Năm Thứ Tám Yêu Thầm Em - Chương 1
1.
Tôi hơi ngẩn người.
Nói thật, tôi hoàn toàn không ngờ đến năm nay rồi vẫn sẽ có người dùng thứ này.
Càng không nghĩ đến chuyện một nam sinh có thể cố chấp với chiều cao của mình đến vậy.
Tôi rảnh rỗi lên diễn đàn lại thì thôi đi, đằng này người ta còn phải chính xác đến tận số lẻ.
Tôi thoát khỏi diễn đàn.
Nhưng càng kỳ quái hơn là đối phương không ngừng gửi tin nhắn cho tôi.
[Để chứng minh tôi không nói dối, tôi cho rằng chúng ta rất cần phải gặp nhau một lần.]
[Cậu cũng học Nhất Trung thành phố A đúng không? Năm giờ chiều, tôi đứng ở cây cổ thụ cổng sau chờ cậu.]
Có lẽ thấy tôi không trả lời nên đối phương lại gửi thêm một câu nữa:
[Sao lại không nói gì? Lặn rồi sao?]
Tôi: “?”
Lặn?
Nói đùa.
Chu Nhất tôi dù sao cũng từng có một thời là chị đại trường học đấy.
Nhớ năm đó, trong nhóm học sinh nghịch ngợm nhất thành phố A, không ai gặp tôi mà không gọi tôi một tiếng chị Chu Nhất.
Mặc dù chị Chu Nhất đã là quá khứ nhưng trong từ điển của tôi nào có chữ lặn này?
Rất tốt, chàng trai, cậu đã khiến chị đây chú ý rồi.
Tôi gõ bốn chữ trên bàn phím, nghiến răng nghiến lợi trả lời.
[Không gặp không về!]
2.
Vào thời điểm cuối năm, học sinh đều nghỉ, gần trường cũng không có người.
Lúc tôi đến đã nhìn thấy một nam sinh chân dài mặc đồ đen đứng dưới cây cổ thụ.
Buổi chiều bị người ta khích một câu đã máu nóng lên não mà đồng ý.
Trong đầu tôi lúc đó chỉ toàn chữ lặn.
Nhưng khi thấy đôi chân dài kia từ xa, tôi dần tỉnh táo lại.
Lỡ như đánh nhau thì tôi chạy cũng không thoát được đâu nhỉ?
Trong lòng hơi bồn chồn, tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra, chuẩn bị gửi cho đối phương một tin nhắn.
Nhưng tôi còn chưa kịp gửi câu [Đã thấy, nhìn cũng chỉ đến 1m82.].
Tôi đã nghe được một giọng nam lạnh nhạt.
“Hoa bá vương?”
Ngẩng đầu lên, tôi thấy người đàn ông vừa rồi vẫn còn đứng ở dưới cây cổ thụ không biết đã chạy đến trước mặt tôi từ khi nào, đôi mắt đen nhánh đang nhìn thẳng vào tôi.
3.
Nói thật, tôi từng thấy không ít trai đẹp.
Gen trong nhà tôi cũng không tệ, anh họ em họ gì đó, ai ra đường cũng nhận được tỉ lệ quay đầu tiêu chuẩn.
Ngay cả anh trai song sinh ra ngoài sớm hơn tôi mười phút Chu Diệu cũng nhận thư tình từ nhỏ đến lớn, chưa từng dừng lại, người theo đuổi nhiều không xuể.
Nhưng kiểu nam sinh đẹp lạnh lùng, từng đường nét đều phù hợp với thẩm mỹ của tôi như thế này, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Nhất là gọng kính vàng kia, rõ ràng là một mỹ nam hệ cấm dục, là kiểu lưu manh giả danh trí thức kia.
Đăng lên mạng có thể khiến tôi lập tức nói “aaaaaa”, “anh ơi em có thể!”.
Trái tim tôi hụt nửa nhịp, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được, nếu bây giờ tôi không nói gì, tôi sẽ rất giống như đang mê trai.
Thế là tôi lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình.
Nhưng một câu còn chưa nói, tay đã không may chạm phải màn hình.
Tin nhắn đã soạn xong ban nãy cứ như thế được gửi đi.
Điện thoại người đàn ông rung lên hai lần, anh mở khóa nhìn thoáng qua, sau đó nhíu mày nhìn về phía tôi, giọng điệu quái dị.
“Mới 1m82? Bây giờ tôi đã 1m87 rồi.”
Theo lý thuyết, lúc này tôi nên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, phụ họa một câu “Cậu nói đúng, là tôi mắt kém nhìn không ra”, sau đó kết thúc màn hài kịch này, lưu lại cho đối phương một ấn tượng tốt.
Nhưng miệng tôi còn nhanh hơn cả não, tôi há miệng nói:
“Tôi không tin.”
4.
Nói xong câu đó, tôi lập tức hối hận.
Lời này thật sự khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, nếu là tôi tôi cũng sẽ không trả lời.
Nhưng không ngờ đối phương không chỉ tiếp chuyện mà còn vô cùng thẳng thắn hùng hồn.
“Không tin thì cậu có thể thử một chút.”
Thử một chút?
Chiều cao thì thử kiểu gì?
Bảo tôi kiểm tra cơ bụng tôi còn có thể thò tay vào kiểm tra.
Kiểm tra chiều cao, chẳng lẽ muốn tôi trèo lên cây đo cho chuẩn mới thôi sao?
Hình ảnh đó tôi chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy kỳ diệu.
“Không được không được, tôi tin tôi tin.”
Tôi lắc đầu từ chối.
Nhìn nụ cười nhạt của đối phương, tôi hận không thể dùng ngón chân để lôi ra ba phòng ngủ một phòng khách.
Tôi chuẩn bị lấy cớ có việc để tránh khỏi nơi thị phi này.
Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng Chu Diệu từ sau lưng.
“Thằng nhóc kia, cách xa em gái tôi ra!”
5.
Chu Diệu gần như là xông tới.
Anh ấy như gà mẹ bảo vệ gà con, bảo vệ tôi sau lưng, quay đầu nhắc nhở tôi.
“Không phải đã nói với em rồi sao, ngoài bố và anh ra không có người đàn ông nào là tốt, nói em tránh xa ra rồi cơ mà?”
Sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, ánh mắt vô cùng thiếu thân thiện.
Tôi sợ đến ngây người!
Hiểu lầm to rồi!
Mặc dù bình thường anh ấy cũng sẽ nói đến những chuyện này nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy không màng đến hình tượng mà nói thẳng mặt người khác như vậy.
Lần này ngón chân tôi không chỉ kéo được ba phòng ngủ một phòng khách nữa.
Mà kéo luôn được cả biển đến đây rồi.
Tôi kéo nhẹ góc áo anh ấy, nhỏ giọng giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Sau đó lại cười với người đàn ông đối diện: “Thật xin lỗi, hiểu lầm hiểu lầm thôi…”
Nhưng tôi còn chưa nói hết câu đã nghe thấy giọng nói như ma quỷ của Chu Diệu: “Hiểu lầm cái gì? Người này tên Tư Doãn, không phải người tốt.”
Đối phương bị mắng cũng không tức giận, ngược là còn cong mắt cười với Chu Diệu.
“Chu Diệu, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Tôi: “?”
Bọn họ quen nhau thật sao?
Tôi có hơi bất ngờ.
Nghĩ lại cũng đúng, anh tôi Chu Diệu đã từng là hotboy đẹp trai học giỏi của Nhất Trung, học sinh trong trường không biết anh ấy cũng khó.
Nhưng mà…
Bầu không khí giữa hai người họ, nhìn thế nào cũng thấy không đơn giản chỉ là quen biết.
Ánh mắt của tôi tò mò nhìn hai người họ.
Chỉ thấy nụ cười của Tư Doãn có hơi khiêm tốn, còn có chút sốt ruột.
Còn anh tôi, ánh mắt lại có hơi u ám.
Trong lòng tôi lập tức có gì đó rơi xuống.
Thôi rồi.
Xong rồi.
Hình như tôi đã phát hiện ra một chuyện gì đó rất ghê gớm rồi.
6.
Có thể nói anh trai Chu Diệu nhà tôi có bề ngoài không tệ, là hotboy nổi danh trong bảng xếp hạng của thành phố A.
Từ nhỏ đến lớn tôi đã giúp anh ấy nhận rất nhiều thư tình, không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm, muốn nhét vào tủ đựng đồ của anh ấy cũng không còn chỗ.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, đừng nói là bạn gái, ngay cả một cái muỗi cái bên cạnh anh trai tôi cũng không cả, xung quanh chỉ toàn là đám con trai luộm thuộm.
Con trai thì con trai, anh ấy lại còn thích kề vai bá cổ với người ta, để người ta gọi là “baby”.
Baby cũng không thể tùy tiện gọi như vậy được.
Tôi lại nhìn Tư Doãn ở bên cạnh.
Theo lý thuyết, với bề ngoài nghịch thiên kia, lại còn ở cạnh chúng tôi nữa, năm đó anh đã sớm bùng nổ diễn đàn trường rồi.
Nhưng tôi chưa từng nghe qua, ngay cả nhìn cũng chưa từng thấy.
Điều quan trọng hơn chính là, nhìn như vậy mà Tư Doãn lại cao hơn Chu Diệu một chút, lúc đứng cạnh nhau cũng đẹp trai hơn anh tôi!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu tôi đã lướt qua rất nhiều suy nghĩ.
Cảm thán vì gu thẩm mỹ giống nhau của tôi và Chu Diệu.
Thương thay trái tim thiếu nữ hơn hai mươi năm của tôi, khó khăn lắm mới rung động một lần, kết quả lại chấm dứt trong tiếc hận vì “người trong nhà”.
Thậm chí còn cảm thấy đau lòng vì lão Chu nhà tôi không có người kế tục.
Nhưng ngàn vạn suy nghĩ đến miệng lại chỉ thành một câu nói.
“Chu Diệu, anh giấu người từ lúc đi học đấy à?”
7.
Chu Diệu giấu người hay không tôi không biết.
Tôi chỉ biết anh ấy véo người rất đau.
Tôi vừa dứt lời đã bị anh ấy véo mạnh một cái lên tay, nghiến răng cảnh cáo.
“Đô Tiên Bái, có tin anh đốt sạch tủ sách vớ vẩn kia của em không?”
Hảo hán thật sự thì phải co được dãn được.
Vì để bảo vệ tủ sách bảo bối kia, tôi lập tức lắc đầu nhận lỗi.
“Em sai rồi.”
Cũng may Chu Diệu rất dễ dụ, hai ba câu đã bị tôi nắm thóp.
Ngược lại bên kia lại vang lên tiếng cười khẽ.
“Đô Tiên Bái?”
Giọng Tư Doãn thật dễ nghe.
Êm tai đến mức khi anh dùng giọng mình để trêu ghẹo biệt danh của tôi tôi cũng cảm thấy êm tai.
Khóe miệng anh hơi nâng lên, mắt cong cong.
Hóa ra đẹp mắt là như vậy, nụ cười này lại có thêm chút quyến rũ.
Khiến trái tim tôi chậm mấy một nhịp.
Một câu giải thích cũng thành lắp bắp.
“Đúng, tôi là Chu Nhất, đó là biệt danh.”
“Ừm.”
Anh ừm một tiếng, dùng ngón tay thon dài đẩy nhẹ gọng kính vàng trên sống mũi.
Động tác này trực tiếp khiến lòng tôi dậy sóng.
Tôi không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Một giây sau, tôi nghe thấy giọng nói ghét bỏ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Chu Diệu.
“Không có chút tiền đồ nào.”