Năm Thứ Tám Yêu Thầm Em - Chương 4
19.
Đêm nay tôi gần như không thể ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại, bên tai đã vang lên hai chữ “lén lút”.
Vất vả lắm mới mơ màng thiếp đi được lại bị tiếng tin nhắn làm cho giật mình.
Mở rồi mới phát hiện là một voice chat khác của Tư Doãn.
Anh nói: [Quên mất, lúc nào bớt chút thời gian cho cậu kiểm tra chiều cao.]
Một câu nói như nỉ non mang theo chút ý cười vang lên bên tai, tôi nghe xong tim đập bịch bịch, mặt cũng nóng lên.
Tôi nghi ngờ anh cố ý nên tiện tay gửi một số 6.
Vốn dĩ đã không thể ngủ được.
Bây giờ lại càng khó ngủ hơn.
Nhắm mắt lại, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên làn da như ẩn như hiện sau lớp vải của anh.
Tôi chỉ có thể không ngừng thôi miên chính mình.
Xương quai xanh như xương vịt, xương vịt là xương quai xanh.
Rất tốt.
Sau nỗ lực không ngừng của bản thân, trong đầu tôi chỉ còn lại ngũ vị hương và vị tê cay của vịt.
20.
Hôm sau lúc tôi tỉnh lại đã là giữa trưa.
Chu Diệu một đêm không về nhà.
Anh ấy không ở nhà, điện thoại từ Hạ Hạ lại đúng lúc gọi đến.
Vừa nghe thấy giọng cô ấy tôi đã nhớ đến lời tỏ tình rung trời lở đất của Chu Diệu đêm qua.
Hôm qua tôi bị kéo đi, mặc dù không thể thấy kết quả, nhưng nghe giọng nói không khác gì của Hạ Hạ, tôi cũng có thể đoán được kết cục.
Hạ Hạ là ngự tỷ tôi hận không thể xông lên nói “chị ơi, em có thể”.
Chu Diệu ngoài mặt mũi ưa nhìn, tự mở một công ty nhỏ, trong tay có chút vốn ra.
Trong mắt cô ấy lại không khác một thằng nhãi trẻ trâu là bao.
Nhưng đoán là một chuyện, còn hóng lại là một chuyện khác.
Tôi nóng lòng muốn hỏi.
Lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc của cô ấy ở bên đầu kia truyền sang.
“Cậu và Tư Doãn, chuyện tối qua là thế nào? Về sớm thế là đi đâu?”
Tôi: “…”
Quá tuyệt vời, bạn thân chân chính vĩnh viễn là người muốn hóng hớt chuyện của đối phương trước tiên.
21.
Tôi và Hạ Hạ từ nhỏ đến lớn đã gần như không có bí mật gì với nhau.
Nhưng nghe xong những chuyện tôi gặp trong hai ngày qua, cô ấy không chỉ không đứng về phía tôi mà còn không đồng tình với tôi chút nào.
“Chị em, cậu đã từng nghe qua câu này chưa? Thiếu nợ thì phải trả nợ.”
Tôi có hơi không hiểu lắm.
“Mình thiếu nợ lúc nào?”
Giọng cô ấy thay đổi một cách hiếm thấy: “Cậu quên rồi?”
“Mình quên cái gì cơ?”
Cô ấy không trả lời, ngược lại còn hỏi tôi: “Cậu còn nhớ lá thư tình mình nhận thay cậu năm lớp mười hai không?”
Câu hỏi này khiến tôi ngẩn người, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Đừng nói với mình rằng người viết thư tình là Tư Doãn.”
Nhưng sự thật vốn luôn tàn nhẫn.
“Không sai, chính là anh ấy.”
Hai mắt tôi tối đen, nhịn không được mà hít sâu một hơi.
Xong đời, hình như tôi biết vì sao Tư Doãn luôn nói mãi chủ đề chiều cao không buông rồi.
22.
Gen lão Chu nhà tôi không tệ, từ nhỏ đến lớn bên cạnh tôi đều không thiếu nam sinh.
Nhưng Chu Diệu lại rất bảo vệ tôi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là giới tính nam tươi cười niềm nở trong phạm vi năm mét xung quanh tôi, anh ấy sẽ đánh người đó.
Năm đầu tiên đi học ở Nhất Trung, ngoài những bức được gửi cho Chu Diệu được nhét vào gầm bàn tôi thì thỉnh thoảng cũng có thể tìm được một hai bức của tôi.
Về sau Chu Diệu gặp ai đánh đó nên không còn ai viết thư cho tôi nữa.
Cũng may khi đó tôi ngoài đi học thì cũng suốt ngày chìm đắm trong cp của tiểu thuyết, căn bản không hứng thú với việc yêu đương.
Nhất là sau khi nhìn thấy bức thư tình dày khoảng 5cm mà Hạ Hạ lấy ra.
Tôi càng không hứng thú với yêu đương hơn.
Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người viết thư tình mà còn đính kèm báo cáo sức khỏe vào trang đầu tiên.
Ngoại trừ không viết tên ra thì cái gì cũng viết.
Chiều cao, tuổi tác, sở thích, kế hoạch cho tương lai, cái gì cũng có.
Ngay cả nhịp thở trong một phút cũng thống kê rất rõ ràng.
Phía sau vẫn còn một bài văn khoảng ba ngàn chữ nữa.
Mặc dù tôi không hay nhận được thư tình nhưng tôi đã nhận rất nhiều thư tình thay Chu Diệu.
Tôi chưa từng thấy ai viết thư tình lại như viết luận văn thế này.
Tôi vẫn đọc tiểu thuyết nhiều chữ được, nhưng chỉ cần chuyển sang sách giáo khoa văn thôi đã cảm thấy nhức đầu.
Thế là tôi không đọc bức thư kia đã nói Hạ Hạ trả nó về với chủ.
Thậm chí còn tốt bụng viết lí do từ chối.
“Thật xin lỗi, cậu rất tốt, nhưng tôi thích nam sinh cao 1m83, chân dài, có cơ bụng, trưởng thành nam tính.”
23.
Tôi hoàn toàn không ngờ tôi phát thẻ người tốt cho người ta nhưng lại tạo thành bóng ma tâm lý cho Tư Doãn thời niên thiếu.
Càng không ngờ bóng ma này tôi không chỉ tự tay phủ một lần mà còn làm đến hai lần.
Nhìn kiểu canh chừng dưới bài viết của tôi trong suốt những năm qua, tôi có thể khẳng định anh biết ID của tôi.
Theo kịch bản của phim ảnh và tiểu thuyết.
Anh chờ tôi lâu như vậy, hai ngày này còn cố ý xuất hiện trước mặt tôi, liên tục gửi tin nhắn cho tôi chính là muốn quyến rũ tôi thích anh, sau đó bỏ rơi tôi, báo thù vì tôi đã từ chối anh năm đó, giúp bản thân bước ra khỏi bóng ma tâm lý!
Một cuộc báo thù thật công phu.
May mà tôi thông minh, thiếu chút nữa đã trúng mỹ nam kế của người này.
Tôi khóc lóc kể lể với Hạ Hạ: “Chị em, cứu mình đi.”
Nhưng giọng của chị em lại vô cùng vô tình.
“Thật xin lỗi, trong thời gian này chị em còn ốc không mang nổi mình ốc đây.”
Cô ấy đúng là có hơi ốc không mang nổi mình ốc thật.
Vì cô ấy vừa nói xong câu này tôi đã nghe thấy giọng Chu Diệu cùng tiếng đập cửa dồn dập ở bên kia điện thoại.
“Chu Hạ Hạ! Em mở cửa ra, anh có chuyện muốn nói với em…”
Tôi: “…”
Dựa vào độ thấu hiểu của tôi với Chu Diệu, có lẽ anh ấy đã ở ngoài cửa nhà Hạ Hạ đòi gặp mặt cả một đêm rồi.
Đừng có thấy anh ấy mạnh mẽ đến tìm con nhà người ta như vậy, thật ra con hàng này rất nhát.
Nếu không thì đã không có chuyện thích người ta hơn mười năm nhưng không nói.
Hai người, một người là anh tôi, một người là bạn thân hơn mười năm, hai bên tôi đều không biết nên an ủi thế nào.
Ngoài hóng hớt ra, tôi chỉ có thể lắc đầu thở dài.
“Chị em, chúc cậu may mắn.”
24.
Chu Diệu về nhà vào buổi chiều.
Vừa về đến nhà đã như sắp chết trôi mà ngã xuống sofa.
Từ dáng vẻ ủ rũ này của anh, tôi có thể đoán được anh ấy đã gặp Hạ Hạ.
Tôi cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi.
Sợ tâm trạng anh ấy không tốt sẽ lấy tôi ra để trút mưa trút gió.
Tôi tự nhốt mình trong phòng, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Cũng đúng lúc này, không biết ai lại không có mắt như vậy, nhất định phải đến tham gia náo nhiệt.
Chuông cửa vang lên như đòi nợ, hết tiếng này đến tiếng kia.
Chu Diệu nằm ở phòng khách cũng không đứng lên, chỉ yếu ớt nói: “Chu Nhất, đi mở cửa.”
Lúc này tôi cũng không dám chống đối anh ấy.
Vừa mở cửa đã thấy Tư Doãn không nên xuất hiện ở đây vào lúc này, một tay anh vẫn còn nâng lên chưa hạ xuống.
Thấy tôi, anh cong mắt cười nói: “Chào.”
Tôi biểu thị: Tôi không cần cậu chào.
Thậm chí tôi còn muốn chui thẳng xuống đất.
Không biết anh tìm nhà tôi kiểu gì, cũng không quan tâm tôi lúc này đang muốn độn thổ hay không.
Anh đưa tay nhìn đồng hồ, cười nói với tôi: “Cậu hẹn 6:00, bây giờ đã là 6:10.”
Tôi ngạc nhiên: “Tôi hẹn cậu bao giờ?”
Anh mặt không thay đổi, mở cuộc trò chuyện ra, chỉ vào tin nhắn 6 tôi gửi cuối cùng, ngay thẳng nói: “Tôi nói cậu chọn thời gian, cậu chọn sáu giờ. Tôi đoán sáng sáu giờ cậu không dậy được…”
Nói đến đây anh hơi dừng lại, cười càng tươi hơn.
“Cho nên tôi tự làm chủ, chuyển giờ thành sáu giờ chiều.”
Tôi: “…”
25.
Sau khi được Hạ Hạ khơi gợi trí nhớ.
Lúc này tôi vẫn còn chìm đắm trong bài văn dài ba ngàn chữ chấn động lòng người kia.
Tôi không biết mình cảm thấy áy náy, sợ hãi hay là cảm xúc gì khác.
Những cảm xúc kia tôi vẫn chưa làm rõ đã thấy Tư Doãn xuất hiện, tâm trạng càng kỳ lạ hơn.
Thậm chí tôi còn thầm cầu nguyện Chu Diệu có thể như ngày trước, lập tức xông lên kéo tôi vào trong phòng.
Nhưng Chu Diệu lại không nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Thái độ của anh ấy vô cùng khác thường, mắt cũng không nâng lên, cứ như vậy xua tay đuổi tôi ra ngoài.
“Đi đi, đừng về quá sớm.”
Cho đến khi cửa nhà đóng “rầm” một cái, tôi mới phản ứng lại được.
“Không phải anh ấy trốn trong nhà khóc đấy chứ?”
“Có khả năng, thời điểm này nên để cậu ấy ở một mình thì hơn.”
Bên cạnh là tiếng cười khẽ của Tư Doãn.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy anh đang cong mắt cười.
Nụ cười này của anh khiến tôi không cảm nhận được ý tốt.
Lại liên tưởng đến trạng thái đối chọi gay gắt giữa anh và Chu Diệu từ lúc mới gặp nhau.
Cho đến hôm qua, vẻ mặt của Chu Diệu khi nghe anh nói gì đó.
Tất cả đều khiến tôi nghi ngờ đây là kế hoạch của anh.
Vì để Chu Diệu ốc không mang nổi mình ốc, để không ai có thể ngăn cản kế hoạch báo thù của anh.
Càng nghĩ tôi càng không nhịn được mà hỏi.
“Cậu và anh tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tôi cho rằng anh sẽ né tránh.
Không ngờ anh lại không chút tránh né, nhẹ giọng cười.
“Tôi và anh cậu, có lẽ là cậu ta hiểu lầm lúc đi học tôi thích em họ của mình, bây giờ lại quanh quẩn bên cậu.”
“Hơn nữa, vì để cảm ơn cậu ta, tôi nói cho cậu ta biết nhà họ Chu đang định mai mối cho Chu Hạ Hạ.”
26.
Một câu này của anh khiến tôi ngẩn người.
Tôi đơ ra một lúc lâu cũng không thể nói được gì.
“Chờ chút, cậu đừng nói phức tạp như vậy, đơn giản hóa một chút, em họ cái gì, mai mối cái gì?”
Tư Doãn đi phía trước quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Nụ cười của anh hơi trầm xuống, ánh mắt cũng hơi kỳ lạ.
Nhìn tôi một lúc lâu, anh đột nhiên nhỏ giọng cảm thán một câu.
“Cậu và anh cậu đúng là anh em ruột, lúc nào cũng không nắm được ý chính.”
Giọng anh không lớn, tôi không nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được hai chữ Hạ Hạ.
Tôi thầm thì, Hạ Hạ xem mắt tôi còn không biết, sao anh lại biết được.
Sau đó lập tức nghe thấy anh nói: “Chu Hạ Hạ là em họ tôi, năm đó tôi nhờ nó đưa thư tình, bị Chu Diệu nhìn thấy, từ đó cậu ta đã không thích tôi.”
Hạ Hạ là em họ Tư Doãn, quan hệ này khiến tôi không khỏi bất ngờ.
Lời giải thích này tôi lập tức tiêu hóa được.
Khó trách mấy ngày trước Chu Diệu gặp Tư Doãn lại giống như ăn phải thuốc nổ vậy.
Làm tôi còn nghĩ rằng anh ấy đang lo lắng cho tôi.
Hóa ra tôi chỉ là thứ đính kèm thôi.
Tin tức trong câu nói này hơi nhiều.
Trong lòng tôi còn đang cảm thán “hóa ra là mình nhầm” thì Tư Doãn đã nói tiếp.
“Cậu không còn gì muốn nói sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức chạm mắt với đôi mắt đen như mực của anh.