Năm Thứ Tám Yêu Thầm Em - Chương 2
8.
Tôi gần như là bị Chu Diệu kéo đi.
Trước khi kéo tôi đi anh ấy còn kéo Tư Doãn đến dưới gốc cây cổ thụ, không biết hai người họ đã nói gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ tức đến mức thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo kia của anh ấy.
Tôi đoán, chắc anh ấy không được dỗ dành tử tế rồi.
Mãi cho đến khi về nhà anh ấy vẫn còn lải nhải bên tai tôi.
“Đô Tiên Bái, anh đã cảnh cáo em rồi, cách Tư Doãn xa chút.”
“Trên đời này, ngoài anh và bố ra thì không có tên đàn ông nào tốt cả.”
“Bây giờ em còn nhỏ, dễ bị người khác lừa gạt, chuyện tình cảm không thể vội vàng được, ai mà biết được bên dưới những túi da đẹp mắt kia là những suy nghĩ xấu xa đến mức nào?”
Anh ấy sợ tôi để ý đến Tư Doãn nên hết lòng chỉ bảo.
“Yên tâm, đợi mấy năm nữa anh nhất định sẽ trông coi thật tốt cho em, sẽ chọn cho em người tốt nhất trên thế giới này.”
Những lời này tôi đã nghe từ nhỏ đến lớn, tai cũng sắp mọc kén rồi.
Anh ấy nói của anh ấy, tôi qua loa của tôi.
“Được được được, em biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ như người mẹ già của Chu Diệu, tôi lại nhớ đến khuôn mặt xứng đáng được phong thần và dáng người thon dài khỏe khoắn của Tư Doãn.
Luôn có cảm giác đang sỉ nhục người ta vậy.
Nghĩ một lúc, tôi không nhịn được mà gửi tin nhắn cho anh.
[Yên tâm, tôi đứng về phía cậu!]
Đối phương gần như là lập tức trả lời tin nhắn của tôi.
Nhưng anh không nói gì, chỉ gửi một dấu chấm hỏi.
Tôi cầm điện thoại, nhìn dấu chấm hỏi thật to trên màn hình di động, dần rơi vào trầm tư.
9.
Tôi càng nghĩ càng không hiểu dấu chấm hỏi này của anh có nghĩa là gì.
Cũng may bạn thân Chu Hạ Hạ gọi điện đến, nói hai ngày nữa đến họp lớp, tôi cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Nói là họp lớp nhưng cũng chỉ là một phần nhỏ bạn học ngồi lại với nhau.
Hàng năm, vào khoảng thời gian này đều sẽ có người tổ chức.
Mọi người tập hợp tại một chỗ, ăn một bữa cơm đơn giản, hát karaoke, hồi tưởng lại thanh xuân một chút.
Mặc dù là cùng trường không cùng lớp nhưng mấy năm nay đã dần trở nên thân quen nên chúng tôi chơi rất thoáng.
Lúc tôi và Hạ Hạ đến đã có rất nhiều người.
Anh tôi không có kiên nhẫn chờ tôi trang điểm nên đã đến từ trước.
Tôi vừa vào cửa đã thấy anh ấy đang quàng vai bá cổ với một người bạn tốt lâu ngày không gặp, lại còn cười cười nói nói.
Trước khi gặp Tư Doãn, tôi cũng cảm thấy những hành động này là bình thường.
Nhưng sau khi gặp Tư Doãn, tôi thấy thế này là không ổn.
Tôi đang định nhắc nhở anh ấy trước mặt mọi người nên khiêm tốn một chút.
Nhưng lời còn chưa nói thì sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh nhạt của Tư Doãn.
“Tôi tới đúng giờ thật.”
Trái tim tôi lập tức nhảy lên đến tận cổ họng khi nghe thấy giọng nói này.
Vừa quay đầu lại đã thấy khóe miệng hơi nâng lên của anh, khuôn mặt đều là ý cười.
Anh nhìn tôi một cái, ánh mắt lại nhìn vào trong phòng.
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Chu Diệu đang đùa giỡn với bạn bè đột nhiên nhíu mày.
Ồ, đã hiểu, hóa ra là vẫn còn giận.
10.
Chu Diệu rõ ràng vẫn chưa nguôi giận.
Ánh mắt không thân thiện của anh ấy nhìn chằm chằm Tư Doãn, sau đó nhìn tôi đứng bên cạnh Tư Doãn, ánh mắt lập tức trở thành lưỡi dao sắc bén, lời nói ra cũng sặc mùi thuốc súng.
“Ai bảo cậu ta đến?”
Trả lời anh ấy là những tiếng hít khí lạnh vào giống với tôi ngày hôm qua.
Chỉ có Hạ Hạ vẫn còn bình tĩnh, mặt không biểu cảm.
“Tôi.”
Một chữ thành công để anh ấy ngậm miệng.
Chu Diệu sợ Hạ Hạ.
Người luôn xưng là bá chủ phương trời Nhất Trung xưa nay đều không dám làm loạn trước mặt bạn thân tôi.
Ngay cả như bây giờ, Hạ Hạ sắp xếp cho tôi ngồi giữa Tư Doãn và anh ấy, anh ấy cũng không dám oán giận đến nửa lời.
Thật thà như chuột gặp mèo, yên lặng gắp đồ ăn.
Ngược lại Tư Doãn lại như cá gặp nước, bình tĩnh cười nói chuyện với mọi người.
Cho đến khi có người nói một câu: “Không ngờ mấy năm không gặp mà thằng nhóc nhà cậu lại thay đổi nhiều như vậy.”
“Tôi nhớ lúc đi học bố cậu đã quyên tiền xây cho trường chúng ta một tòa nhà, đúng không?”
Tôi đột nhiên nhớ ra, hình như ngày trước Chu Diệu từng nhắc qua rồi thì phải.
Năm lớp mười một, lớp anh ấy có một học sinh giàu nứt đố đổ vách chuyển đến.
Khi đó tôi còn lấy cớ đi tìm Chu Diệu và Hạ Hạ để đến lớp họ xem.
Nhưng tôi nhớ rõ lúc đó mình thấy một con mọt sách hơi mũm mĩm, tóc dày ngang trán cơ mà?
Nhìn khuôn mặt đẹp trai tinh xảo này của Tư Doãn, tôi không nhịn được mà nheo mắt.
Quả nhiên, thời gian là một con dao sắc nhọn.
Người thì thành dao mổ heo, có người lại thành dao giải phẫu.
“Nhìn đủ chưa?”
Tôi đang cảm thán trong lòng, bên tai đột nhiên vang lên giọng Chu Diệu.
Giọng anh ấy rất lạnh, ngữ điệu cũng vô cùng ghét bỏ.
“Có thể có tiền đồ được chút không, mắt em sắp rơi luôn xuống đất rồi đấy.”
Tôi ngây người.
Quên mất chính thất còn đang ngồi cạnh mình.
11.
Có lẽ Chu Diệu muốn phân tán lực chú ý của tôi, anh ấy gắp cho tôi một đũa thức ăn.
“Ăn mắt cá đi, bồi bổ mắt, nhớ nhìn qua bề ngoài để thấy được bản chất bên trong, đừng để bị túi da đẹp mắt làm mờ tâm trí.”
Lúc anh ấy nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Tư Doãn.
Một câu nói mang theo ý riêng, kỳ kỳ quái quái, muốn người khác không chú ý cũng khó.
Dựa vào việc tôi quen anh ấy từ khi còn ở trong bụng mẹ, cũng đã đánh nhau hơn hai mươi năm nay với anh ấy.
Tôi có thể nhìn ra được, anh trai tôi đang cố ý gây sự.
Mà người bị gây sự lại chưa từng thay đổi sắc mặt.
Thậm chí anh còn mỉm cười, chậm rãi gắp mắt cá trong bát tôi ra rồi gắp vào một miếng thịt.
“Anh của cậu nói lung tung đó, ăn cái này đi.”
Miếng thịt kia còn chưa ở trong bát tôi được đến một giây đã bị Chu Diệu thò đũa vào gắp đi.
Anh ấy tức giận nhìn chằm chằm Tư Doãn, vừa nhai vừa gắp cho tôi một ít rau.
“Ăn đi, lành mạnh.”
Tư Doãn: “Cậu gầy, nên ăn nhiều thịt.”
Anh tôi: “Rau tốt!”
Tư Doãn: “Thịt ngon.”
Hai người họ như đang chơi trò chơi vậy, một người đẩy một người tiến lên.
Anh tới tôi đi, cứ như vậy lặp đi lặp lại, biến bát của tôi thành chiến trường.
Tất cả mọi người ở đây đều im lặng xem trò hay.
Chỉ có tôi ngồi giữa là khổ sở.
Tôi yên lặng lùi ra khỏi chiến trường nhỏ này, nhỏ giọng mắng với Hạ Hạ.
“Bọn họ muốn thể hiện tình cảm thì cũng đâu cần phải làm thế này.”
12.
Bữa cơm này tôi ăn không vào được chút nào.
Tôi có thể thấy được Chu Diệu đang đơn phương gây chuyện.
Mãi cho đến khi chuyển chỗ đến KTV anh ấy cũng không ngừng cổ vũ những người khác mời rượu Tư Doãn.
Nhưng Tư Doãn cứ như uống mãi không say, mặt không biến sắc uống cạn từng ly này đến ly khác.
Bị mười mấy người chuốc rượu mà vẻ mặt của anh chưa từng thay đổi.
Ngược lại là Chu Diệu, to mồm nhất nhưng cũng nhanh say nhất.
Không biết anh ấy nghe Tư Doãn nói gì mà tự mình uống thêm hai ly nữa rồi ỉu xìu một chỗ.
Nhìn Chu Diệu gục đầu xuống bàn không động đậy, tôi không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Ha, cùi bắp.
Mắng thì mắng, vẫn phải tìm người hỗ trợ đưa anh ấy về.
Ánh mắt tôi nhìn về phía đám người ngồi cạnh, cuối cùng nhìn về phía Tư Doãn đang bình thản nói chuyện với mọi người.
Tôi chỉ suy nghĩ mấy giây sau đó đi đến trước mặt anh, xích lại gần hỏi:
“Anh tôi say rồi, hay là cậu đưa anh ấy về trước?”
Tư Doãn nghe xong thì nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị.
Phòng quá ồn, anh nói gì tôi nghe không rõ.
Nhưng tôi có thể đọc từ khẩu hình miệng của anh.
“Tại sao tôi phải đưa cậu ta về?”
Tại sao?
Chu Diễn uống đến mức này, anh không đưa, chẳng lẽ để người khác đưa?
Thời điểm như thế này không phải là cơ hội tốt nhất để hâm nóng tình cảm sao?
Có lẽ anh đã hiểu tôi nghĩ gì từ vẻ mặt của tôi.
Anh nhìn tôi một cái rất sâu, sau đó đột nhiên đứng dậy kéo tay tôi ra ngoài cửa.
“Có phải cậu… hiểu lầm gì với tôi không?”
Xung quanh ồn ào, có lẽ sợ tôi nghe không rõ nên anh cúi đầu sát lại gần tôi.
Cũng không biết có phải vì uống rượu không, giọng anh hơi khàn.
Hơi thở ấm áp phả vào tai tôi khiến tai tôi nóng bừng.
Nóng thì nóng nhưng tôi vẫn có thắc mắc.
Hiểu lầm?
Có thể hiểu lầm cái gì chứ?
Dường như để giải thích cho thắc mắc của tôi, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Sau đó chỉ nghe thấy giọng nói say khướt của Chu Diệu.
“Chu Hạ Hạ! Em không thể thích người khác được!”