Năm Tháng Dài Lâu - Chương 9
Liệu và bác sĩ Châu đã đến với ? Chàng trai áo trắng ngày xưa đã trưởng thành , còn sự bốc đồng của tuổi trẻ, cũng còn sự mãnh liệt của thanh xuân, càng còn cái cảm giác “ngoài em ai khác”.
Giờ đây, đã mới, dùng ảnh đại diện đôi với cô , và chắc chắn , sẽ nên câu chuyện tình yêu mới với cô gái mà yêu. Anh sẽ yêu cô sâu đậm, cũng sẽ kết hôn, sinh con.
Chỉ là đó .
Tôi nhớ hồi cấp ba, quan hệ của và vẫn luôn khá . Vì cứ liên tục thua , mua sữa *Wang Zai* cho .
Sau đó, phát hiện thường ăn sáng, nghi ngờ rằng còn tiền. Vậy nên mỗi sáng khi ăn cháo và bánh bao ở căng tin, đều ghé qua cửa hàng nhỏ mua cho một ổ bánh mì, đặt lên bàn của .
“Ý gì đây?” Anh chiếc bánh mì đưa, hỏi đầy nghi ngờ.
“Bánh ngon lắm, tớ thích ăn.” Tôi biết rõ đói bụng nhưng cố giữ thể diện, nên một cách tế nhị.
“Rồi ? Cậu thích thì tớ cũng thích ?” Anh đầy kiêu ngạo.
Tôi liếc một cái, trong lòng thầm thở dài. Xem , rõ ràng là tiền , mà còn cố chấp như .
Không còn cách nào, lòng từ bi của bỗng chốc trỗi dậy.
“Cậu thử xem.” Tôi xé một miếng bánh mì nhỏ, mỉm đưa tới miệng .
Anh cúi đầu miếng bánh mì miệng, , miễn cưỡng há miệng.
Tôi nhanh tay đút miệng .
Anh nhai miễn cưỡng vài cái, khuôn mặt chút khó xử, chậm rãi nhả hai chữ: “Cũng .”
Tôi nghĩ thầm, chẳng tiền ăn thì mà thấy ngon chứ? Vậy là xé thêm một miếng nữa đút cho .
Anh ăn.
Tôi đưa cả chiếc bánh cho hiệu tự cầm lấy, nhưng đưa tay nhận.
“Tự mà cầm lấy .” Tôi nhỏ giọng nhắc.
Anh , thản nhiên đáp: “Đau tay.”
Hả?
“Chơi bóng rổ thương .” Anh một cách tự nhiên, giống như đang dối.
“Ồ.” Tôi thể làm gì bây giờ, chỉ đành ngậm ngùi tiếp tục đút cho từng chút một.
“Anh Húc, sáng sớm đã ân ái ?”
“Ghen tị hả? Cậu cũng chơi bóng rổ tự làm gãy tay .”
“Tổ trưởng, cũng thương , cũng đói, cũng ăn.”
…
Lập tức, cả đám con trai vốn ngủ gà ngủ gật trong giờ tự học sáng bỗng náo loạn cả lên.
Mặt đỏ bừng ngay lập tức.
“Tất cả im miệng .” Tần Húc lấy quyển sách đập khác.
Họ thì im thật, nhưng tim thì đã đập loạn nhịp yên nữa.
Tôi đặt chiếc bánh mì lên bàn , vội , dám thêm lời nào.
Lời đồn trong trường lan truyền nhanh.
Kể từ đó, họ luôn đùa giỡn với .
“Anh nhà , Tần Húc thắng giải bóng rổ , xem ?”
“Anh nhà , Tần Húc đánh , một chọi bốn, ngầu lắm.”
“Anh nhà , Tần Húc một cô gái lớp bên tặng thư tình, nguy đấy, tổ trưởng.”
…
Mỗi lần thấy, mặt đều đỏ bừng, càng dám đối diện với Tần Húc nữa.
Khi dùng tay chọc lưng trong giờ học, cũng dám đầu .
“Không cá cược với nữa , tổ trưởng?”
“Không.”
“Không mua bánh mì cho nữa ?”
“Không.”
“Cậu làm thế?” Anh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Đừng chuyện với , họ đang đấy.”
Trong những năm tháng thanh xuân bồng bột , đối mặt với những lời trêu đùa của mọi , cảm thấy bực bội, chút vui mừng mơ hồ.
Tôi cũng hiểu làm nữa.
22
Tôi bắt đầu chuyện với Tần Húc nữa. mâu thuẫn khi luôn mong chuyện với .
Vì tâm trạng rối bời suốt nửa tháng trời, cảm thấy sắp bùng nổ. Điểm số kỳ thi giữa kỳ tụt dốc, cô giáo chủ nhiệm đã gọi lên chuyện.
“Trần Yên, em và bạn Tần Húc trong lớp đang yêu đương?”
“Không ạ.” Tôi hoảng sợ đáp .
“Tốt nhất là . Em là học sinh giỏi, chung với ?”
“Bố của công ty, dù học thì nhà cũng đủ tiền sống qua ba đời. Còn em thì , nhà em giàu như nhà ?”
“Con gái biết giữ chừng mực, suốt ngày thì thầm trò chuyện trong lớp, như thế thật là biết hổ.”
Tôi cô chủ nhiệm mắng một trận, khi bước khỏi văn phòng, cắn chặt môi để bật .
Khi trở về chỗ , kéo tóc , và lúc đó, thể kiềm chế nữa.
Tại cô chủ nhiệm mắng như ? Tại đạt kết quả lần ? Và tại vẫn còn trêu chọc trong lúc ?
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, úp mặt xuống bàn, nức nở suốt cả tiết Toán.
“Tại ?”
“Có tại làm bài tập? Tôi sẽ làm ngay bây giờ ?”
“Tôi sẽ làm cả bài kiểm tra nữa, ?”
“Ai đã bắt nạt ? Cậu chứ!”
Anh làm phiền suốt cả tiết học, nhưng đáp lời nào. Sau khi hết tiết, gặp giáo viên để xin đổi chỗ .
“Trần Yên, nhất định ?” Anh tỏ khó chịu, kéo bàn của , để chuyển .
“Tôi sẽ làm phiền nữa, ?”
“Tôi cũng sẽ chuyện với nữa.”
“Tôi hứa sẽ làm ảnh hưởng đến việc học của , ?”
Giọng nhỏ , khẩn khoản cầu xin . trong lòng chẳng mảy may cảm thấy mềm lòng.
Sao thể mềm lòng ? Khi cô chủ nhiệm biết hổ, đã sụp đổ.
Cuối cùng, vẫn cố chấp chuyển chỗ.
“Cậu đổi chỗ ?” Anh tức giận, nhấc bàn của lên và đập mạnh xuống chỗ mới: “Tôi giúp !”
Anh vứt bàn xuống, lấy ghế cho , cũng ném xuống như . Sách vở và dụng cụ học tập của vương vãi khắp nơi.
Anh lưng , khi rời khỏi còn đá cửa lớp, khiến cả lớp im lặng dám gì.
Sau đó, bạn học đến giúp nhặt sách lên.
Tôi nhiều. Mọi đều nghĩ Tần Húc bắt nạt. chỉ biết, rằng giữa và Tần Húc đã chấm dứt.
Ngày hôm đó, đã trốn học.
Bạn cùng phòng của rằng đã phát đ//iên cả ngày trong ký túc xá, đ//ập ph//á mọi thứ.
Nghe xong, cảm thấy buồn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, chỉ chăm chăm việc làm bài tập.
Khi còn trẻ, luôn nghĩ rằng chỉ cần chăm chỉ làm bài, lần sẽ đạt kết quả , và khi đó cô chủ nhiệm sẽ còn những lời như thế với nữa.
Sau đó, bố mẹ đã đến đưa về nhà. Một thời gian , trường.
từ khi trở , chỉ ngủ trong lớp. Không ai trong lớp đùa giỡn về và nữa.
Để tránh mặt , luôn lớp từ cửa , vì ở phía cuối lớp.
Chỉ khi giáo viên gọi học sinh xung quanh trả lời câu hỏi, mới dám lén .
Mỗi lần, đều thấy , trong ánh mắt thứ cảm xúc mà thể hiểu , lẽ là sự hận thù.
Tôi dám thêm nữa.
Trước khi nghỉ học, phát bài kiểm tra, đang ngủ nhưng khi ngang qua, đột ngột nắm lấy tay tờ bài kiểm tra.
Tôi hoảng sợ, vội vàng rút tay , nhưng vẫn nắm chặt buông.
Anh ngẩng đầu lên hỏi : “Học sinh kém thì quyền chuyện với ?”
Sợ khác thấy, lo giận, đáp : “ .”
Anh sững sờ vài giây, ánh mắt dường như mất ánh sáng. Anh buông tay , đập cửa rời khỏi lớp.
Sau đó, nữa.
Một thời gian , thấy chỗ của trống trơn, đồ đạc đã dọn , mới biết đã nghỉ học.
Anh nghỉ học .
Khi tin trong giờ học Vật lý, thể lọt tai bất kỳ lời nào.
Tôi nghĩ nhiều điều.
Cuối cùng, tờ giấy nháp chỉ là tên của . Khi tỉnh , xé tờ giấy nháp đó , vo tròn nó và ném thùng rác.
23
“Yên Yên, ?” Giọng của Linh Linh vang lên.
Tôi bất ngờ kéo trở thực tại. Trong lòng vô vàn cảm xúc dâng trào, nhưng biết diễn tả thế nào cho đúng. Có lẽ là vì ký ức quá đỗi trong trẻo và đẽ. Hoặc cũng thể là vì kết thúc giữa và Tần Húc đã chẳng đến .
Cuối cùng, chỉ thể trả lời đơn giản:
“Anh hát cảm động quá.” Tôi , chỉ tay về phía Trần Dịch Tấn sân khấu.
Tôi sợ nếu , Linh Linh sẽ mất.
“Tớ cũng thấy thế, vé quá đáng đồng tiền!” Linh Linh xong ôm lấy cũng bắt đầu .
Bên cạnh, Đường Dương biết làm gì, chỉ đành đưa khăn giấy cho chúng .
Buổi concert kết thúc, chúng khỏi hội trường mới nhớ đến chuyện bạn của .
“Cậu vé của ở phía , cùng hàng với chúng , đến trễ nên qua chào. Sau đó việc gấp, nên rời sớm.”
“Ồ.”
Sau đó, ba chúng rủ ăn ở một quán bình dân, ăn uống no say quên bẵng luôn chuyện bạn .
“Đường Dương, ở chỗ làm nào còn độc thân ?” Linh Linh uống chút rượu , bắt đầu làm mai cho .
“Phải cao 1m80, cơ bụng, mà cũng đừng quá, giới thiệu cho Yên Yên nhà một .”
“Chỉ thôi.” Đường Dương nghiêm túc đáp: “ đã em .”
“Đường Dương, em bảo giới thiệu, để đ//âm bạn em một nhát như thế, yêu đương thì để về nhà mà tình cảm.” Linh Linh Đường Dương đầy bất lực.
Tôi còn bất lực hơn. Tôi đã làm gì sai mà ở đây chịu cảnh phát “cơm tró” ?
Anh suy nghĩ một lát, một cách nghiêm túc: “Thật một bạn, đồng nghiệp cùng chỗ làm, cao 1m88, em xem ?”
“Thôi thôi, bỏ .” Tôi vội vàng xua tay.
Vừa trải qua một mối tình thất bại, bây giờ trái tim đã hóa thành tro tàn.
“Anh đưa Linh Linh về nhé, về đây.” Tôi đã ăn xong, định lẻn về cho nhanh.