Năm Thứ Tám Yêu Thầm Em - Chương 5
27.
Đây là vẻ mặt nghiêm túc nhất tôi từng thấy trong mấy ngày gặp anh.
Thậm chí tôi còn có thể thấy bóng của tôi trong mắt anh.
Từ lúc anh chủ động nhắc đến thư tình, tâm trạng tôi đã có chút bồn chồn.
Bây giờ nhìn vẻ mặt này của anh, tôi càng cảm thấy nôn nao hơn.
Anh hỏi tôi có gì muốn nói không.
Nói thật.
Có, rất nhiều.
Tôi muốn giải thích, thẻ người tốt tôi phát năm đó không phải là cố ý nhắc đến chiều cao.
Càng muốn giải thích tôi không biết anh là người đăng bài viết đó.
Muốn nói tôi không biết nam sinh sẽ để ý đến chiều cao của mình như vậy.
Nhưng những văn hay chữ tốt vừa đến miệng đã dừng lại, tôi cẩn trọng nhớ đến một câu nói rất hay, đưa tay không đánh người mặt cười.
Xin lỗi trước chắc ổn hơn.
Thế là tôi chỉnh lại vẻ mặt của mình, chân thành nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Tôi tưởng rằng xin lỗi như vậy đã đủ chân thành.
Mặc dù anh không thể tha thứ nhưng ít nhiều cũng có thể nguôi ngoai cơn tức.
Lại không ngờ tôi vừa nói xong, khuôn mặt vốn còn chút ý cười của anh lập tức trầm xuống.
Anh nhướng mày.
“Tôi thiếu lời xin lỗi này của cậu sao?”
28.
Anh thiếu lời xin lỗi này không tôi không biết.
Tôi chỉ biết là tôi rất thiếu một câu “không sao”.
Ánh mắt của Tư Doãn rất có tính xâm lược.
Chỉ bị anh nhìn thôi tôi cũng cảm thấy nóng mặt.
Tôi không dám đối mặt với anh, muốn chuyển ánh mắt sang chỗ khác nhưng lại không thành công.
Vì hành động này mà tôi không cẩn thận nhìn thoáng qua yết hầu đang khẽ động đậy của anh.
Ánh mắt lại như bị dính chặt, muốn cũng không chuyển được.
Cho đến khi nghe anh hỏi: “Cậu còn nhớ rõ nơi này không?” tôi mới hoàn hồn.
Nhìn xung quanh mới phát hiện Tư Doãn đưa tôi đến ngõ nhỏ cạnh Nhất Trung từ bao giờ không biết.
Nhà tôi cách Nhất Trung không xa, bình thường đi bộ cũng chỉ mấy mười mấy phút là đến.
Anh đã hỏi thì chắc chắn đáp án phải là không rõ ràng.
Để cẩn thận hơn, tôi còn hỏi anh một câu: “Đây là đâu?”
Có lẽ dáng vẻ cẩn thận lấy lòng của tôi đã khiến anh vui vẻ, khuôn mặt cũng có thêm ý cười.
“Có mấy lời tôi vốn muốn đợi thêm một thời gian nữa mới nói, nhưng nghĩ lại, nếu không nói rõ với cậu trước, tôi sợ cậu mãi không biết đâu là ý chính.”
“Tôi nhớ không lầm thì năm đó cậu không đọc thư tôi gửi, đúng không?”
Tôi đột nhiên hít sâu một hơi.
Tôi còn chưa kịp suy nghĩ ý của anh khi nói hai câu này đã thấy anh lấy từ trong túi ra một bức thư có hơi quen mắt ra.
Anh nhét thư vào tay tôi, híp mắt cười.
“Thư ở đây, cậu cứ từ từ đọc, không cần vội.”
Tôi: “…”
29.
Tôi vạn lần không ngờ mình tốt nghiệp lâu như vậy rồi vẫn quay lại ngõ nhỏ cạnh trường.
Không phải để hồi tưởng lại thanh xuân, cũng không phải để thăm lại chốn cũ.
Mà đến để thanh toán nợ cũ.
Tôi hơi muốn khóc, nhưng dưới áp lực trước mặt, tôi không thể không mở thư ra.
Vẫn là bài văn ba ngàn chữ quen thuộc kia.
Nhưng lần này tôi không dám chỉ đọc lướt qua nữa mà đọc vô cùng cẩn thận.
Vì Tư Doãn không chỉ muốn tôi đọc mà còn muốn tôi nêu cảm nghĩ sau khi đọc xong.
Anh hỏi: “Có cảm giác thế nào?”
Tôi trả lời: “Cậu muốn nghe lời thật lòng hay lời dễ nghe?”
Anh hơi ngả người ra sau, dựa lưng vào tường.
Không biết có phải là ảo giác của tôi không, rõ ràng đây là một tư thế thả lỏng nhưng qua biểu lộ của anh lại không buông lỏng chút nào.
“Thật lòng.”
Tôi bình luận chi tiết.
“Có hơi rập khuôn, tôi từng ỷ vào danh tiếng của Chu Diệu ở Nhất Trung để dọa chạy không ít lưu manh trên con đường nhỏ này, không phải năm mươi thì cũng là ba ngươi, mấy người tìm cậu gây chuyện vừa nhìn tôi đã chạy, chắc cũng nghe nói Chu Diệu không thích bắt nạt kẻ yếu, ghét chuyện bắt nạt trong trường học.”
“Nói cho cùng tất cả đều là công lao của Chu Diệu, vì những chuyện này mà thích tôi cũng không cần thiết.”
Thái độ của tôi vô cùng thành khẩn, thậm chí còn nói nhiều lời thấm thía.
“Còn nữa, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, có thể bỏ qua những ân oán này nhìn về phía trước được rồi.”
Tôi tưởng rằng qua bài phát biểu từ tận đáy lòng này của tôi anh sẽ cảm động đến rớt nước mắt, bước ra khỏi bóng ma tâm lý kia, biến chiến tranh với tôi thành con đường tơ lụa.
Nhưng không ngờ anh không chỉ không cảm động mà còn nhíu mày nhìn tôi, nói ra lời kinh người.
“Bỏ qua? Cậu có từng nghĩ đến khả năng đến bây giờ tôi vẫn còn thích cậu không?”
Tôi: “?”
30.
Nói thật, theo lý trí mà nói, tôi không tin.
Nào có ai ngay cả mặt còn không thấy lại đi thích một người lâu như vậy chứ, hơn nữa còn kiềm chế không tỏ tình?
Mặc dù biết rõ chuyện như vậy là không thể.
Trái tim tôi vẫn đập mạnh, ngày càng nhanh hơn.
Nhịn một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một chữ:
“Hả?”
Dường như anh rất hài lòng với phản ứng của tôi, môi hơi nâng lên.
“Lúc đầu tôi dự định sẽ khiến cậu thích tôi, sau đó tôi lại tỏ tình, như vậy xác suất thành công sẽ lớn hơn chút, nhưng tôi phát hiện mình đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình.”
“Em họ tôi nói đúng, với tốc độ hiểu ý của cậu, không biết tôi còn phải đợi đến lúc nào nữa. Tôi đã chờ tám năm rồi, tôi không muốn chờ nữa.”
Anh nói, sau đó lại lấy ra một tờ giấy và một chiếc thước cuộn từ trong túi ra.
Tờ giấy kia có hơi quen mắt, không hiểu sao mí mắt của tôi lại giật giật.
Trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành.
Để chứng minh dự cảm của tôi là đúng, một giây sau, anh nhìn tờ giấy kia đọc.
“1m83, chân dài, có cơ bụng, lưu manh giả danh tri thức, trưởng thành, nam tính…”
Anh đưa cuộn thước cho tôi, cười hỏi: “Có cần kiểm tra xem đã đạt yêu cầu của cậu hay chưa không?”
Mặc dù nghe rất mê người.
Nhưng…
“Tôi muốn hỏi một câu, tôi có thể bỏ qua bước này không?”
Anh trả lời vô cùng dứt khoát: “Được.”
Nói rồi anh đột ngột tiến lên nắm lấy tay tôi.
“Bỏ qua bước này cũng tốt, còn lại không vội.”
Động tác của anh khiến tôi giật mình, ngay cả ngạc nhiên hoảng hốt tôi cũng quên sạch.
Ngẩng đầu lên, tôi chạm vào ánh mắt sâu của anh.
Vẻ mặt của Tư Doãn nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ cần nhìn kĩ sẽ phát hiện khóe môi anh đang căng cứng.
Tôi vốn muốn tránh đi.
Nhưng sau khi biết “Tư Doãn đang căng thẳng”, trái tim tôi lại hơi ngứa, có chút tê dại.
Xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, cảm giác cũng không tệ.
Tôi kiềm chế trái tim đang mất kiểm soát của mình, vô thức đáp lại.
“Cậu không vội là được.”
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận được hô hấp của anh dừng lại, ánh mắt như có ngàn vì sao bên trong.
Khóe miệng anh như hoa mai dần nở rộ trong đem tuyết, vô cùng chói mắt.
Một lúc lâu sau anh mới xiết chặt tay tôi gật đầu.
“Ừm, không vội.”
Ngoại truyện:
1.
Quyết định yêu đương với Tư Doãn, tôi không dám nói với Chu Diệu.
Cũng không phải tôi sợ anh đánh Tư Doãn, tôi sợ anh ấy đánh tôi hơn.
Nhất là trong giai đoạn thất tình của anh ấy, tôi còn thoát ế.
Cho nên mỗi lần ra ngoài hẹn hò tôi đều lén lút, hôn cũng không dám hôn.
Lúc về cũng cẩn thận trốn tránh, sợ bị anh ấy nhìn ra trò mèo này.
Nhưng vẫn bị anh ấy phát hiện.
Hôm đó Chu Diệu đuổi theo tôi chạy tám trăm mét.
Tôi cuối cùng cũng được trải nghiệm lại cảm giác bị Chu bá vương đuổi đánh là thế nào.
2.
Một ngày nào đó sau hai tháng yêu đương với Tư Doãn, nửa đêm tôi đi vệ sinh thì đột nhiên nghe thấy giọng của Chu Diệu.
“Bảo bối, không được, ngày mai em nhất định phải đổi ốp điện thoại tình nhân với anh… Được, em phải hôn anh mới ngủ.”
Tôi đẩy hé cửa ra, nhìn anh trai mình hôn chụt chụt vào điện thoại rồi mới cúp máy.
Sau đó hưng phấn lăn lộn trên giường như cô vợ nhỏ.
Tôi lập tức đẩy cửa ra.
“Chu Diệu, anh thay lòng? Anh yêu đương từ khi nào?”
Anh ấy như bị ấn nút tạm dừng, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, khôi phục vẻ mặt như ngày thường.
“Bí mật.”
Tôi kinh ngạc!
3.
Không ngờ, tôi lại thấy ở nhà Hạ Hạ một chiếc ốp đôi.
Trong phòng khách, tam đường hội thẩm.
Tôi là cái người hỏi kia.
“Hai người ở bên nhau thế nào, lúc nào ở bên nhau, thành thật khai báo đi.”
Hạ Hạ: “Chính là anh của cậu…”
Cô ấy vừa nói đã bị Chu Diệu che miệng lại.
Vẻ mặt anh ấy cầu khẩn, ánh mắt mong chờ.
“Cục cưng, chúng ta đã nói rồi, chuyện kia sẽ chôn trong bụng đến cuối đời.”
Hạ Hạ mặt không cảm xúc lấy tay anh ấy ra, ho nhẹ một tiếng rồi nhìn về phía tôi.
“Cậu nói trước đi, cậu và Tư Doãn ở bên nhau khi nào, tại sao lại ở bên nhau?”
Tôi: “…”
Hay lắm.
Rất đẹp mắt!
4.
Nửa năm sau khi yêu đương với Tư Doãn, một ngày nào đó tôi đột nhiên hỏi anh.
“Khi đó có phải anh cố tình nói với anh em là Hạ Hạ sắp đi xem mắt để lừa anh ấy không?”
Anh cười như chú hồ ly gian xảo, dụ dỗ tôi cá cược.
“Em đoán đi, đoán trúng có thưởng.”
Tôi nghiêm túc suy nghĩ.
“Em đoán anh cảm thấy anh ấy quá vướng víu, ảnh hưởng đến việc anh theo đuổi em nên muốn cho anh ấy nếm trải tình yêu đau khổ.”
“Sai, trừng phạt.”
Nói rồi anh cởi gọng kính vàng tôi yêu cầu đeo lên, nhấn tôi xuống sofa rồi hạ người xuống.
Một nụ hôn kết thúc, tôi thở không ra hơi.
“Anh đây là trừng phạt hay ban thưởng vậy?”
Ánh mắt anh sâu lắng như hồ nước.
Giọng lại như ngấm rượu khiến người khác nghe xong ngứa ngáy.
“Em đoán đi?”
Tôi nhìn đôi môi đỏ thắm của anh, mất tự nhiên chuyển ánh mắt.
“Em đoán là thưởng.”
Anh chậm rãi mỉm cười, lại lần nữa ép người xuống.
“Lần này đúng, là thưởng.”
[Hết]