Nam Thần Lạnh Lùng Crush Tôi - Chương 5
18
Tôi trùm chăn rồi ngủ thiếp đi.
Nhưng trong đầu tôi lại xuất hiện một giấc mơ, trong giấc mơ tôi đã làm ầm ĩ ở đám cưới và giấu Quý Nam Thần như một tiểu kiều thê phía sau lưng mình.
Chúng tôi lên máy bay và bay xuyên đêm đến Thụy Điển để đăng ký kết hôn.
Trong vòng ba năm tôi đã bế hai cậu bé mập mạp trong tay.
Khi tôi thấy tốc độ như vậy tôi nghĩ nó thật tuyệt vời.
Sau khi tỉnh dậy thì tôi lại nghĩ không biết mình có bị điên không.
Thậm chí tôi còn sẵn sàng móc hầu bao nhỏ của mình để đặt hai tấm vé nhanh nhất đến Thụy Điển vào ngày cưới.
Tôi còn lớn mật muốn tuyên chiến với mối tình đầu ngay lập tức, nhưng cuối cùng lý trí đã lấn át tình cảm.
Tôi hủy vé sau đó đặt mua một cái ngọc như ý làm quà cưới cho họ.
Tôi gửi tin nhắn vào nhóm chat gia đình: “Bố mẹ ơi, con rể tốt của mẹ đã bay đi rồi.”
Mẹ: “6.”
Bố theo sát: “666.”
(*) 6: tuyệt vời; 666: đỉnh chóp (Ngôn ngữ mạng).
Tôi ngay lập tức chụp ảnh màn hình gửi cho bạn bè.
“Cha mẹ mới khai quật được, hơi lỗi xíu.”
19
Vào ngày cưới, tôi dẫn theo họ hàng đến địa điểm tổ chức đám cưới như đã hẹn.
Những bông hoa nhài nhỏ màu trắng nhìn đâu cũng thấy, chiếc đèn chùm có hình giọt nước được điểm xuyết bởi nhiều đèn ngôi sao xung quanh… Chúng trùng khớp với đám cưới trong tưởng tượng của tôi lúc tôi say rượu và kể cho Quý Nam Thần nghe.
Không hiểu sao, đám cưới giữa hắn và mối tình đầu đúng y như những gì tôi tưởng tượng.
Tôi tức giận nhét hai miếng bánh kem vào miệng, khinh bỉ trừng mắt nhìn Quý Nam Thần. Nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đã bị một đám hề bắt cóc, đưa vào hậu trường.
Đầu tiên họ tẩy đi lớp trang điểm xấu xí của tôi, sau đó họ trang điểm lại lần nữa.
Cuối cùng họ bịt kín mắt tôi lại, phía sau cũng cảm thấy lạnh đi, ra là họ lột luôn bộ quần áo xấu hoắc của tôi luôn rồi.
Lúc đầu tôi còn tưởng rằng thao tác này chỉ là để tôi ngoan ngoãn làm phù dâu cho Quý Nam Thần và mối tình đầu của hắn.
Tôi không ngờ rằng khi mở mắt ra lại thấy mình đang mặc bộ váy thích nhất trong ngày thử váy cưới cùng mối tình đầu.
Chiếc váy cưới đuôi cá lấp lánh trông giống hệt như nàng tiên cá, bước đi đung đưa duyên dáng, rất thuần khiết và quyến rũ.
Chú hề bất ngờ lột mái tóc sặc sỡ và cởi chiếc mũi đỏ xuống.
Khá lắm, người quen cũ, chính là cô bạn thân làm blogger du lịch của tôi.
“Nam Ý… Đám cưới vui vẻ!”
Cô bạn lao về phía tôi và khóc hu hu nhưng trên mặt cô ấy không rớt được giọt nước mắt nào, đã vậy còn mang theo chút phấn khích. Tôi liên tiếp lùi lại ba bước.
Tôi thật sự nghi ngờ rằng cô ấy được hưởng lợi rất nhiều từ sự kiện chưa biết tên này.
“Không, không, không… Đám cưới?”
“Với ai?”
Tôi khiếp sợ lại lùi thêm ba bước, rõ ràng là đi ăn tiệc sao giờ lại trở thành tiệc bán thân rồi!
“Nam Ý.”
Bố tôi mặc vest và đeo cà vạt đỏ sẫm gọi tôi lại.
Ông bình tĩnh nắm lấy tay tôi mà không giải thích gì thêm.
Suy nghĩ của tôi còn chưa kịp thông suốt thì đã bị bố giao cho Quý Nam Thần – người đã lâu không gặp. Mẹ tôi cũng đang mỉm cười thỏa mãn đứng bên cạnh.
Tay tôi nhỏ nên bị bàn tay to lớn của Quý Nam Thần ôm trọn, hắn nắm chặt đến nỗi tôi giãy mãi không ra.
Một ánh mắt thiêu đốt nhìn vào tôi. Quý Nam Thần đưa tay chỉnh mấy sợi tóc rối bù quanh tai tôi rồi ôm lấy tôi.
“Nam Ý.”
Tôi không trả lời. Dù trong lòng rất nghi ngờ nhưng cơ thể tôi chỉ muốn lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc nhịp tim đập đều đều này.
20
Một đoạn video đột nhiên phát trên màn hình lớn ở trung tâm.
“Thẩm Nam Ý.”
Người nói trong video là một cậu bé Quý Nam Thần tự tin nhưng cũng rất ngây ngô.
“Tôi muốn hướng lòng mình về Nam Sơn, nhưng Nam Sơn lại không…”
Tiếp theo đều là những bức ảnh của tôi. Quý Nam Thần bước tới và đồng thanh nói cùng cậu bé trong video.
“Thẩm Nam Ý, anh thích em.”
“Thẩm Nam Ý, anh thích em…”
Toàn hội trường im lặng ba giây, sau đó đột nhiên nổ ra tiếng ồn như pháo, nhưng nhịp tim tôi lại là thứ vang lên hơn tất cả.
Tôi vẫn còn ngơ ngác thì ngón tay chợt lạnh buốt, nhìn xuống thì thấy Quý Nam Thần đã đeo một chiếc nhẫn vào.
“Nam Ý, là anh tự tay thiết kế… Em đừng chê xấu.”
Quý Nam Thần do dự một chút rồi ngượng ngùng nói, dũng khí vừa nãy cũng biến mất trong phút mốt.
“Không sao đâu, miễn cưỡng thì cũng được mắt!” Tôi tự hào giơ tay lên.
Một bông hoa nhài nhỏ bao bọc lấy một viên kim cương xanh biển ở giữa, vừa tinh tế lại vừa đặc biệt.
“Hôn đi.”
“Hôn đi.”
“…”
Mọi người vỗ tay và bắt đầu trêu ghẹo ầm ĩ.
Tuy chúng tôi hôn nhau lấy lệ nhưng cả linh hồn tôi đều rung động.
Tôi nhìn thấy mối tình đầu đứng trong góc liền cố ý đến gần cô ta, sau đó quay lưng ném bó hoa về phía ấy.
“Bắt được rồi.”
Tiếng reo hò vang lên từ phía sau là tôi biết ván này ổn rồi.
21
Đến tối tiệc mới kết thúc.
Quý Nam Thần lập tức bế tôi lên và đặt xuống ghế sau của chiếc Maybach.
Viền chiếc váy cưới dài đến mắt cá treo trên cửa xe tung bay trong làn gió. Tôi không biết đích đến của mình là đâu.
Một giờ sau, xe dừng lại ở một địa điểm quen thuộc, đó là căn cứ bí mật mà chúng tôi luôn đến mỗi khi bị trêu chọc.
Căn cứ rất lớn lại có tầm nhìn đẹp để ngắm sao trời, bên cạnh còn có một chỗ đủ cho hai người ngồi.
Quý Nam Thần bế tôi ngồi lên.
“Nhắm mắt lại đi, Nam Ý.”
“Đếm đến mười thì em có thể mở mắt.”
“Một, hai, ba, … mười.”
Vừa mở mắt ra, cơn mưa sao băng trắng bạc trên bầu trời cuồn cuộn lao về phía tôi, chiếc đuôi dài kéo theo phía sau nhìn đẹp đến nghẹt thở.
“Nam Ý, anh yêu em.”
Chúng tôi hôn nhau dưới cơn mưa sao băng.
22
Sau khi cùng Quý Nam Thần trở về nhà, tôi khoanh chân ngồi trên tấm chăn cưới màu đỏ, tay mở phong bì thoăn thoắt.
Bàn tính vàng của tổ tiên được đặt bên cạnh. Kẻ có tiền đều thật hào phóng. Đến cả một tờ hồng gia gia* cũng không thấy, toàn bộ đều là tấm séc.
(*) Hồng gia gia: ông nội màu hồng, ý chỉ Mao Trạch Đông in trên tờ nhân dân tệ.
Ít nhất cũng là năm triệu tệ, quá đáng giá. Tôi hận không thể sinh con ngay lập tức để làm thêm một ván nữa.
Vốn dĩ là mỗi người một nửa nhưng cuối cùng tôi chỉ liếc nhìn Quý Nam Thần một cách lưu luyến.
Hắn lập tức đẩy tất cả những phong bì màu đỏ đến trước mặt tôi, hơi thở bá vương chốn đồng quê “dùng tuỳ ý” ập đến đánh úp tôi.
“Vợ à, đã đến giờ đi ngủ rồi.”
Quý Nam Thần nở nụ cười ngốc nghếch, hưng phấn lao về phía tôi và dán môi thật chặt.
“Chờ đã, mối tình đầu thế nào rồi?”
“Đám cưới hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi bịt miệng hắn lại, hắn bất mãn cọ tới cọ lui quanh cổ tôi nhìn cực kỳ đáng yêu.
“Anh thuê.”
“Anh nói bậy. Em nhìn thấy hai người hôn nhau trong xe.”
“Anh thuê người diễn, là người đóng thế, không hề có chuyện gian lận.”
“Nói dối, phía sau trông rất giống anh, đến cái ót cũng giống hệt.”
Tôi hỏi một tràng nhưng ánh mắt lại dán chặt vào thùng rác trong nhà, như đang suy nghĩ lúc nào gói Quý Nam Thần lại và ném vào đấy là hợp lý nhất.
“Thật đấy, anh thề… chủ yếu là…”
“Cái gì?”
Mẹ kiếp, nói chuyện nửa vời. Tôi thầm chửi Quý Nam Thần sau này sẽ trở thành kẻ ăn xin dưới gầm cầu vượt.
“Nguyên nhân chủ yếu là anh trả tiền để em làm người yêu của anh, nhưng không ngờ em là một cô gái nhẫn tâm, một năm cũng không thể gặp em được hai lần. Mỗi lần nhớ đến em thì em đều ở Tam Á hoặc là Bắc Hải.”
“Thanh mai trúc mã thì cũng thôi đi, đến cả lâu ngày nảy sinh tình cảm cũng không cho anh cơ hội. Vì vậy anh phải nhờ người diễn, nhờ họ dụ dỗ, lừa gạt em sau đó đưa em đến đám cưới. Ai mà ngờ chính họ là người nảy ra cái chủ kiến nát bét này, đến lúc anh đi công tác về thì mọi chuyện đã bắt đầu rồi, nên anh cũng chỉ có thể phối hợp với họ.”
Quý Nam Thần đau lòng búng tôi một cái, cẩn thận giải thích.
“Không phải là anh yêu cầu em làm đúng bổn phận…” Tôi đỏ mặt, nhưng vẫn ngậm miệng không dám nhìn vào mắt hắn, quả thật tôi quá thiếu chuyên nghiệp.
“Vậy cô ấy đưa cho em tổng cộng hơn hai tỷ?” Tôi mở miệng hỏi lại, chỉ cảm thấy áy náy trong hai giây.
“Mẹ anh biết anh thích em nên đã chuẩn bị lễ hỏi từ lâu, anh chỉ là nhân cơ hội này để đưa cho em thôi.”
“Vậy trước đó mẹ mối tình đầu có cho em một tỷ rưỡi?”
“Bà ta quay lại Trung Quốc chỉ để giải quyết chuyện này. Vốn dĩ mẹ cô ấy định gả cô ấy cho tên ngốc nhà họ Lục kia để kiếm lời.”
“Cô ấy nhờ anh giúp đỡ. Dù sao thì anh cũng có tiền và thông minh hơn tên ấy, nên sau khi tính toán xong xuôi bọn anh bắt đầu diễn phối hợp.”
“Anh góp cả tiền bạc và công sức để hợp tác với cô ấy, giả làm chồng sắp cưới của cô ấy, còn cô ấy hợp tác với anh để kích thích em… Nhưng hiệu quả phía bên em lại không lý tưởng cho lắm.” Quý Nam Thần liếc tôi một cái, sau đó im lặng bổ sung, nhìn vừa tủi thân vừa vô tội.
“Anh đã đưa cho cô ấy 1.5 tỷ rồi, quả nhiên cô ấy xong việc đã lên máy bay đi du học.”
Tôi: “… Phong cách truy thê của thẳng nam?”
Tôi im lặng, nhưng nghĩ đến mẹ mối tình đầu mất cả người lẫn của mà cười đến tít mắt.
Hắn lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ cho mối tình đầu vào nhóm bạn “tham tiền”.
Quý Nam Thần dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi mũi tôi, sau đó đứng dậy xuống giường.
Hắn lấy ra một bản hợp đồng “tặng quà tự nguyện” và giấy tờ chuyển nhượng cổ phần trên bàn đầu giường.
“Kí tên đi!”
Sau khi đưa hợp đồng cho tôi, Quý Nam Thần chống nửa người, đung đưa đôi chân dài gần sát cuối giường, ánh mắt dịu dàng sủng nịch mà nhìn tôi.
“Từ giờ trở đi, toàn bộ tài sản của anh bao gồm cả cơ thể này đều thuộc về Thẩm Nam Ý.”
Tôi viết tên mình từng nét một, cầm hai bản hợp đồng lên và hôn chúng.
“Gọi chồng đi.”
“Không gọi…” Tôi tự hào nghiêng đầu sang bên kia.
“Vậy thẻ đen này của anh chỉ có thể ném vào thùng rác.”
Quý Nam Thần giả vờ ném bóng rổ, ngón tay kẹp tấm thẻ đen và chỉ vào thùng rác, nhưng tai lại hướng về phía tôi.
Không còn cách nào khác, tôi chủ động ấn một dấu lên trán Quý Nam Thần: “Chồng yêuuuu…”
Tôi không biết đó có phải do từ chồng giả biến thành chồng thật hay không mà cơ thể Quý Nam Thần lập tức cứng đờ. Hắn dừng một chút, đôi tay run rẩy ôm lấy mặt tôi, cúi đầu hôn tôi đầy nghiêm túc.
Mùi đường mật nặng trĩu trong không khí.
Cuối cùng tôi đã hiểu rằng dù là một người ham tiền đến đâu thì vẫn sẽ gặp được Thần tài mềm lòng với cô ấy.
Gặp nhau giữa biển người tấp nập, vừa hay cô ham tiền, vừa hay hắn lại có tiền.