Năm Tháng Dài Lâu - Chương 4
Vừa đau đớn vừa sợ hãi, tôi nhanh chóng đi về phía nhà. Anh ta chạy theo sau.
Tôi không cho anh ta cơ hội nào, nhanh chóng bấm thang máy, lên lầu, vào nhà và khóa trái cửa.
Có lẽ anh ta không ngờ tôi sẽ khóa cửa, nên đứng ngoài vài giây mới phản ứng lại và bắt đầu đập cửa.
Tôi sợ hãi, chạy vào phòng ngủ, định gọi điện cầu cứu. Tìm quanh một hồi, người duy nhất tôi nghĩ đến là Linh Linh.
Nhưng Linh Linh cũng chỉ là con gái, tôi thật sự lo sợ nếu Dương Xuyên mất kiểm soát, anh ta sẽ làm gì đó, nên cuối cùng tôi không nói với cô ấy.
Anh ta bắt đầu điên cuồng gọi điện cho tôi, rồi nhắn tin trên WeChat.
[Trần Yên, cô giỏi lắm, có gan thì đừng có van xin tôi nhờ mối quan hệ làm phẫu thuật cho bố cô nữa. Tôi đã làm bao nhiêu việc cho nhà cô, nhưng chưa từng được một chút lợi lộc gì. Tôi chưa từng thấy ai vô ơn như cô.]
[Cô nghĩ trên đời này chỉ có một mình cô là phụ nữ sao? Tôi nói cho cô biết, nếu không phải vì hai nhà đã định chuyện cưới xin, tôi cũng chẳng cần phải là cô!]
[Cô vừa ngu ngốc, vừa nghèo, chẳng có chút chí tiến thủ, lúc nào cũng hậu đậu, không biết suy nghĩ. Bố cô còn là gánh nặng, ngoài tôi ra thì ai mà thèm cô chứ?]
[Tôi nghe nói người đứng cuối lớp của cô bây giờ là người thành công nhất, còn cô thì xem mình ra sao rồi? Không có tôi, cô chỉ càng tệ hơn mà thôi!]
[Tôi cho cô thêm 5 phút nữa, nếu không mở cửa, chúng ta coi như xong. Tôi, Dương Xuyên, thề đấy! Còn muốn tôi tiếp tục chiều chuộng cô nữa sao?]
Tôi giận run cả người.
Cảm giác như bị một cú đánh mạnh xuyên qua cơ thể. Tất cả lòng tự trọng, niềm kiêu hãnh của tôi bị anh ta xé tan thành từng mảnh và chà đạp.
[Nếu anh còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!]
Tay tôi run rẩy, vội vàng xóa hết cuộc trò chuyện với anh ta, sau đó hoảng hốt xóa luôn cả anh ta và tất cả liên hệ với gia đình, bạn bè của anh ta.
Tôi ngồi co ro ở góc giường, nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống, lòng đầy tê tái.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, đó là một số lạ ở địa phương. Chuông reo một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng bắt máy.
“Alo.” Tôi không ngờ giọng mình lại nghẹn ngào, lộ rõ vẻ đã khóc.
“Cây son của em rơi trong xe…” Tần Húc nói nửa chừng rồi như nhận ra điều gì đó, giọng anh ấy thay đổi: “Em sao vậy?”
“Không có gì.” Tôi cố gắng kìm nén nước mắt: “Son rơi trong xe à? Anh cứ vứt đi giúp tôi.”
Nói xong tôi lập tức cúp máy. Nhưng anh ấy lại gọi lại.
“Em sao vậy?”
“Trả lời đi!”
Thấy tôi không nói gì, cuối cùng anh ấy hạ giọng: “Chờ anh mười phút, anh sẽ đến…”
Nghĩ đến việc Dương Xuyên vẫn còn ở ngoài cửa, lại nghe Tần Húc nói sẽ đến, tôi càng thêm hoảng loạn.
“Đừng đến!” Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Anh ta đi rồi… hơn nữa, đây là chuyện của tôi.”
Anh ấy không nói gì.
Một lúc sau, anh lại nói: “Được, anh không tắt máy. Có chuyện gì cứ gọi cho anh, coi như anh đang rảnh rỗi tự chuốc lấy phiền phức, được không?”
“Tôi biết phải làm gì với anh đây?”
Tôi không dám nghe tiếp nữa, vội vàng cúp máy, vì nước mắt đã không thể kìm lại.
11
Tôi không biết Dương Xuyên đã rời đi lúc nào, cũng không biết mình đã khóc đến khi nào thì ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi của mẹ. Cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng, đầu tôi đau nhức, buồn nôn, cả người rã rời.
Mẹ nói bố tôi tối qua lại bị đau ngực, và ca phẫu thuật đã được dời lên 10 giờ sáng hôm nay.
Tôi không còn thời gian để buồn bã, dùng kem nền che đi đôi mắt sưng đỏ, nhưng dù che thế nào cũng không thể giấu hết.
Không còn quan tâm nữa, tôi vội vàng thay đồ. Khi vừa mở cửa, tôi suýt ngã vì vấp phải cái gì đó.
Dương Xuyên?!
Anh ta ngồi bệt dưới đất, tóc bóng nhẫy vì dầu, khuôn mặt xanh xao và đen tối, bọng mắt gần như chảy xuống đến cằm… trông anh ta vô cùng tiều tụy và đầy oán giận.
Anh ta ngồi ở đây suốt đêm sao? Tôi cảm thấy sốc. Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác buồn nôn và sợ hãi.
“Yên Yên.”
Tôi không nói gì, thậm chí không thèm nhìn thẳng vào mặt anh ta, chỉ đóng cửa lại và vòng qua anh ta, đi thẳng đến thang máy.
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi thang máy đóng lại, anh ta đưa tay chặn cửa và bước vào.
“Tối qua… là do anh quá xúc động. Em không mở cửa, cũng không nghe điện thoại, anh gần như phát đ//iên.” Anh hít một hơi thật sâu.
“Những lời anh nói khi đó là do anh mất lý trí.”
Hừ. Tôi đột nhiên muốn cười.
“Anh trả lại cái túi của tôi mà không hỏi ý tôi, cũng là do mất lý trí à? Khi anh dùng số tiền đó để tổ chức sinh nhật cho mẹ mình, trông anh lại có vẻ thông minh lắm đấy.”
“Em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh? Anh quỳ xuống xin lỗi em có được không?”
Nói xong, anh ta thật sự quỳ xuống ngay trong thang máy, và ôm chặt lấy chân tôi không buông. Tôi đã không thể chịu đựng thêm nữa.
“Đưa điện thoại cho tôi.” Tôi kìm nén cơn giận, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Yên Yên, em định tha thứ cho anh rồi phải không?” Anh ta vui mừng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi cầm lấy điện thoại, lập tức gọi video cho mẹ anh ta.
“Yên Yên à, Dương Xuyên đâu? Sáng sớm hai đứa đã ở cùng nhau rồi, đừng có mà làm ảnh hưởng đến công việc của nó nhé.” Bà ta bắt đầu trách móc tôi qua màn hình.
Tôi liền hướng camera xuống để cho bà ta thấy cảnh Dương Xuyên đang quỳ trước mặt tôi.
“Dì ơi, phiền dì quản lý lại con trai của mình. Nếu anh ta còn quấy rối tôi nữa, tôi sẽ gửi thẳng anh ta vào tù.”
“Dương Xuyên! Con đang quỳ ở đó làm gì! Mau đứng dậy, con muốn làm mẹ tức chet à!” Tiếng gào thét của mẹ anh ta vang lên từ điện thoại.
“Mẹ…” Dương Xuyên sợ hãi, mặt tái mét.
Tôi ném trả điện thoại cho anh ta, không nói thêm lời nào, quay người đi thẳng.
Tôi mở cửa xe, nhấn ga và phóng xe đi thẳng, không ngoái lại.
12
Khi tôi đến bệnh viện, ca phẫu thuật đã bắt đầu.
“Sao con lại đeo khẩu trang?” Mẹ tôi hỏi.
“Con bị cảm, sợ lây cho mọi người.” Tôi nói dối.
Thực ra là vì tối qua tôi đã khóc cả đêm, ngồi trên sàn nhà rồi thiếp đi, sáng nay bị cảm lạnh.
Mẹ nói với tôi về những dặn dò của bác sĩ, sau đó nói tiếp: “Con đi đăng ký khám lấy ít thuốc đi, để mẹ trông ở đây là được. Cảm cúm cũng không thể coi thường, đừng để bản thân mệt mỏi đến kiệt sức.”
“Thật sự không sao đâu, con không đi.” Tôi từ chối.
Thực ra sau khi cãi nhau với Dương Xuyên, đầu tôi còn choáng váng hơn nữa.
Đang trò chuyện với mẹ, bà đột nhiên nhận được một tin nhắn trên WeChat.
Tôi có một dự cảm chẳng lành.
Khi thấy sắc mặt của mẹ thay đổi, lòng tôi chùng xuống.
“Con với Dương Xuyên sao lại thế này?”
Tôi đã biết Dương Xuyên luôn có vô vàn cách để khiến tôi phải chịu khuất phục, trong đó lợi dụng bố mẹ tôi là chiêu bài mà anh ta luôn dùng thành công.
“Bọn con chia tay rồi.” Tôi quyết định nói ra hết.
Nói ra rồi cũng tốt, ít nhất tôi không phải ôm nỗi đau này một mình.
“Chia tay?” Mẹ nhìn tôi đầy khó tin: “Cuộc hôn nhân tốt đẹp thế mà con nói bỏ là bỏ? Con nghĩ hôn nhân là trò đùa à?”
“Chính vì con không coi hôn nhân là trò đùa nên mới phải chia tay,” tôi hít một hơi sâu, “Lấy anh ta con sẽ không sống tốt, con sẽ chet mất.”
Mẹ nhìn tôi chằm chằm, tức đến mức không thốt nên lời. Bà vừa định mở miệng mắng—
“Người nhà vào đây một chút.” Một giọng nói vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tần Húc. Anh đứng ở cửa, không rõ đã đứng đó bao lâu rồi.
Lại bị anh ấy nghe thấy.
Tôi thật sự muốn tìm một chỗ để chui xuống khi anh ấy thấy cảnh tượng tình yêu thảm bại của tôi thế này.
Tôi đứng dậy, cùng mẹ đi vào phòng quan sát bên cạnh phòng phẫu thuật.
Xem hình ảnh chụp mạch vành, nghe bác sĩ phân tích, ký giấy tờ, tất cả các bước làm thủ tục khiến tôi như người mơ màng, không cảm nhận được gì rõ ràng.
“Cảm ơn các bác sĩ, chúng tôi xin nhờ cả vào mọi người để cứu ông nhà chúng tôi.” Mẹ tôi nắm tay Tần Húc, xúc động cảm ơn.
Tần Húc vẫn nhìn tôi, trong mắt hiện lên một chút lo lắng.
“Yên tâm đi, đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi.” Anh ấy nói.
Tôi và mẹ phải ra ngoài chờ thêm một lúc nữa.
Ngay khi mẹ vừa nói lời cảm ơn bác sĩ xong, vừa quay lưng lại đã nghiêm nghị nói với tôi: “Chuyện chia tay mẹ không đồng ý!”
Lòng tôi trĩu xuống. Vì tôi thấy Tần Húc đang khép cửa lại, rõ ràng anh ấy đã nghe thấy.
Trước mặt anh ấy, tôi lại cảm thấy mình bị hạ thấp thêm một bậc.
“Nếu mẹ không đồng ý, vậy mẹ đi mà sống với anh ta.”
Đây là lần đầu tiên trong đời tôi phản kháng mẹ mình. Mẹ tôi há hốc miệng, tức đến mức không nói nên lời.
“Trần Yên, sao con có thể nói ra những lời như vậy?”
Có lẽ vì tôi chưa bao giờ nói lời nặng nề với mẹ, bà liền quay lưng lại và khóc. Mẹ khóc làm tôi cuống lên.
Tôi đành phải đi tới, ngồi xuống cạnh bà và lau nước mắt cho bà.
“Con chưa bao giờ lớn tiếng với mẹ.” Mẹ tôi uất ức vô cùng.
“Con đâu có lớn tiếng.” Tôi thật sự muốn bật khóc cùng, vì mẹ vẫn như ngày xưa, khi cãi nhau với tôi thì chính bà là người khóc trước.
Tôi thở dài: “Con đang nói chuyện nghiêm túc với mẹ, chỉ là mẹ không chịu nghe.”
“Trước đây chúng ta đâu có như vậy. Chúng ta như hai người bạn, cùng đi mua sắm, cùng thử quần áo, chuyện gì con cũng kể với mẹ, nhưng bây giờ… mẹ không chịu nghe con nói gì cả.”
“Chuyện này đâu có giống mấy chuyện khác? Đây là chuyện cả đời của con.” Mẹ lau nước mắt, quay mặt đi, vẫn giận dỗi không thèm nhìn tôi.
“Nếu mẹ sống với bố mà ngày nào cũng không vui, mẹ có ở lại với ông ấy không?” Tôi hỏi mẹ.
Thật ra, đừng nhìn mẹ tôi lúc nào cũng dữ dằn và hay quyết định mọi thứ, tất cả chỉ là vì được bố tôi nuông chiều mà thôi. Bố tôi luôn chiều chuộng và làm theo ý bà.
“Dương Xuyên có gì không tốt? Công việc ổn định, người thì chăm chỉ, lại tốt với bố mẹ, sao con không chịu được?”
“Vì không hợp về quan điểm sống.”
“Mẹ không hiểu mấy cái ‘quan điểm sống’ của tụi trẻ các con.” Mẹ vẫn còn tức: “Con đừng nói gì với bố, khách sạn đã đặt, dịch vụ cưới cũng đã thuê, họ hàng bạn bè đều mời rồi, con muốn mẹ phải ăn nói với họ thế nào?”
“Bố con mà biết chuyện này chắc sẽ bị tức chet mất.”
Tôi im lặng không nói gì.
Những điều mẹ nói chính là thứ khiến tôi do dự và băn khoăn, nhưng tôi không muốn sống thế này thêm một ngày nào nữa.
“Chờ bố khỏe lại rồi tính.”
“Con…” Mẹ tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ ngồi giận dỗi mà thôi.