Nàng Là Ánh Sáng - Chương 4
18
Ta chờ Thẩm Thập thú nhận với ta rằng hắn đã thích ta như thế nào.
Kết quả hắn vừa về phủ đã mất hút.
Nhìn xem, nhìn xem thái độ này.
Quả nhiên, giữa người với người vẫn nên có chút khoảng cách.
Trong viện có xích đu, vẫn là do Thẩm Thập làm.
Ta đi lên đu hai vòng, suy nghĩ về lòng mình.
Ta có thích hắn không?
Trước đây khi nhìn thấy Bạch Liên Hoa đụng vào hắn, ta hận không thể trực tiếp chặt người ta ra.
Tiếng vấp phải thứ gì đó mà ta nghe thấy hẳn là do Thẩm Thập né tránh đối phương phát ra.
Sau đó không né được, vừa vặn bị ta mở cửa nhìn thấy.
Phụ hoàng nói cảm giác thích một người rất kỳ diệu.
Không phải đơn thuần là chung sống qua ngày.
Thích sẽ để ý từng lời nói hành động của đối phương, sẽ muốn lúc nào cũng nhìn thấy người đó.
Sẽ không thể rời xa người đó, cũng sợ người đó rời xa mình.
Hắn khác với những người khác, khoảnh khắc xuất hiện, đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.
Trước khi Cố Minh Viễn chết, ta chưa từng nghĩ đến chuyện hôn phối.
Bởi vì ta sinh ra đã đứng trên đỉnh cao quyền lực, ngoài việc lật đổ phụ hoàng để làm nữ đế ra thì không còn mục tiêu nào cao hơn.
Phụ hoàng không có quan niệm nam nữ, nếu ta có tham vọng lớn, thể hiện trí tuệ ngang bằng với tham vọng, người cũng có thể phế truất đại ca, để ta làm hoàng đế.
Ta muốn gì, đều có thể có được.
Nam nhi trên đời này, đối với ta, đều như nhau.
Sau này gả cho ai, cũng như nhau.
Bởi vì chỉ cần ta muốn, hôn ước này cũng chỉ là hình thức, ta muốn nam tử như thế nào, vẫn có thể ngang nhiên tìm được.
Thẩm Thập, Thẩm Thập.
Ta lặp đi lặp lại hai chữ này.
Khi mùi máu tanh tràn trong miệng, ta nhớ lại nhiều chuyện trước đây.
19
Lúc nhỏ Thẩm Thập cũng giống ta, trắng trẻo xinh xắn.
Lúc đó mẫu hậu còn sống, còn khen chúng ta là kim đồng ngọc nữ.
Mẫu hậu sẽ dẫn chúng ta thả diều, làm bánh hình mèo mèo chó chó cho chúng ta.
Phụ hoàng không tham gia nhiều nhưng lúc phê duyệt tấu chương vẫn luôn cười nhìn chúng ta.
Mọi người đều nói công chúa thật có phúc, sống trong hoàng gia có thể được hoàng thượng sủng ái như vậy.
Mọi người cũng đều nói Thẩm Thập thật có phúc, không phải là đứa trẻ bẩn thỉu nào cũng có thể cùng trân châu trong lòng bàn tay của hoàng thượng cùng lớn lên.
Ta không hiểu tại sao các lão cung nhân trong cung lại nói Thẩm Thập là đứa trẻ bẩn thỉu, rõ ràng hắn rất sạch sẽ.
Ngay cả khi bây giờ nhớ lại, đôi mắt của hắn khi gặp lần đầu, cũng rất sạch sẽ.
Từ nhỏ ta đã biết quan sát sắc mặt người khác.
Biết được người nào là thật lòng đối đãi với ta, biết được người nào là giả dối.
Thẩm Thập ở bên ta không vui vẻ.
Nhưng hắn đối xử với ta rất chu đáo.
Giống như, ta là trân châu, không chỉ là của phụ hoàng, mà còn là của hắn.
Phụ hoàng chưa từng nói với ta về thân thế của Thẩm Thập.
Nhưng ta tình cờ nghe lão ma ma kể lại.
Hắn là tôn tử của Thượng thư bộ Binh triều trước, khi tổ phụ hắn cướp thiên hạ thì bị sao nhà.
Thẩm Thập là con thứ của phòng thứ, trở thành cá lọt lưới.
Khi phụ hoàng đi du ngoạn phương Nam đã nhặt được hắn trên thuyền.
Thẩm Thập rất giỏi bắt cá dưới nước, nghe lời hơn cả chim mà người lái thuyền nuôi.
Hắn biết cách thoát thân nhanh nhất khi bị sa vào bùn, biết được loại xoáy nước nào ẩn chứa quái vật.
Nhưng sau khi đến bên ta, ta chưa từng thấy hắn xuống nước nữa.
Hắn thậm chí còn sợ nước, giống như sợ hãi chuyện bị người khác sai khiến khi còn nhỏ.
Năm đó ta rơi xuống nước, sau khi cứu ta lên, hắn đã bị bệnh nặng một trận.
Ta liền làm ầm lên với phụ hoàng, bắt người rào hết tất cả hồ nước trong hoàng cung, lan can còn được thêm hai lớp.
Lúc đó không thấy có gì.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái cũng coi như là một loại sợ mất đi.
Có lẽ sớm hơn nữa, Thẩm Thập đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời ta.
Nếu không phải vì nụ hôn bất ngờ đó.
Chúng ta có lẽ còn phải bỏ lỡ nhiều năm nữa.
20
Đột nhiên có một lực đẩy từ sau lưng, rất nhẹ.
Ta như được gió nâng lên nhẹ nhàng, khi đang nhẹ nhàng rơi xuống thì rơi vào một vòng tay rộng lớn ấm áp.
Thẩm Thập ôm lấy ta, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương cổ kính.
Hoa văn phức tạp, kiểu dáng vô cùng tinh xảo.
Những ngón tay thon dài khéo léo mở hộp, khi dùng sức, gân xanh hơi lộ ra.
Cạch một tiếng, ổ khóa mở ra.
Khi ta ngửi thấy mùi hương lạnh, cũng ngửi thấy mùi máu tanh từ phía sau truyền đến.
Ta nhíu mày: “Vết thương nứt ra rồi sao?”
Hắn ừ một tiếng, không nói nhiều.
Vết thương ở vai, là đêm đi giết Cố Minh Viễn bị hắn liều chết phản công.
Vốn mấy ngày nay đã dưỡng khỏi rồi.
Trong hộp gỗ đàn hương là một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.
Chất liệu cực tốt, dưới ánh trăng trông như nước, trong suốt không tiếng động.
Giữa vòng có một vòng màu đỏ sẫm, vô tình lại thêm vài phần quý giá.
Thẩm Thập nắm tay ta, đeo vào cho ta.
Ừm… Vậy nên một canh giờ không có ở đây là đi chuẩn bị quà cho ta sao?
Ta muốn xuống khỏi xích đu, hắn không cho, hôn lên má ta.
Ta cũng muốn hôn hắn nhưng tư thế này lại khiến cổ rất mỏi.
Vì vậy, nhân Thẩm Thập không chú ý, ta nhanh chóng nhảy xuống.
Chỉ là vừa quay người liền có chút ngây người.
Đêm nay trăng rất sáng, nhìn rất rõ.
Quần áo trên người Thẩm Thập rách nhiều chỗ, tóc cũng hơi rối.
Ta đi vòng ra sau hắn, hắn muốn quay người theo, giấu không cho ta nhìn.
Ta hung dữ với hắn: “Đứng yên, đừng nhúc nhích.”
Những vết thương lớn nhỏ chằng chịt, giống như lời vu khống của nha hoàn kia nhưng nghiêm trọng hơn nhiều.
Đây là vết roi đánh.
Thẩm Thập có vẻ hơi bất lực.
Hắn xoa xoa giữa mày, thấy hốc mắt ta đỏ lên, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
“Không đau lắm, ta da dày thịt béo.”
“Chỉ là thứ này ở chỗ hoàng thượng, ta đã quyết định tỏ bày tâm ý với nàng, đương nhiên phải lấy về.”
Ta có chút hận sắt không thành thép.
“Vậy ngươi nói với ta, ta đi lấy. Sớm muộn gì ta cũng bị ngươi chọc cho tức chết.”
Thẩm Thập nhìn ta, giống như nhiều năm trước.
Ánh mắt đó ấm áp chuyên nhất, như thể thế giới này rộng lớn như vậy nhưng chỉ có một mình ta.
“Đây là trách nhiệm của ta, Tuế Tuế.”
“Niềm vui ngắn ngủi không thỏa mãn được ta.”
“Ta muốn sống lâu trăm tuổi với nàng, trong tình cảnh mà mọi người đều biết.”