Nam Thần Lạnh Lùng Crush Tôi - Chương 4
14
Tôi chán nản nằm trên giường lướt Douyin.
Một video đã thu hút tôi, chỉ sau ba ngày nó đã tăng lên hàng triệu fan.
Thật trùng hợp, đó chính là cô bạn thân “bán mình cầu vinh” của tôi.
Cô ấy hiện đang sống một cuộc sống tốt đẹp, dựa vào tiền Quý Nam Thần chu cấp để trở thành blogger du lịch.
Tôi lại bắt đầu tấn công cô ấy trên Douyin, truyền tải tinh hoa dân tộc cho cô ấy, nhưng cô ấy vẫn nhắm mắt làm ngơ khiến tôi rất tức giận.
“Ting.”
Chuông cửa reo lên.
Lúc vừa mở cửa liền nhìn thấy kim chủ mối tình đầu lại đến tìm, nhưng lần này cô ta không mặc quần áo đính nút ngọc phỉ thuý.
Tôi thất vọng tràn trề mời cô ta vào nhà, ánh mắt dõi theo chiếc túi xách.
Mối tình đầu mất tự nhiên, vội thắt chặt quần áo, giấu túi xách sau lưng.
“Thẩm Nam Ý, cô có thể đi thử váy cưới cùng tôi được không?” Cô ta thoải mái mở miệng.
“Tôi mới trở về Trung Quốc, ngoài anh Thần ra thì tôi không biết ai cả.” Cô ta nhìn tôi đầy đáng thương, lời nói mang theo sự thỉnh cầu.
“Không, tôi từ chối.” Tôi thẳng thắn gạt bỏ.
“Tôi có thể cho cô tiền, năm triệu tệ.”
“Không.”
“Mười triệu tệ.”
“Không.”
“Năm mươi triệu tệ.”
Tôi gật đầu đồng ý, chắc chắn không phải vì tiền, tôi chỉ tò mò tại sao cô ta nhất quyết rủ tôi đi thử áo cưới mà thôi.
“Cũng không phải là không thể. Con người tôi vốn thích đi thử quần áo cùng các em gái xinh đẹp.”
Tôi điên vì mối tình đầu, tôi cuồng vì mối tình đầu, vì cô ta mà tôi có thể đập đầu vào tường.
15
Khi chúng tôi đến tiệm áo cưới, mối tình đầu đã bao toàn bộ địa điểm.
Người mẫu cao ráo mặc đủ mọi phong cách mà cô ta thích, đi lui đi tới.
Điều kỳ lạ là tôi không nhìn thấy niềm vui nào trong mắt cô ta nhưng lại nhìn được sự nghiêm túc trong công việc.
Trong tiệm áo cưới tràn ngập sự thiêng liêng và hạnh phúc, nhìn như vậy có hơi lạc quẻ.
Lúc tôi đang suy nghĩ về điều này thì mối tình đầu liền gọi tôi.
Cô ta chỉ vào chiếc váy cưới thơ mộng nhất giữa tiệm áo cưới.
“Thẩm Nam Ý, thử đi!”
Ánh mắt mối tình đầu đảo qua đảo lại giữa tôi và váy cưới, vẻ mặt dần hài lòng, như thể đã hoàn thành một bản báo cáo đủ tiêu chuẩn.
“Quy tắc cũ.”
Tôi xoè năm ngón tay, thêm năm mươi triệu tệ nữa.
“Chốt đơn.”
Cô ta chẳng thèm để ý, cứ chăm chăm giục tôi thay váy cưới, giống như người tốn tiền chẳng phải là cô ta.
Sau khi tôi thay xong, chiếc váy đuôi cá bó sát vào người khoe trọn vóc dáng của tôi.
Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều kêu lên, tôi còn lờ mờ nghe thấy giọng nói của Quý Nam Thần lẫn vào trong đó.
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh nhưng không thấy bóng dáng ai ở đó cả.
Mối tình đầu không khỏi mỉm cười, cầm lấy váy cưới sau đó quấn lại rồi kéo tôi đi.
Tôi rời đi không lâu thì Quý Nam Thần liền xuất hiện, sắp xếp cho người mua chiếc áo cưới đuôi cá kia, còn bản thân thì lựa bộ vest phù hợp với nó.
Mọi chuyện đang ngày càng kỳ lạ hơn.
Sau khi mối tình đầu gửi tiền cho tôi như đã hứa, cô ta lại kêu tôi đi mua nhẫn chung.
Không phải chứ, nhà giàu có như vậy mà nhẫn không thể tự bay vào, còn phải đến tiệm để mua à?
Nhưng cô ta mở miệng lại thêm năm mươi triệu tệ nữa nên tôi chỉ còn cách liều mình. Cô ấy xin thêm và chi năm mươi triệu nữa nên tôi không còn cách nào khác là phải xá mệnh bồi quân tử*. Không đúng, phải nói là xá mệnh bồi kim chủ.
(*) Xá mệnh bồi quân tử: nghĩa là xả thân để theo người, ý chỉ đồng hành, đi theo người khác bằng mọi giá. Thành ngữ này xuất phát từ một câu chuyện thời chiến quốc. Tả Bá Đào và Dương Giác Ai đến nước Sở để diện kiến Sở Trang, trên đường đi họ gặp tuyết rơi dày đặc. Để giúp đỡ bạn mình, Tả Bá Đào đã đưa hết quần áo của mình cho Dương Giác Ai, trong khi bản thân trốn vào một cái cây trống để tự sát. Vì vậy hậu thế gọi tình bạn giữa Tả Bá Đào và Dương Giác Ai là xá mệnh chi giao hay xá mệnh bồi quân tử.
Dù sao cũng là tiền mà, không lấy thì sẽ không có, tôi thì lại không ngại lấy nhiều.
Sau vài lần đi cùng nhau, tôi thấy mối tình đầu vừa dịu dàng vừa dễ thương.
Vấn đề là, tôi muốn đá vào mặt Quý Nam Thần và nói với hắn: “Nhìn thẳng vào tôi đi, đồ khốn nạn, nhanh cút khỏi đây đi.”
Tôi ngồi trong xe, nghiêng đầu nhìn mối tình đầu, cô ta đang cúi đầu nghiêm túc gõ phím. Tôi nhìn vào, hình ảnh đại diện dường như là của Quý Nam Thần.
Thôi nào, tốt hơn hết là đừng làm phiền những cuộc trò chuyện ngọt ngào của người khác.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng có chút chua chát không rõ lý do.
Đã mua được nhẫn thì ngày kết hôn cũng sẽ nhanh chóng được ấn định.
Khi nghĩ đến việc mình sắp mất đi hai nhà tài trợ vàng với gia tài bạc triệu ủng hộ tài chính, tôi đau khổ đến nỗi không nói nên lời.
16
Lúc vừa bước xuống xe, tài xế phía trước cũng bước xuống theo.
Chiếc mũ lưỡi trai vừa vặn che đi khuôn mặt của anh ta, chỉ để lộ chiếc cằm giống hệt Quý Nam Thần, chiều cao cũng gần như tương đương.
Tôi nhìn kỹ không chịu rời mắt, càng nhìn tôi càng thấy quen thuộc và muốn giơ tay ra.
Nhưng lỡ mà không phải thì lại sợ quấy rầy người khác.
Người lái xe này không nói gì trong suốt quá trình, anh ta chỉ lo trả tiền cho chúng tôi. Thậm chí tôi muốn nghe giọng nói cũng không thể.
Trong lúc mua sắm: “Thẩm Nam Ý, thiết kế này khá đẹp.”
Mối tình đầu cầm một chiếc nhẫn ngôi sao ôm mặt trăng đưa cho tôi.
Tôi lắc đầu: “Nó quá phức tạp, không hợp với cô.”
Cô ta sửng sốt hồi lâu: “Cái này thì thế nào?”
Cô ta cầm một chiếc nhẫn khá đơn giản và vẫy nó trước mặt tôi.
Tôi tiếp tục lắc đầu: “Lại quá đơn giản, không thể thể hiện ra thân phận của hai người.”
“Còn cái này.”
Cô ta cầm một chiếc khác trên tay, trên tủ kính còn bày một đống nữa.
Tôi ho khù khụ: “Nếu không có thì chúng ta đi thôi.”
Mối tình đầu trở nên lo lắng, hô hấp của tài xế cũng thay đổi, lại là cảm giác quen thuộc đó.
Thấy tôi thật sự không thích, mối tình đầu cũng chỉ có thể bỏ cuộc. Sau khi ăn lẩu xong thì chúng tôi trở về.
Tôi nằm trên giường, muốn gửi tin nhắn cho Quý Nam Thần.
Lỡ như hắn kéo tôi lại thì sao, nhưng tôi bị dấu chấm than vả vào mặt.
Do dự hồi lâu tôi vẫn quyết định bấm gửi.
“Có ở đây không, chồng cũ?”
Bên kia đáp lại ngay lập tức, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện kia… chồng cũ à…” Tôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Nói.”
“Bằng không cứ trả lương hết một lượt luôn, được không?”
Trước đây Quý Nam Thần không tin tôi sẽ an phận thủ thường làm người yêu của hắn, nên mỗi tháng sẽ trừ bớt một phần tiền lương.
Tôi sợ sau khi cưới sẽ bị vợ quản, đến một xu cũng không phát nổi nên muốn lấy tiền của mình về trước.
“Thẩm Nam Ý, cậu thật sự bị tiền ám rồi.”
Quý Nam Thần tức đến hộc máu, đến mức gọi thẳng cho tôi.
Nói xong một câu hắn liền cúp máy, để lại tôi và chiếc điện thoại nhìn nhau ngơ ngác.
Đúng lúc tôi đang nghĩ có nên quay mặt vào tường suy nghĩ một lát hay không thì điện thoại của tôi lại reo lên.
“Thẩm Nam Ý, cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
17
Tôi im lặng. Thành thật mà nói, ba năm tôi ở bên Quý Nam Thần cùng với khoảng thời gian thanh mai trúc mã kia khiến tôi không thể không rung động.
Nhưng cũng chỉ một chút thôi, cỡ bằng cái móng tay.
Hắn bận rộn với công việc như vậy nhưng hàng tháng đều nhắc nhở tôi không được chạm vào nước lạnh trong kỳ kinh, đã vậy còn sắp xếp người chuẩn bị nhiều đồ ấm và thức ăn ngọt. Quần áo hay trang sức, tôi cũng không cần lo lắng vì tất cả đều được hắn phối cho.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ sống như thế này mãi mãi.
Nếu mối tình đầu của hắn không trở lại, có lẽ chúng tôi sẽ…
Tôi ngập ngừng gõ câu tiếp theo.
“Chồng cũ của em à, nếu anh thấy chưa đủ thì cũng có thể sắp xếp cho em một ít cổ phần, em không đòi hỏi nhiều đâu.”
Gửi xong, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà, không hiểu sao lại mong chờ tin nhắn tiếp theo.
“Thu hồi gì đấy?”
Quý Nam Thần gửi tin nhắn rồi lại bí mật thu hồi.
“Không có.”
“Thẩm Nam Ý, đèn tắt rồi à?”
“Tắt từ lâu rồi.”
“Vậy được, giờ cậu có thể bắt đầu mơ mộng hão huyền được rồi đấy.”
Bắt tôi phải nghiêm túc như vậy, mọi chuyện đều là do kịch bản của Quý Nam Thần.
Nói đùa chứ thật ra tôi đã nhìn thấy tin nhắn thu hồi của Quý Nam Thần.
Hắn gửi tin nhắn là: “Thẩm Nam Ý, cậu không thể thuận theo trái tim mình mà thử cướp hôn sao?”
Thấy tôi không trả lời hắn liền nhanh chóng thu hồi.
Tôi đang tự hỏi liệu tôi có thể cướp được ư? Đừng để đến khi đó được tặng miễn phí một nhát.
Không, tại sao tôi lại nghĩ đến tính khả thi của việc “cướp hôn” này chứ?