rộn làm việc, những lúc gần như kiệt sức, tôi luôn nhìn lên bầu trời.
Hoặc là trông như một kẻ trộm lén gác lại lịch trình bận rộn của bản thân, dùng một hai ngày đó để đi nghỉ ngơi nhưng dù như thế cả thể xác lẫn tinh thần của tôi luôn trong trạng thái căng thẳng.
Tôi không thể thư giãn, cũng không dám thư giãn.
Nhưng hiện tại, tôi lại có cảm giác thư thái trước nay chưa từng có.
Khổng Minh tiếp tục lải nhải bên tai tôi: “Suýt nữa thì quên, mấy hôm trước giáo viên có cho tụi em một bài tập về nhà, đề bài là 《 ước mơ của em》, cô còn bảo em viết rất tốt nữa.”
“Ước mơ của em là trở thành phi hành gia, có thể bay lên trời cao để ngắm sao xa.”
“Chị Ninh Ninh, ước mơ của chị là gì?”
Tôi sao?
Khi còn nhỏ ước mơ của tôi là trở thành một đứa trẻ ngoan trong mắt bố mẹ.
Sau khi trưởng thành thì ước mơ của tôi là đủ tư cách trở thành người thừa kế gia tộc, để sản nghiệp trong tay mình càng lúc càng lớn, sau đó tiếp tục truyền cho con cháu trong gia tộc.
“…. Chị muốn được làm chính mình.” Tôi nghe thấy mình nhỏ giọng thì thầm.
Khổng Minh nghe câu hiểu câu không, nhưng nó cũng không thể làm cậu nhóc ngưng miệng chia sẻ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống được.
Nói mệt rồi, nó tựa vào người tôi ngủ thiếp đi.
Vào một đêm hè yên ả, hiếm có khi tôi bị muỗi đốt nhưng lại có cảm giác thư thả hiếm hoi.