Năm Thứ Tám Yêu Thầm Em - Chương 3
13.
“Hạ Hạ, hơn mười năm, trong mắt em chỉ có người khác, lúc nào em mới có thể quay đầu nhìn anh?”
Câu nói của Chu Diệu như bom nổ khiến tôi đóng băng tại chỗ.
Trong trí nhớ của tôi, quan hệ của anh ấy và Hạ Hạ giống như chuột gặp mèo, dê gặp sói vậy.
Cấp hai, lần đầu tiên Hạ Hạ đến nhà chúng tôi, lúc bị thẳng nam Chu Diệu kéo tóc, cô ấy lập tức mặt không cảm xúc tát anh ấy một cái.
Cấp ba, Chu Diệu ở trường xưng bá tung hoành ngang dọc, học Cổ Hoặc Tử (1) kéo bầy kéo phái đi đánh nhau, kết quả bị Hạ Hạ một cước đá rụng hai cái răng cửa trước mặt mọi người.
(1) nhân vật xã hội đen trong phim “Người trong giang hồ” của Hồng Kông.
…
Những chuyện tương tự như vậy nhiều vô số kể.
Theo tính cách của Chu Diệu thì họ chính là kẻ thù không đội trời chung mới đúng.
Ai ngờ anh ấy lại cầm trúng kịch bản anh zai đau khổ vì tình thế này?
Tôi vô cùng khiếp sợ.
Không chỉ khiếp sợ vì quan hệ của anh ấy và Tư Doãn không phải là loại quan hệ như tôi nghĩ.
Mà càng khiếp sợ hơn là anh ấy thích Hạ Hạ.
Tôi cho rằng vẻ mặt của tôi đã vô cùng đặc sắc.
Không ngờ người trong cuộc còn lại còn quá hơn cả tôi.
Tôi vừa quay đầu lại đã thấy Hạ Hạ đang lén dựa sát vào cửa thủy tinh, vừa cắn hạt dưa vừa hóng chuyện của tôi cũng có vẻ mặt đặc sắc y hệt.
Trong âm thanh ồn ào náo nhiệt, giọng Chu Diệu vô cùng rõ ràng.
“Chu Hạ Hạ, em đi đâu rồi? Em đừng đi… Em về đây đi…”
Rất tốt, bây giờ đến lượt tôi ăn dưa.
Tôi có vị trí tốt nhất, nhìn toàn bộ biểu cảm và hành động của Chu Diệu.
Đúng lúc tôi đang định lấy điện thoại quay lại khoảnh khắc xấu hổ này của Chu Diệu.
Thì bên tay xuất hiện một tiếng cười khẽ.
“Bây giờ còn muốn tôi đưa cậu ta về nữa sao?”
Tôi: “…”
Suýt nữa thì quên, hình như tôi còn đang cắm một chân trong một ruộng dưa khác.
14.
Nói thật, tôi có hơi chột dạ.
Chuyện này cũng không phải quá ồn ào.
Nhưng vừa nghĩ đến việc tối qua tôi còn nhắn tin điên khùng cho người ta, tôi hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Tôi gượng gạo “ha ha” hai tiếng, giải thích: “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi…”
Anh nhíu mày: “Ồ? Chỉ là hiểu lầm?”
Nếu như với người khác, bị người ta nghi ngờ như vậy đoán chừng đã uất ức muốn nổ tung.
Nhưng anh lại mỉm cười không chút tức giận hỏi tôi: “Một câu hiểu lầm là xong rồi sao?”
Trái tim tôi đập bình bịch, không tự giác mà nuốt nước bọt: “Thật, thật xin lỗi?”
Anh hơi nheo mắt, nhẹ nhàng cười lắc đầu:
“Không đủ.”
Nếu đã xin lỗi thì phải xin lỗi cho thành khẩn.
Tôi cắn chặt răng, quyết định chắc chắn.
“Ngày mai mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì tùy cậu gọi!”
Đây chính là đãi ngộ mà hơn hai mươi năm qua Chu Diệu chưa từng được nhận.
Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý bị anh làm thịt ví tiền một bữa.
Nhưng anh vẫn lắc đầu: “Không cần.”
Lúc anh nói những lời này đột nhiên lại đi gần lại tôi một bước.
“Anh cậu uống say cần người đưa về, tôi cũng say, cậu đưa tôi về đi.”
Một câu nói vô cùng ngay thẳng.
Tôi: “…”
Anh trai, anh nói mình say thì cũng phải giả vờ cho giống đi chứ?
15.
Tôi còn chưa hóng hớt xong đã bị Tư Doãn kéo đi.
Cho đến khi ngồi lên ghế lái trong chiếc xe sang trọng của anh, tôi vẫn chưa hiểu tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.
Tôi nắm tay lái, nhìn bản đồ trên màn hình mà hơi đau đầu.
Từ khi thi xong bằng đến bây giờ, tôi đi ra ngoài đều là đi xe Chu Diệu hoặc đi ké Hạ Hạ.
Hai người họ không đi được thì tôi bắt xe, chưa từng tự lái.
Tám trăm năm rồi tôi chưa chạm vào tay lái, cái nào là phanh? Ly hợp là cái nào?
Nhìn bàn đạp dưới chân, tôi cố gắng nhớ lại đó là xe tự động hay xe số.
Bên tai đột nhiên cảm thấy ấm áp.
“Biết lái không?”
Lúc quay đầu lại, Tư Doãn đã lùi về sau.
Một tay anh chống cằm, mắt cong cong nhìn về phía tôi.
Hôm nay anh không đeo kính, ngũ quan còn tinh xảo hơn cả hôm qua.
Không biết có phải vì có rượu không mà môi anh đỏ thắm, đôi mắt phượng hơi nheo lại cũng có chút mơ màng.
Tôi theo bản năng nhớ lại nam yêu tinh mà tiểu thuyết hay miêu tả.
Chậc chậc, đây cũng là yêu tinh đúng không?
Bỏ vào trong tiểu thuyết có khi là nhân vật hại nước hại dân cũng nên.
Nhịp tim tôi tăng tốc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
“Nếu như tôi nói không, cậu sẽ không nói tôi đưa về nữa sao?”
16.
Mắt anh cong cong, mỉm cười với tôi.
“Không thể.”
Nói rồi anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, một tay đưa về phía tôi.
Không gian trong xe vốn nhỏ, anh chỉ hơi vươn tay ra đã gần như ôm tôi vào lòng, khoảng cách giữa chúng tôi được kéo lại rất gần.
Gần đến mức tôi có thể ngửi được mùi hương trên người anh, mùi hương hòa lẫn với chút rượu, có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp đang nhẹ nhàng phả vào mặt tôi.
Thậm chí dưới ánh đèn mờ, tôi có thể thấy rõ từng chiếc lông mi của anh ấy, và ánh mắt nhìn xuống môi tôi của anh.
Tất cả đều là người trưởng thành, mặc dù tôi chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy không ít.
Nếu như tôi đoán không sai, tiếp theo đây chính là cảnh hay xuất hiện trong phim Hàn và tiểu thuyết.
Nhưng bây giờ tôi nên làm gì đây?
Nên lớn tiếng trách cứ đẩy anh ra?
Hay nên thẹn thùng nói: “Không muốn”?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong não tôi hiện lên vô số suy nghĩ.
Lúc tôi kịp phản ứng lại, bản thân đã vô thức ngừng thở, mắt nhắm lại.
Không khí dường như đóng băng khi tôi nhắm mắt.
Trái tim tôi đập mạnh như muốn nhảy thẳng ra ngoài.
Nhưng một lúc lâu sau cũng không có gì xảy ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, sau đó là giọng nói mang theo ý cười của anh: “Dây an toàn, còn nữa, đây là xe tự động.”
Tôi: “…”
Đậu!
Mặt mũi ném thẳng đến nhà ông bà ngoại rồi!
17.
Tôi thề, lớn từng này rồi nhưng chưa có khi nào tôi cảm thấy muốn chết như bây giờ.
Mặt tôi nóng đến muốn hoảng, đoạn đường này tôi cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Tôi còn hận không thể xem chiếc xe này như máy bay, một giây sau đã bay thẳng đến nơi.
Cũng may từ lúc đó Tư Doãn không nói thêm gì nữa.
Khi dừng đèn đỏ, tôi quay sang nhìn anh một cái.
Lúc này mới phát hiện anh đang tựa vào ghế, một tay chống đầu, hai mắt nhắm lại, không biết có phải say hay không.
Thấy anh ngủ rồi, thần kinh căng thẳng của tôi bấy giờ mới dần thả lỏng, tự động viên bản thân, cầu mong anh đừng tỉnh.
Theo địa chỉ Tư Doãn nhập trên map, chúng tôi đến một khu biệt thự trong thành phố.
Đi đường hai mươi phút, cũng không quá xa.
Tôi dừng xe lại, chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.
Nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú vô hại đang ngủ say kia.
Lương tâm tôi lại ngoi lên nhắc nhở, nếu để người ta ở đây ngủ một đêm chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng không nhịn được mà chọc nhẹ vào vai anh gọi: “Tư Doãn, đến rồi.”
Hành động này của tôi không dùng quá nhiều lực.
Nhưng cúc áo sơ mi trên cùng của anh lại như có suy nghĩ của riêng mình, tự mình tách ra, xương quai xanh lấp ló sau lớp áo.
Nếu anh đứng trước mặt tôi lộ cơ ngực cơ bụng gì đó có khi tôi còn không mấy hứng thú.
Nhưng kiểu muốn lộ lại không lộ này mới khiến người khác mơ màng.
Hình ảnh này quá đẹp, tôi có chút không dám nhìn, lý trí cũng kêu gào rằng bản thân nên thận trọng.
Nhưng ánh mắt tôi lại như dính chặt vào phần xương quai xanh lấp ló kia, làm thế nào cũng không thể di chuyển được.
Rõ ràng người uống rượu là Tư Doãn, một giọt rượu tôi cũng không uống nhưng lúc này lại cảm thấy choáng váng.
Hô hấp cũng dần nặng hơn, thậm chí còn không kiềm chế được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu tôi đã trải qua một cuộc hỗn chiến.
Cũng may lý trí chiến thắng bản năng, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo.
Tôi hít sâu một hơi, gần như không chút suy nghĩ mà đưa tay ra.
Nhưng tôi mới chỉ kéo được cổ áo lại, còn chưa cài cúc đã nghe thấy giọng Tư Doãn.
“Cậu cởi quần áo tôi làm gì?”
Người tôi cứng đờ, ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với ánh mắt trêu chọc của anh.
Tôi: “…”
“Nếu như tôi nói cúc áo tự bung, tôi đang cài lại cho cậu thì cậu có tin không?”
18.
Ngoài miệng Tư Doãn nói: “Tin.”
Nhưng vẻ mặt anh lại như hiểu rõ, rõ ràng đang nói: “Không tin.”
Có lẽ do hôm nay đã mất mặt quá nhiều trước mặt người này nên lúc này tôi lại có cảm giác vò đã mẻ không sợ vỡ.
“Ừm, cậu tin thì tốt, tôi đã đưa cậu về đến nơi rồi, tôi đi trước đây.”
Nói xong tôi cài cúc áo vào cho anh.
Lúc xuống xe, vì để chứng tỏ bản thân rất bình tĩnh, tôi còn thuận tay vỗ vai anh.
“Tạm biệt.”
Tôi đi không nhanh.
Mãi cho đến khi xác định đã rời khỏi phạm vi ánh mắt của anh tôi mới bắt đầu co cẳng chạy.
Còn chưa rời xa được bão tố được bao lâu, điện thoại đã vang lên tiếng tin nhắn đến.
Mở ra nhìn, là voice chat Tư Doãn gửi.
Vừa mở ra đã nhận được hình phạt tử hình của anh dành cho tôi.
[Thật ra tôi vẫn luôn tỉnh, cũng biết cậu nhìn lén tôi mười hai lần.]
[Lần sau muốn nhìn thì nói với tôi, không cần lén lút.]
Tôi: “…”