Nàng Là Ánh Sáng - Chương 2
07
Phụ hoàng còn có việc phải xử lý, đến đây chỉ để nói với ta rằng không cần lo lắng.
Làm gì cũng có ông gánh vác.
Ta nghĩ theo cách nói này, cho dù ta có nuôi cả một nhà đầy trai lơ, phụ hoàng cũng sẽ không trách ta.
Ta chắp tay, lại niệm một câu A Di Đà Phật.
Trên đầu chữ sắc có cây đao, không thể làm loạn.
Cửa bị đẩy ra, hiếm khi thấy Thẩm Thập lại đi vào từ cửa chính.
Cùng vào với hắn là thị nữ Tiểu Đào.
Tiểu Đào cứ chớp chớp mắt, ta càng nhìn càng thấy lạ. Cho đến khi Thẩm Thập đặt vật cầm trên tay xuống bàn, quay người nhìn nàng, Tiểu Đào mới khổ sở mở miệng:
“Công chúa, người mau nghĩ cách đi.”
“Sao? Có người ngoài đang đồn đại gì về ta à?”
Tốc độ truyền tin thật sự nhanh ghê, xem ra cuộc sống của bách tính khá sung túc. Tiểu Đào không muốn nói, nhưng bị Thẩm Thập nhìn chằm chằm, nàng sắp khóc đến nơi rồi.
“Bên ngoài đồn rằng… đồn rằng…” Khuôn mặt nàng đột nhiên đỏ bừng. Ta cảm thấy có chuyện không hay.
“Đồn cái gì?”
Nói nhanh đi, ta sắp chết vì tò mò rồi đây!
“Bên ngoài đồn rằng công chúa đang nuôi một trai lơ.”
Ồ, cái này không phải bình thường sao?
“Còn đồn rằng tên trai lơ đó mông to, dễ sinh, và hiện tại đã có thai rồi.”
Ừm ừm, mông to… mông… dễ sinh… Có thai ư?!!
Mẹ kiếp!
Thẩm Thập tựa vào khung cửa sổ, tay buông thõng cầm con dao găm. Đôi mắt phượng ấy không chớp nhìn ta, không thể đoán ra cảm xúc của hắn. Thường thì dáng vẻ này có nghĩa là hắn sắp giết người. Chết tiệt!
“Không phải, nam nhân thì sao có thể sinh con chứ?”
“Không có ai chặn tin đồn này lại sao? Sao tất cả mọi người có thể tin?”
Tiểu Đào hét lên một tiếng:
“Nô tỳ cũng không biết nữa, mọi người đều nói công chúa có thiên phú dị bẩm, làm một trai lơ có thai cũng không phải chuyện gì to tát.”
Thẩm Thập đột ngột lên tiếng: “Ra ngoài.”
Ai ra ngoài? Ta đi được không?
Tiểu Đào như được đại xá, chạy mất dạng. Ta cũng định chạy theo, nhưng đến cửa thì bị kéo lại.
“Công chúa chạy đi đâu?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên sát bên tai ta.
“Chuyện hôm nay, dù sao người cũng phải cho thần một lời giải thích.”
“Không phải, thế này đi.”
Ta gỡ tay hắn ra: “Ngươi thả ta ra trước, để ta đi xem lời đồn bắt đầu từ đâu, rồi ta mới có thể nghĩ cách giải quyết, đúng không nào.”
Thẩm Thập đứng quá gần ta, khi ta xoay người lại, gần như ngã vào lòng hắn. Trên người hắn có mùi cỏ cây tươi mát, nhưng ta còn ngửi thấy một chút mùi tanh ngọt. Máu sao?
Ta ngẩng đầu lên định nhìn hắn, nhưng hắn lại dùng tay che mắt ta. Bàn tay ấy ấm áp, nhưng ngay sau đó, có một thứ hơi lạnh chạm vào môi ta, lướt qua rồi rời đi.
Khi hắn bỏ tay ra, ta thấy trong đôi mắt không gợn sóng của hắn là hình ảnh phản chiếu ta đang hoảng loạn.
“Ngươi…”
Ta không thể thốt ra lời nào trong một khoảng thời gian dài. Chuyện gì thế này? Ta vừa bị ám vệ của mình hôn một cái?
Chuyện này… có phải là vi phạm luân thường đạo lý không?
Thẩm Thập vẫn đứng rất gần, hắn ôm ta nhưng không nói gì. Đôi mắt phượng kia ánh lên chút suy tư, như thể đang cố phân tích cảm xúc của ta. Hắn bình tĩnh đến nỗi, như thể người vừa làm chuyện kinh thiên động địa kia không phải là hắn, mà là một ai khác.
Sự rối bời trong ta dần lắng xuống dưới ánh mắt đó. Ta đưa tay lên lau khóe miệng, cố bình tĩnh mở lời:
“Nói cho đúng, là ngươi giết nhầm người, mới khiến ả bạch liên hoa ngoài kia gây chuyện. Nếu Cố Minh Viễn còn sống, nàng ta sẽ không rảnh rỗi như vậy.”
“Nói cho cùng, là lỗi của ngươi, đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta.”
“Chính là lỗi của ngươi, vậy mà người chịu thiệt lại là ta.”
Thẩm Thập dường như bị thuyết phục bởi lời nói của ta, hắn đứng thẳng dậy, thả ta ra khỏi vòng tay.
Càng nghĩ, ta càng tức giận. Tên này, ở trong bóng tối lâu quá nên quên cả lễ nghĩa rồi sao? Hành vi vô phép vô tắc như vậy mà cũng dám làm?
Nếu ngoài cung, hắn chính là kẻ phụ tình, hái hoa tặc.
Không, trong phủ công chúa cũng vậy!
“Tiểu Đào!”
Ta lớn tiếng gọi ra ngoài.
Tiểu Đào đáp lại, đẩy cửa bước vào, động tác vô cùng nhanh nhẹn.
“Bắt hắn lại cho ta.” Ta chỉ vào Thẩm Thập: “Nhốt vào phòng củi, bắt hắn quay mặt vào tường mà suy nghĩ!”
Tiểu Đào mặt mày buồn rười rượi: “Công chúa, nô tỳ không đánh lại hắn.”
Gì vậy chứ?
“Nếu hắn dám chống đối, đêm nay ta sẽ để phụ hoàng dẫn hắn đi!”
Thật là lộng hành quá mức!
Nói vậy thôi nhưng lòng ta lại mềm đi. Dù sao, ta cũng không hiểu tại sao hắn đột nhiên hôn ta một cái như vậy. Nhưng mách phụ hoàng chắc chắn sẽ không phải cách. Nếu không, Thẩm Thập chắc chắn sẽ không sống nổi.
Tiểu Đào thấy ta buồn, trong bữa tối lén nói với ta rằng nàng đã thấy hết.
Thấy gì cơ?
“Thì… lúc đó cửa không đóng kín, nô tỳ sợ công chúa bị hắn đánh nên liếc nhìn trộm một cái, vừa lúc thấy…”
Thế mà không vào cứu ta? Còn nói như đường hoàng lắm! Ta càng bực hơn.
Thẩm Thập chết tiệt, hôn xong thì không nói lời nào. Sao? Chẳng lẽ thật sự giống như lời đồn bên ngoài à? Một khi mang thai liền ngốc ba năm? .
Ta đã đọc không ít thoại bản, cũng hiểu ít nhiều về chuyện nam nữ. Thẩm Thập đột nhiên hôn ta một cái, có ba khả năng:
Thứ nhất, hắn thích ta.
Thứ hai, hắn có một ánh trăng nào đó trong lòng, có lẽ trong khoảnh khắc đó ta rất giống với ánh trăng trắng kia, khiến hắn nhầm lẫn và không kìm được cảm xúc.
Thứ ba, đầu óc hắn có vấn đề.
Thẩm Thập lớn lên cùng ta từ nhỏ, mọi huấn luyện của hắn đều diễn ra trong khi ta học đàn, học cờ. Vì là ám vệ, hắn luôn ở bên cạnh ta, kể cả khi ta ngủ, hắn cũng canh giữ bên ngoài phòng. Còn về chuyện trước kia, khi đó hắn chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, làm sao biết yêu được chứ?
Điểm thứ hai gần như có thể loại trừ. Còn lại chỉ có khả năng thứ nhất và thứ ba.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, ta đưa ra kết luận: Tên nhóc này thầm thương trộm nhớ ta từ lâu, nhưng lại giấu kín.
Ta gói một chồng bánh hoa quế vào khăn tay rồi nhét vào túi.
“Đi, đi xem hắn thế nào.”
Tiểu Đào có hơi ngơ ngác, nhưng tay chân lại nhanh nhẹn thu dọn. “Đĩa vịt quay này có mang theo không?”
“Mang, mang theo.”
Bản công chúa đã sống mười lăm năm nhưng nay là lần đầu tiên được ai đó bày tỏ tình cảm trực tiếp, không thể bạc đãi đối phương được.
Tiểu Đào nhất thời không theo kịp khi ta đi nhanh hơn. Ta không để ai canh giữ bên ngoài, vì với năng lực của Thẩm Thập, nếu hắn muốn trốn thì chắc chắn có thể. Mười mấy năm qua, ta phạt hắn không ít lần, toàn là nhờ hắn tự giác.
Khi còn chưa đến gần, ta đã nghe thấy tiếng nói của một cô nương từ bên trong:
“Thẩm ca ca, sao chàng lại tránh xa ta như vậy?”
“Cô công chúa kia chính là rắn rết. Cố ca ca cũng từng nói, nàng vừa già vừa xấu.”
“Chàng nói chàng hầu hạ một bà già như nàng, có thể được lợi lộc gì?”
Hả? Tên Cố Minh Viễn kia còn nói những lời như vậy sao? Cái tên khốn kiếp này! Bao nhiêu cảm xúc xuân đau thu buồn tối qua của ta xem như đều phí hết.
Ta ghé đầu vào nghe, muốn xem Thẩm Thập trả lời thế nào. Nhưng mãi vẫn không nghe thấy gì.
Tiểu Đào đã đến gần, ta ra hiệu cho nàng bước nhẹ nhàng.
Trong phòng đột nhiên truyền đến vài tiếng động, giống như là có người bị trượt chân.
Ngay sau đó, giọng nói nức nở của bạch liên hoa truyền ra.
“Thẩm ca ca, hồi nhỏ chúng ta từng gặp nhau ở ngay trong hoàng cung.”
“Năm ta mười tuổi không cẩn thận ngã xuống nước, là chàng đã cứu ta lên.”
Mười tuổi?
Thật khéo.
Sáng nay phụ hoàng còn nói ta cũng từng bị ngã xuống nước, cũng là Thẩm Thập cứu.
“Thẩm ca ca thật sự không nhớ ra ta sao?”
Giọng bạch liên hoa càng thêm bi thương.
Tiểu Đào xắn tay áo định đẩy cửa nhưng lại bị ta ngăn lại. Để ta nghe xem, ám vệ nhỏ của ta trả lời thế nào.
“Không nhớ.” Ồ, câu chữ lạnh lùng. Ừm, cũng coi như là tên này thức thời.
“Thẩm ca ca chưa từng gặp ta sao? Thẩm ca ca nhìn ta thêm một lần nữa đi. Ta không tin hai mắt chàng trống trơn, chàng nhìn ta thêm một lần nữa đi!”
Xì, có chút kỳ quái.
“Chưa từng gặp.” Vẫn là bốn chữ lạnh lùng.
Được rồi, hôm nay coi như hắn qua ải. Ta phất tay ra hiệu cho Tiểu Đào: thả hắn ra đi.
Nào ngờ cửa vừa mở, ta liền thấy hai người bên trong với tư thế kỳ quái.
Bạch liên hoa chỉ có một chân chạm đất, còn một chân dường như vừa mới từ trên eo Thẩm Thập lấy xuống, tay kia nửa đáp trên vai Thẩm Thập, trắng nõn mềm mại, rất là kiều diễm.
Thấy ta đi vào, dường như nàng ta vô thức co ngón tay lại, vô tình lướt nhẹ trên thân Thẩm Thập.
Thẩm Thập rên lên một tiếng.