Nàng Là Ánh Sáng - Chương 3
12
? Làm trò hề gì vậy?
Thẩm Thập, ngươi, hừ cái gì?
Mẹ nó, mấy quyển thoại bản H nặng trong đầu ta sắp không nhịn được nữa rồi.
Không phải, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Thẩm Thập đẩy người kia ra.
Lực rất mạnh, bạch liên hoa bị hắn đẩy suýt nữa ngã ra ngoài cửa sổ.
Bọn tỷ muội cảnh giác cao độ, loại nam nhân này không phải nam nhân tốt.
Bị bắt gian còn đẩy con gái người ta ra trước.
Tiểu Đào nhìn Thẩm Thập rồi lại nhìn ta, dường như đang hỏi: “Còn thả người không?”
Đương nhiên là không thả.
Nhưng phải giam riêng.
Đừng để ta vừa tỉnh lại, hai người đã tạo ra một hài tử.
Thẩm Thập tiến về phía ta hai bước.
Hắn là người làm sai, ta lại không sợ nên không nhúc nhích.
Kết quả tên này lại tiến thêm hai bước đến trước mặt ta, rồi thẳng tắp ngã xuống.
Hắn cao hơn ta cả một cái đầu, ngã xuống như vậy, may mà không đè chết ta.
Được, muốn giết người diệt khẩu?
Mua bán không thành nhưng tình nghĩa vẫn còn chứ.
Ta lại không phải là chủ tử cứng nhắc.
Ngươi thay lòng đổi dạ thì cứ thay lòng đổi dạ thôi, không đến nỗi phải giết chết ta chứ?
Nhưng trước đó hôn ta một cái thì không thể cứ thế mà bỏ qua, phải để hắn chịu chút đau đớn về thể xác.
Đầu óc ta vẫn còn hỗn loạn.
Tiểu Đào vội vàng đỡ cả hai chúng ta dậy.
“Công chúa!” Tiểu Đào kinh hô một tiếng.
“Hắn nóng quá.”
Nóng sao?
Ta sờ thử.
Tê, hơi nóng thật.
Sờ thêm lần nữa.
Ta lạy, sắp chín rồi còn gì.
“Nhanh nhanh, truyền thái y.”
13
Thẩm Thập bị bệnh.
Mười mấy năm nay mới bị lần đầu.
Có thể nói là bệnh đến như núi đổ.
Ngất lịm luôn hai ngày.
Ta không có cơ hội hỏi tội, còn phải bận rộn trước sau nấu thuốc cho hắn hai ngày.
Thật là vô lý.
Hoàng huynh mở tiệc ngắm cúc, đại khái là để tỏ lòng thương xót bách quan.
Ngoài những quan viên trong kinh, còn tiện thể tặng cho những nơi khác, đặc biệt là biên quan, một lượng lớn đồ chống rét.
Mở tiệc ngắm cúc, nhân vật chính ngoài hoàng huynh thì còn có ta.
Phụ hoàng bận việc không thể rời đi, ngẩng đầu khỏi đống tấu chương, việc đầu tiên là sai Phúc công công truyền tin cho ta.
“Đi, bảo công chúa đi, những nam tử tốt trong kinh đều có mặt tại tiệc, cứ thoải mái lựa chọn, chọn nhiều cũng không sao.”
Nghe xem lời này nói kìa.
Ta nghe Tiểu Đào báo cáo mà lè lưỡi.
Phụ hoàng thực sự có tiềm chất làm hôn quân.
Cơn sốt của Thẩm Thập đã lui nhưng vẫn còn mê man.
Ta không cho hắn đi theo, dù sao cũng không phải hang hùm miệng sói gì.
Phủ thái tử của hoàng huynh, ngoài phủ công chúa của ta, là nơi an toàn nhất.
Đừng nói là thích khách, không được cho phép, ruồi cũng khó mà bay vào.
Ta chọc chọc mặt Thẩm Thập: “Ta đi tìm nam nhân đây, không cần ngươi nữa.”
Trên mặt Thẩm Thập vẫn còn vẻ bệnh tật, đuôi mắt như bị sương mù che phủ, ướt át và đỏ ửng.
Hắn nắm lấy tay ta, khàn giọng nói: “Ta đi cùng công chúa.”
Ta vỗ vỗ hắn, cảm thấy an ủi.
“Có lòng như vậy là được, chi bằng ở nhà suy nghĩ cho kỹ, đợi ta về hãy cho ta một lời giải thích hợp lý.”
Hắn biết ta muốn lời giải thích gì.
Hắn đứng dậy mặc áo ngoài: “Đi cùng người, ta vẫn có thể nghĩ cách thành thật giải thích.”
Được, chính hắn muốn đi theo, không thể nói ta ngược đãi thuộc hạ.
Lúc sắp ra cửa,ta thấy người canh dưới kiệu lạ hoắc.
Nhìn lại lần nữa.
Chậc? Không phải là bạch liên hoa kia sao?
Lúc này nàng ta đang cầm một cái ghế nhỏ, đứng nghiêm chỉnh, mời ta lên xe ngựa.
Ta nheo mắt: “Đưa nàng ta về giam lại.”
14
Vì không vội nên xe ngựa đi rất chậm.
Không lắc lư mấy, bên trong trải đệm, chỗ nào cũng mềm mại.
Thỉnh thoảng xóc nảy một chút, chẳng khác gì cái nôi.
Ta nghĩ bạch liên hoa này đúng là có chút bản lĩnh.
Giống như nàng ta không hiểu sao lại quyến rũ được Cố Minh Viễn.
Vài ngày trước còn muốn quyến rũ Thẩm Thập.
Bây giờ lại đến trước mặt ta.
Sao, tưởng bản công chúa không xem thoại bản cung đấu sao?
Không cần nhìn cũng biết, nàng ta không phải người tốt.
Người điều tra nói nàng ta ở thương đội hỗn tạp tại biên giới.
Có phải là do thám của nước địch không?
Xe ngựa lại xóc nảy, ta không ngồi vững, nghiêng sang một bên, đụng phải một vật cứng.
Quay đầu lại, mới nhớ ra còn có Thẩm Thập ngồi bên.
Ta chậm rãi dời tầm mắt từ ngực hắn lên mặt.
Đôi mắt phượng ướt át đã biến mất, chỉ còn lại một chút đỏ ở đuôi mắt.
Cảm giác lạnh lùng ngày thường dưới sự tôn lên của chút sắc đỏ này, càng thêm mê hoặc lòng người.
Hắn như từ trên mây cao hơi cúi xuống, dính chút tình dục của thế tục.
Ta liếm môi, gan to tày trời, tiến lên hôn một cái.
Hì hì, đắng quá.
Sao tên này còn mang theo mùi thuốc Đông y thế.
Sai lầm, biết thế thì để hắn về rồi hãy uống thuốc.
Thẩm Thập nhìn ta, ta cũng nhìn hắn.
Trong sự im lặng đến nghẹt thở này, ta mở lời trước.
“Tên nhóc này, ngươi thích ta lâu rồi phải không?”
Ta tự cho rằng mình nói khá là nhẹ nhàng nhưng thực tế trong lòng đã như trống đánh.
Nếu tên này dám nói lời phủ định, ta sẽ ném hắn xuống xe ngựa,cho hắn tự mình chạy theo.
Mùi thuốc đến gần, nồng hơn mấy phần.
Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua môi ta, dường như muốn đặt lên đó một nụ hôn.
Nhưng cuối cùng chỉ áp lên má ta.
Giống như một con ấu thú.
Ta nghe thấy giọng nói ôn hòa trầm thấp của hắn.
“Đúng vậy, ta thích nàng.”
“Mười hai năm, đều là nàng.”
15
Ta vội vã xuống xe ngựa.
Cái gì mà mười hai năm, đều là ta.
Thật là xấu hổ mà.
Người này đang nói lời đường mật phải không? Phải không?
Sao ta cứ thấy như dao tẩm mật vậy?
Đi nhanh quá nên ta đã đâm sầm vào người phía trước.
Liếc mắt nhìn, ôi, người này chẳng phải là cha của Cố Minh Viễn sao.
Ông già này mắt gian mày chuột,không biết đang nhìn cái gì?
Đằng sau ta có thể có cái gì?
Bạch liên hoa?
Tiếc quá, ta đã nhốt nàng ta lại rồi.
Ta vượt qua ông ta, đi thẳng đến chỗ ngồi bên dưới của ca ca.
Không ít triều thần đều lén lút đánh giá ta.
Lần đầu tiên đón nhận nhiều ánh mắt như vậy, ta lại thấy kỳ lạ.
Ca ca đến đón ta, câu đầu tiên mở miệng là.
” Thẩm Thập có thai rồi à? Sao muội không ở nhà bầu bạn với hắn nhiều hơn, những vị hôn phu còn lại ta sẽ chọn rồi đưa đến phủ cho muội.”
Nghe những lời kinh thiên động địa này, ta suýt thì nghẹn chết.
“Đừng, lời đồn chỉ dừng lại ở những người thông minh thôi ca ca ạ.”
Ca ca chậc chậc hai tiếng: “Tiếc quá.”
Tiếc cái gì? Tiếc là giả ư?
Thẩm Thập không thể sinh con ư?
Ta còn phải cảm tạ
16
Yến tiệc chính là ăn uống, ngắm hoa, rồi xem mỹ nhân múa.
Phủ ca ca có mỹ nhân do Tây Vực tiến cống.
Ca ca không thích sắc đẹp, lại không thể trả lại cho Tây Vực nên nuôi nhốt trong phủ.
Cứ có việc gì là lại kéo ra biểu diễn.
Có người nói ca ca không hiểu phong tình, ca ca liền mắng lại không chút áy náy.
“Sao, ta lưu luyến tửu sắc thì ngươi xử lý công vụ cho ta à?”
“Thôi đi, với cái tầm mắt của ngươi, sớm muộn gì cũng khiến dân chúng lầm than.”
Có thuộc hạ để mắt đến, xin ca ca ban cho.
Ca ca cũng từ chối.
“Nàng dâu trong nhà ai mà không tốt? Nếu không thì còn có các tỷ muội ở phố Đông, ai mà chẳng được cưng chiều trong nhung lụa?”
“Cả ngày chỉ nhớ đến mấy thứ ngoại bang này, thật là vô tích sự.”
Phòng cháy phòng trộm phòng gián điệp, ta phải theo luật thôi. Nhưng mà… người ở giữa đài kia.
Ta nhìn chăm chú.
? Bạch Liên Hoa?
Không phải, rốt cuộc nàng ta có bản lĩnh gì.
Ta thực sự phục rồi.
Bạch Liên nhỏ cũng nhìn thấy ta, cười khiêu khích với ta.
Ta trợn mắt, gọi một tiếng đại ca.
Không đến ba giây, Bạch Liên Hoa đã bị đưa xuống.
Nàng ta như ngây người, còn lẩm bẩm gì đó.
“Diễn biến này không đúng, không phải, không nên như vậy, ta mới là nhân vật chính.”
Nói bậy, diễn biến phải như vậy.
Ở phủ Thái tử, nhân vật chính là ca ca ta chứ.
Giống như nàng ta không phân biệt được ai mới là chủ nhân ở phủ công chúa vậy.
Không nhận thức được vị trí của mình, ở nơi như kinh thành này, đều là những kẻ chết nhanh nhất.
17
Đại ca biết Thẩm Thập không mang thai, liền nhét cho ta ba công tử thế gia.
Nói thế nào cũng bắt ta mang về.
Cả ba đều có phong thái văn nhân, dung mạo người này đẹp hơn người kia.
Chỉ là đều hơi gầy.
Cũng không biết đại ca có thẩm mỹ như thế nào.
“Đừng chê, bên quan ải phải đợi đến tết mới về được, mấy người gầy gò này muội cứ nhận trước, đợi đến tết, ca ca sẽ chọn cho muội mấy tướng quân.”
Ái chà… ha… ha… ha.
“Vậy thì… cảm ơn ca ca.”
Mùa thu trời tối sớm.
Nửa đường xe ngựa còn bị hỏng.
Khi những kẻ ám sát xông ra, ba người nam nhân gầy yếu kia lại muốn chui vào lòng ta.
? Xin lỗi, ta trông có vẻ đánh nhau giỏi lắm sao?
Huống hồ, người ta đến ám sát, chắc chắn là càng gần ta càng nguy hiểm, nghĩ thế nào vậy, đúng là không có não.
Ta tránh khỏi sự đeo bám của ba người, khi thanh kiếm đến trước mặt ta thì đã bị Thẩm Thập từ trong bóng tối đi ra nhẹ nhàng hất văng.
“Chết tiệt, không phải nói tên ám vệ kia đã mang thai rồi sao? Sao còn đi theo?”
Được rồi, không cần nhìn sắc mặt Thẩm Thập, ta cũng biết tên thích khách này sắp xong rồi.
Tiền hậu có ba nhóm người đến.
Nhóm người cuối cùng vừa chạy vừa khóc lóc thảm thiết.
Vừa chạy vừa kêu: “Không mang thai, không mang thai, huynh đệ chạy nhanh, đừng đến nữa.”
Ta liếc nhìn nam nhân đang cầm đao đứng trước mặt.
Có lý do để ta nghi ngờ nhóm người cuối cùng này bị thả đi là vì hắn muốn xóa tan tin đồn.